Tuy có hơi thắc mắc nhưng Thẩm Kỳ Nhiên cũng không nghĩ nhiều, sau khi gửi xong chuyển phát nhanh xong cậu liền lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, cậu mở thiết bị quang não. Trên màn hình vẫn giữ nguyên giao diện học tập về tinh thần lực mà cậu đang học dở trước đó.

Dù sao Thẩm Kỳ Nhiên cũng xuất thân từ học viện âm nhạc, so với làm bánh ngọt thì âm nhạc mới là lĩnh vực sở trường của cậu, cũng là con đường cậu cảm thấy có nhiều cơ hội để kiếm tiền hơn. 

Thế nhưng ở thế giới này, nếu muốn bước chân vào ngành sản xuất âm nhạc thì trước tiên phải theo học tại trường chính quy để lấy chứng chỉ hành nghề.

Các trường đủ điều kiện khảo thí chia thành công lập và tư lập. Học phí trường tư thì đắt đến giật mình, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức gạch bỏ khỏi danh sách. 

Chỉ còn lại trường công có học phí rẻ hơn, nhưng lại có một điều kiện bắt buộc là phải vượt qua kỳ thi đầu vào.

Về phần kiểm tra kiến thức âm nhạc thì Thẩm Kỳ Nhiên không sợ, vì phần lớn lý thuyết âm nhạc giữa hai thế giới đều giống nhau, thậm chí ở thế giới này còn đơn giản hơn. 

Điều khiến cậu đau đầu nhất chính là phần thi tinh thần lực, gần đây cậu nhắm trúng một trường công sắp mở tuyển sinh, bèn vội vàng tải về một loạt khóa học trực tuyến trả phí, tranh thủ thời gian học bù về tinh thần lực, dự tính sẽ thi thử sau một tháng nữa.

Lúc Thẩm Kỳ Nhiên vừa học vừa ghi chú lại nội dung khóa học, khóe mắt bỗng lướt thấy một bóng đen nhẹ nhàng lướt qua. Cậu quay đầu lại, liền thấy bé mèo nhỏ kia.

Từ sau lần đầu nó ghé qua thì Thẩm Kỳ Nhiên không còn đóng kín cửa sổ nữa, lúc nào cũng chừa lại một khe nhỏ. 

Còn tiểu gia hỏa này thì không coi mình là khách chút nào, cứ thong thả dùng móng vuốt đẩy hé cửa sổ rồi nhảy vào một cách đầy thuần thục.

“Lại đến rồi hả?” Vừa thấy nhúm lông xù mềm mại kia, lòng Thẩm Kỳ Nhiên liền tan chảy, lập tức lục tung cả đống đồ ăn vặt cho mèo mà mình dự trữ.

“Lần này còn mua thêm mấy món mới nữa đó.” Cậu ngồi xổm xuống, mở mấy gói thức ăn rồi đặt từng món ra sàn: “Xem thử nè, có món nào hợp khẩu vị không?”

Tiểu hắc miêu thậm chí liếc còn chẳng thèm liếc qua đống đồ ăn vặt kia một cái, lạnh nhạt bước ngang qua, dùng hành động thực tế để thể hiện thái độ từ chối.

“Không thể nào, mấy món này cũng không thích sao?” 

Thẩm Kỳ Nhiên thấy vậy mà hoang mang. Mấy món này cậu đã cất công hỏi thăm các học viên trong lớp bánh ngọt, mà các cô ấy đều là những “cao thủ nuôi mèo” chính hiệu, món nào cũng được đồn là "món khoái khẩu" của lũ mèo. Vậy mà vẫn không lọt nổi mắt xanh của vị tiểu thư miêu miêu cao lãnh này?

Đang lúc cậu thấy rối rắm thì bất chợt thấy tiểu hắc miêu khựng lại, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó.

Cậu lần theo ánh mắt nó, phát hiện thứ mà nó đang nhìn là đĩa bánh ngọt để trên bàn học. Đó là phần bánh cheesecake cậu làm vào buổi trưa, bên cạnh còn có rắc chút tiêu nướng, vì không tiện gửi cho ai nên cậu định giữ lại để ăn đêm.

“ Ngươi muốn ăn cái đó à?” Thẩm Kỳ Nhiên hỏi thử.

Tiểu hắc miêu lập tức quay đầu sang hướng khác, thong dong đi lòng vòng trong phòng, dáng vẻ như thể chẳng có chuyện gì, nhưng ánh mắt thì thỉnh thoảng lại lén liếc về phía đĩa bánh kem trên bàn.

Hơn nữa lúc bình thường nó muốn nhảy lên bàn là nhảy, muốn leo lên giường là leo, hoàn toàn hành xử một cách tùy hứng. 

Vậy mà lần này lại cứ loanh quanh bên bàn, nửa ngày cũng không trèo lên, như thể cố tình tỏ ra: “Hừ! Ta không hề hứng thú với cái đĩa bánh kia đâu nhé!”

Thẩm Kỳ Nhiên: “…”

Thì ra con nhóc này không chỉ cao lãnh, mà còn ngạo kiều nữa, đến cả muốn ăn cũng không chịu nói thẳng ra.

Sao lại có thể đáng yêu đến mức này chứ! Miu miu ngạo kiều thích đồ ăn cậu làm đó!

Thẩm Kỳ Nhiên lập tức đặt cái đĩa bánh xuống sàn, dùng nĩa gạt phần có tiêu nướng sang một bên, chỉ giữ lại phần nguyên vẹn.

“Đây là bánh kem ta tự tay làm đấy.” Thẩm Kỳ Nhiên chớp mắt với tiểu gia hỏa: “ Ngươi đến đây ba lần rồi, cũng nể mặt ta một chút đi, nếm thử xem sao?”

Tiểu hắc miêu dùng đôi mắt vàng kim lặng lẽ nhìn cậu một lúc lâu, rồi mới giống như không tình nguyện mà từ từ bước tới.

Thẩm Kỳ Nhiên lịch sự lùi lại một bước, mỉm cười làm động tác mời: “Xin mời, tiểu đáng yêu.”

Mèo nhỏ ngắm nghía cái đĩa bánh một hồi lâu, sau đó mới chầm chậm cúi đầu, đưa đầu lưỡi hồng nhạt liếʍ một miếng nhỏ đưa vào miệng. 

Nó nhấm nháp kỹ càng vài giây, đôi mắt dần lim dim lại, hai cái tai nhỏ còn khẽ rung rung, trông như đang rất hài lòng.

Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy tim mình sắp bị tan chảy vì cái độ dễ thương này rồi.

Ô ô, chủ nhân của tiểu gia hỏa này đúng là quá hạnh phúc đi mất! Mình cũng muốn nuôi một bé mèo đáng yêu thế này!

Sau khi nhấm nháp xong bánh kem, tâm trạng của tiểu hắc miêurõ ràng tốt lên nhiều. 

Nó không còn như trước, chỉ đi vài vòng rồi rời đi mà bò đến bên cửa sổ, đôi mắt hơi khép, cái đuôi thì đong đưa qua lại, trông như đang lim dim buồn ngủ.

Thẩm Kỳ Nhiên không muốn làm phiền nó, cậu quay lại chỗ ngồi trước quang não, đeo tai nghe tiếp tục học bài.

Một người một mèo yên ổn ở trong phòng, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Thời gian trôi qua từng chút một, Thẩm Kỳ Nhiên tập trung học, hoàn toàn không nhận ra rằng tiểu hắc miêu bên cửa sổ đã bắt đầu có chút bất an.

Nó phát ra tiếng gầm khẽ trong cổ họng, đôi mắt vàng kim nửa mở lúc thì tan rã, lúc thì dữ tợn. 

Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động lớn, lông toàn thân mèo đen lập tức dựng đứng, nó bật dậy, nhảy vọt ra ngoài qua cửa sổ, lao thẳng vào màn đêm tĩnh mịch.

Tiếng động bên ngoài khiến Thẩm Kỳ Nhiên giật mình, cậu tháo tai nghe xuống, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng tiểu hắc miêu biến mất qua cửa sổ. 

Đúng lúc đó lại vang lên một tiếng rầm, như có thứ gì đập vào tường. Giữa đêm yên tĩnh, âm thanh ấy vang lên vô cùng rõ ràng và rợn người.

Có chuyện gì vậy?

Thẩm Kỳ Nhiên chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thì ra là cửa sổ phòng ngủ chính bị gió thổi tung. Khung cửa sổ va đập từng hồi vào bức tường bên ngoài, nếu không nhờ vật liệu đặc biệt thì lớp kính sớm đã vỡ tan rồi. 

Gió đêm gào rú, rèm trắng trong phòng bị cuốn lên mà phần phật tung bay, phát ra âm thanh như gào rít.

Mi mắt Thẩm Kỳ Nhiên bất giác giật giật.

Phòng ngủ chính là nơi Thiệu Hành nghỉ ngơi, động tĩnh lớn như vậy mà hắn vẫn không có phản ứng gì sao?

Bên ngoài tầng hai là hành lang ban công nối liền các phòng, tất cả thông nhau. Thẩm Kỳ Nhiên do dự một chút rồi mở cửa sổ, leo lên ban công, chạy nhanh tới ban công phòng ngủ chính.

Trong phòng lộn xộn tứ tung, dưới ánh trăng chiếu qua khung cửa, Thẩm Kỳ Nhiên nhìn thấy Thiệu Hành đang nằm trên giường. Hắn thở dốc, nhíu chặt mày, rõ ràng tình trạng rất không ổn.

“Thiệu Hành?” Thẩm Kỳ Nhiên gọi hắn:

 “Thiệu Hành! Thiệu Hành!”

Tất nhiên là không có ai đáp lại.

Thẩm Kỳ Nhiên đành phải leo từ ban công vào trong phòng. Vừa đóng cửa sổ lại, khóe mắt cậu bất chợt bắt gặp một bóng đen lướt qua, rồi rầm một tiếng nặng nề vang lên, lưng cậu đau nhói.

Lực va chạm mạnh đến mức khiến Thẩm Kỳ Nhiên suýt quỳ rạp xuống đất. Cậu hít một hơi khí lạnh, quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là một cái chén trà, không biết bằng cách nào mà bay đến đập thẳng vào cậu.

Chưa kịp hoàn hồn thì không trung lại vang lên tiếng gió rít, Thẩm Kỳ Nhiên theo bản năng né sang bên cạnh. Một chiếc đèn bàn đập mạnh vào tường đối diện, rơi xuống vỡ tan.

May mà trốn kịp, nếu cái đó mà đập trúng đầu thì chắc nứt sọ chứ chẳng chơi.

Thẩm Kỳ Nhiên liếc nhìn người đang nằm trên giường, ánh mắt lại đảo qua cảnh hỗn loạn dưới đất, một thuật ngữ bất chợt bật lên trong đầu cậu. Hiệu ứng bóng đè.

Vì đã học thêm mấy khóa về tri thức tinh thần lực gần đây, Thẩm Kỳ Nhiên không còn mù mờ với quy tắc của thế giới này nữa. 

Khác với thế giới cũ cậu từng sống, nơi mà vật chất quyết định ý thức, thì ở đây mọi thứ ngược lại hoàn toàn, là ý thức có thể ảnh hưởng đến cả thế giới vật chất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play