Thẩm Kỳ Nhiên đã có một buổi trò chuyện thân mật và vui vẻ với hơn ba mươi học viên, hai bên hiểu nhau hơn, bầu không khí vừa sôi nổi vừa nhiệt tình, lịch sử trò chuyện kéo dài đến cả trăm trang. 

Cuối buổi, cách gọi “Thẩm lão sư” lúc đầu cũng được thay thế hoàn toàn bằng cái tên thân mật “ Lão sư Nhiên Nhiên ”.

Nghĩ tới chủ đề mà mọi người bàn luận sôi nổi kia, trong lòng Thẩm Kỳ Nhiên thật sự có chút cảm xúc phức tạp.

Nguyên chủ đúng là quá giỏi trong việc làm thương hiệu đi, hình tượng "người yêu si tình” này cũng xây dựng thành công quá mức rồi!

May mà đây chỉ là một nhóm nhỏ để giao lưu riêng tư, nhiều nhất mọi người chỉ lén tám chuyện một chút thôi. Chỉ cần Thiệu Hành không biết là được,

Thẩm Kỳ Nhiên tự an ủi mình như vậy.

---

Buổi dạy chính thức của lớp bánh ngọt được sắp vào chiều hôm sau. Hoa Hồng Phu Nhân và mọi người đã mở sẵn phòng livestream VIP bạch kim, Thẩm Kỳ Nhiên chỉ cần nhập mật mã là có thể vào lớp.

Phòng livestream riêng này có thể bật chế độ trình chiếu thực tế ảo, chỉ cần lắp sẵn camera VR trong bếp, quá trình làm bánh của Thẩm Kỳ Nhiên sẽ được học viên thấy rõ qua hình ảnh chiếu ảo. 

Ngược lại, cậu cũng có thể nhìn thấy video nhỏ của các học viên, và nếu nhấp vào thì còn có thể theo dõi quá trình làm bánh trực tiếp của họ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kỳ Nhiên trải nghiệm hình thức giảng dạy thực tế ảo tân tiến như vậy, cảm thấy vô cùng mới lạ. 

Chỉ tiếc rằng công nghệ này chỉ hiển thị được hình ảnh của món ăn, không thể chạm hay nếm thử, điều này ảnh hưởng đến việc đánh giá thành quả.

Nhưng Thẩm Kỳ Nhiên cũng nhanh chóng gác lại điều đó.

Sau khi hoàn thành phần trình diễn cách làm bánh mousse, vừa mới bật chế độ giao lưu trực tiếp, cậu lập tức bị cả đám học viên “vây công” bằng những tiếng gọi dồn dập.

“Nhiên Nhiên lão sư, sao bơ tôi đánh mãi không bông lên được?”

“Nhiên Nhiên lão sư, mau nhìn em nè! Tư thế phết kem này của em đã chuẩn chưa?”

“Bên này nè! Nhiên Nhiên lão sư! Em dùng loại bột ca cao này được không?”

“Nhiên Nhiên lão sư…”

“Nhiên Nhiên lão s……”

Biểu cảm trên mặt Thẩm Kỳ Nhiên dần trở nên trống rỗng: “…”

Giây phút đó, cậu có cảm giác mình không phải thầy dạy bánh, mà là một người đi ngang qua đường bị mấy trăm con vịt vây lại quạc vào tai.

#ta là ai, ta đang ở đâu, rốt cuộc ta muốn làm gì.jpg#

“Đừng ồn nữa! Nhiên Nhiên lão sư nghe không nổi đâu!” Hoa Hồng Phu Nhân đột nhiên hét lớn: “Làm trễ tiết học chính rồi, lát nữa Nhiên Nhiên lão sư không còn thời gian truyền thụ bí kíp yêu đương cho mọi người đâu đó!”

Cả phòng livestream lập tức yên lặng như tờ. Hơn ba mươi video nhỏ đều đồng loạt chuyển sang dáng vẻ thục nữ đoan trang, dịu dàng ngoan ngoãn vô cùng.

Thẩm Kỳ Nhiên: “…”

Phối hợp giảng dạy kiểu này, thật sự cảm ơn mọi người nhiều lắm luôn á.

Một tuần sau.

Tầng cao nhất của tòa nhà Bộ quân sự tại Đế Đô Tinh, phòng họp trung ương.

Chiến sự tiền tuyến đã bước vào giai đoạn kết thúc. Những công việc hậu chiến vừa vụn vặt vừa phức tạp khiến gần đây các cuộc họp lớn nhỏ ở bộ quân sự gần như không ngừng nghỉ. 

Không ít người đã bắt đầu có dấu hiệu “sang chấn hội họp”, cứ bước vào phòng họp là mặt mày xám như tro.

Nhưng Thiệu Hành không nằm trong số đó.

Từ sau khi kết quả đo lường tinh thần lực cấp SSS được công bố, Thiệu Hành đã được cấp cao âm thầm đồng ý cho miễn tham gia các cuộc họp thông thường, chỉ cần tập trung vào việc điều trị và huấn luyện tinh thần lực là đủ. 

Tuy nhiên, hôm nay lại có một cuộc họp tổng kết đóng quân hết sức quan trọng, mà với tư cách là một trong những tướng lĩnh từng trực tiếp tham chiến nơi tiền tuyến, Thiệu Hành bắt buộc phải có mặt.

Vừa bước vào phòng họp, Thiệu Hành lập tức cảm nhận được một tia khác thường.

Tuy hắn từ lâu đã được điều chuyển vào nội bộ với danh nghĩa “người kế nhiệm nguyên soái” được chọn lựa hàng đầu, nhưng tin tức này hiện vẫn thuộc diện bảo mật, đa phần mọi người đều không hề hay biết. 

Ấy vậy mà khi hắn xuất hiện, gần như toàn bộ ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía hắn.

Ánh mắt đó không phải là sự quen thuộc pha chút tiếc nuối hay đồng cảm như trước kia, mà là sự ngưỡng mộ, cảm kích, ghen tỵ, thậm chí còn có phần đố kỵ.

Hoàn toàn khác với tình cảnh khi tham dự hội nghị này ở kiếp trước.

Trong đầu nhanh chóng lướt qua hàng loạt các suy đoán, Thiệu Hành vẫn giữ vẻ mặt bình thản không để lộ chút cảm xúc nào, lặng lẽ ngồi xuống.

Người ngồi bên trái hắn là trung tướng Dillman, một vị lão tướng nổi tiếng nghiêm nghị, xưa nay rất ít lời. Nhưng hôm nay ông lại chủ động bắt chuyện với Thiệu Hành, vẻ mặt hòa nhã, mở lời hỏi thăm về tình hình hồi phục gần đây của hắn.

“Cũng không tệ lắm.” Thiệu Hành trả lời ngắn gọn, rõ ràng.

“Nhìn ra được đấy.” Dường như là trung tướng Dillman hoàn toàn không bất ngờ chút nào, ông khẽ mỉm cười: 

“Kỹ thuật y học tiên tiến của đế quốc cũng không sánh được với sự chăm sóc và chữa lành do tình yêu tẩm bổ đâu.”

“…”

Cái gì?

“Khi Aina lần đầu tiên tự tay làm bánh kem nhỏ cho tôi, tôi đã cảm nhận được cái cảm giác chữa lành ấy rồi. Đúng là một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời.” 

Trung tướng Dillman đang nói thì đột ngột dừng lại một cách kỳ quặc, rồi tiếp tục: “Đó đương nhiên cũng là một trải nghiệm... rất khó quên. À, cảm tạ thượng đế, cũng cảm tạ phu nhân của cậu nữa. Giờ Aina làm bánh kem nhỏ cuối cùng cũng không còn là một cơn ác mộng của cả năm nữa rồi, tôi và bọn trẻ đã được cứu…”

Thấy người chủ trì hội nghị là tham mưu trưởng đã vào chỗ, trung tướng Dillman lập tức tăng tốc độ nói, khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày bỗng nở một nụ cười thân thiện và biết ơn hướng về phía Thiệu Hành.

“Xin hãy thay tôi chuyển lời cảm ơn đến phu nhân của cậu. Cả nhà tôi đều vô cùng biết ơn cậu ấy, vô cùng vô cùng biết ơn.”

Thiệu Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của vị trung tướng này, im lặng mất vài giây mới gượng gạo đáp lại: “… Vâng, trung tướng Dillman.”

Thật ra thì không ổn chút nào. Một chút cũng không ổn.

Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn hoàn toàn không hiểu nổi vị trung tướng này đang nói cái gì.

Và đây cũng chỉ mới là bắt đầu.

---

Việc thảo luận phương án đóng quân hậu chiến ở các tinh cầu xưa nay vốn phức tạp, khô khan và đầy mùi thuốc súng. Mãi đến giờ nghỉ giữa phiên họp, bầu không khí trong phòng họp mới dịu xuống được một chút.

Trùng hợp là thời điểm này cũng vừa khớp với giờ trà chiều, không ít người liền lấy ra các món bánh tự chuẩn bị từ trước, tụm năm tụm ba quây lại vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.

Thiệu Hành không có thói quen trà chiều, anh ngồi một bên chăm chú đọc tài liệu, nhưng tiếng trò chuyện từ bàn bên cạnh cứ không ngừng lọt vào tai.

“Nhìn đi, cái này là do em gái tôi làm đấy! Bánh tart trứng! Ngon tuyệt cú mèo!”

“Hừ, vị hôn thê của tôi cũng đâu có thua kém. Cô ấy làm món bánh sữa nướng này nè, học theo công thức mới của vị tiên sinh đó đấy.”

“Thật là quá đáng mà, còn lén học trộm công thức nữa hả? Tôi phải mách vợ tôi mới được! Cô ấy mà học được thì chắc chắn sẽ làm còn ngon hơn!”

“Mấy người các cậu đang khoe khoang cái gì vậy hả, chính chủ còn chưa nói gì đâu đấy? Đắc ý lắm sao? Muốn chọc tức dân FA à? Học người ta mà giữ kẽ, đoan trang một chút đi.”

Sau đó, Thiệu Hành liền phát hiện bàn kia bỗng nhiên im bặt, mấy người cùng lúc quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt lộ rõ những cảm xúc phức tạp như ngưỡng mộ, ghen tị, cùng với bất lực.

“Thiếu tướng Thiệu Hành.” Một người trong số đó dè dặt hỏi, giọng mang theo chút kính sợ, cứ như trước mặt không phải đồng nghiệp mà là nhân vật cấp cao từ chuỗi nhà hàng đỉnh cấp nào đó: 

“Ngài hôm nay không mang theo bánh điểm tâm dùng trà chiều à?”

Thiệu Hành lạnh nhạt đáp: “Không có.” 

Rồi cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.

Dù cố nói nhỏ, nhưng Thiệu Hành vẫn nghe được bên kia lẩm bẩm những câu như: “Người ta bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn được, cần gì phải mang theo.”

“Ghen tị quá đi mất.”

“Nghe nói mỗi ngày còn có bữa tiệc lớn riêng biệt, không ngày nào trùng món.”

“Trời ơi, người yêu ôn nhu và hết lòng như thế thật sự tồn tại sao.”

Thiệu Hành: “…”

Lẽ nào là vì hắn lâu quá không họp nên mới thành ra thế này?

Giờ thì hắn hoàn toàn không hiểu nổi đồng nghiệp đang bàn chuyện gì nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play