Thiệu Hành bước vào ALIS, vừa qua cửa đã thấy chị gái và mẹ mình.

Hai người đang ngồi trên ghế sofa mềm ở khu nghỉ ngơi, cười nói vui vẻ với một người thanh niên, vì góc nhìn bị hạn chế nên Thiệu Hành chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt nghiêng của người kia. 

Đối phương có làn da trắng, tóc ngắn màu trà, lộ ra phần vành tai hơi ửng hồng, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, trông rất ngoan hiền.

Khi tiến lại gần, gương mặt người đó cũng dần hiện rõ trong tầm mắt, ánh mắt Thiệu Hành bỗng nhiên khựng lại.

Thẩm Kỳ Nhiên?

Vì cậu đã đổi kiểu tóc, vậy nên hắn mới không nhận ra ngay từ đầu.

Trong điện thoại Thiệu Dao chỉ nói muốn hắn đến để bầu bạn với mẹ, hoàn toàn không nhắc đến việc Thẩm Kỳ Nhiên cũng có mặt ở đây. Thiệu Hành khẽ cau mày rất nhẹ, nhẹ đến mức khó mà phát hiện ra, hắn theo bản năng mà dừng xe lăn lại.

Mấy người ở khu nghỉ ngơi vẫn đang vui vẻ trò chuyện, không biết Thẩm Kỳ Nhiên nói gì mà khiến cho Thiệu lão phu nhân cười đến cong cả mắt.

Từ sau khi bản thân gặp chuyện, Thiệu Hành đã rất lâu rồi không thấy mẹ mình cười vui vẻ đến như thế. Vì một cuộc điện thoại mà hắn lập tức đến ngay, cũng chỉ để mẹ có thể vui lên một chút.

Bản thân cố gắng mãi vẫn chưa làm được điều đó, vậy mà Thẩm Kỳ Nhiên lại dễ dàng làm được.

Thiệu Hành đứng yên tại chỗ một lúc lâu, ánh mắt của Thiệu Dao bất chợt lướt qua chỗ này, cô khựng lại một chút rồi lập tức vui vẻ vẫy tay: “A Hành, em cuối cùng cũng tới rồi! Bên này, bên này!”

Mọi người đều quay lại nhìn, không hiểu vì sao mà giữa bao nhiêu ánh mắt ấy, Thiệu Hành lại chỉ để ý đến ánh mắt của Thẩm Kỳ Nhiên.

Đối phương rõ ràng rất kinh ngạc, sau đó biểu cảm lại trở nên cứng ngắc, hoàn toàn không còn vẻ thoải mái tự nhiên khi trò chuyện ban nãy nữa. Sự kháng cự và xa cách ấy rõ ràng đến mức có muốn giả vờ như không thấy, cũng không thể nào làm được.

Ánh mắt Thiệu Hành càng trở nên lạnh lẽo, hắn không rời mắt, cứ thế nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Nhiên rồi đi tới gần. 

Nhân viên cửa hàng đang cười nói với Thiệu lão phu nhân và mọi người ban nãy đều theo bản năng mà trở nên im bặt, ai nấy đều cảm thấy một luồng áp lực khó diễn tả, như thể chỉ cần nói sai một câu thôi là sẽ bị sét đánh ngay vậy.

Thiệu Dao và những người khác đã quen với kiểu biểu hiện này của Thiệu Hành, nên không cảm thấy có gì khác lạ. Hơn nữa, sự chú ý của họ lúc này đang đặt vào một chuyện khác.

“Tạo hình mới của Tiểu Nhiên đẹp lắm phải không?” Thiệu Dao nhìn qua lại giữa hai người như đang xem tân lang tân nương, mặt mày rạng rỡ: “A Hành, em có phải đã nhìn tới ngẩn người luôn rồi không?”

Thiệu Hành sững lại, lập tức dời mắt đi, nghe thấy Thẩm Kỳ Nhiên ở bên kia xấu hổ lên tiếng hoà giải: “Chị Dao Dao, chị nói quá rồi đó, chỉ là cắt tóc ngắn hơn chút thôi mà.”

“Cái gì mà chỉ thôi chứ! Siêu đẹp luôn đó có được không! Trái tim thiếu nữ của chị đây còn đập thình thịch luôn đây này!”

Thiệu lão phu nhân cũng mỉm cười phụ họa: “Nhiên Nhiên nhà chúng ta vốn đã đẹp sẵn rồi, vậy nên làm sao cũng đẹp cả.”

Thiệu Hành không tham gia vào câu chuyện của bọn họ, chỉ là vẻ lạnh lẽo trên gương mặt lại càng rõ rệt hơn.

Lúc này nhân viên cửa hàng lại mang điểm tâm và trà mới đến, Thẩm Kỳ Nhiên ngồi ở ngoài cùng, liền tự nhiên đưa tay ra giúp họ sắp xếp đồ lên bàn.

“Tiên sinh, ngài cứ ngồi là được rồi.” khách đến ALIS đều là người có tiền có địa vị, nhân viên đâu dám để cho khách phải động tay, vội vàng ngăn lại: “Để tôi làm là được.”

“Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà.” Thẩm Kỳ Nhiên đã lấy lại tinh thần từ cú sốc của việc Thiệu ma vương đột nhiên xuất hiện ở đây, giọng điệu cũng thả lỏng hơn nhiều: “À đúng rồi, bánh hoa hồng bên các người ngon thật, tôi rất thích.”

Nhân viên cửa hàng vui vẻ đáp: “Đó là do đầu bếp chuyên làm điểm tâm của chúng tôi làm đấy ạ, nếu ngài thích tôi sẽ mang thêm cho ngài.”

“Ồ, cảm ơn, làm phiền rồi.”

Thẩm Kỳ Nhiên mỉm cười gật đầu với nhân viên cửa hàng, lúc quay đầu lại vô tình chạm phải ánh mắt của Thiệu Hành. Ánh mắt lạnh lẽo của đối phương khiến cậu giật mình, nụ cười trên khóe môi lập tức cứng lại. 

Thẩm Kỳ Nhiên không dám nhìn thêm mà vội vàng cúi đầu, giả vờ bình tĩnh uống trà, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt đang dừng trên người mình không những chưa rời đi, mà còn lạnh hơn nữa.

Cậu lại chọc gì tới Thiệu ma vương rồi?

 Thẩm Kỳ Nhiên cực kỳ rầu rĩ.

Chẳng lẽ là vì mình ăn điểm tâm nhiều quá?

Không phải chứ sếp, chuyện này mà anh cũng quản sao??

Thẩm Kỳ Nhiên ấm ức đến mức muốn cuộn lại thành một cục, không ngờ sắc mặt Thiệu Hành lại càng khó coi hơn.

Với nhân viên cửa hàng bình thường thì còn có thể mỉm cười đối đãi, còn với hắn thì ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt không cho. 

Quả nhiên là cảm thấy bản thân đã thành công gả vào Thiệu gia nên yên tâm ngủ ngon, đến cả diễn trò cũng lười diễn sao?

Trong lòng bỗng dâng lên một thứ cảm xúc táo bạo xa lạ, Thiệu Hành đột nhiên không muốn ở lại nữa, hắn xoay xe lăn định rời đi, lại vô tình va vào nhân viên cửa hàng đang mang trà tới. Người kia tay run lên, một bát lớn hồng trà liền đổ thẳng lên người Thiệu Hành.

“A!” Nhân viên cửa hàng hoảng hốt kêu lên một tiếng, cuống quýt xin lỗi: “Tiên sinh, thật xin lỗi!”

Các nhân viên xung quanh phản ứng rất nhanh, lập tức tiến lên xử lý vết trà đổ và thu dọn ly tách. Hồng trà chỉ ấm nên không đủ gây bỏng, nhưng lượng đổ ra lại khá nhiều khiến cho quần áo Thiệu Hành ướt sũng.

Bộ quần áo thay thế nhanh chóng được mang đến, nhân viên cửa hàng đề nghị giúp đỡ đưa Thiệu Hành không tiện hành động vào phòng thay đồ, nhưng Thiệu Dao lại lập tức khéo léo từ chối.

“Không cần các người.” Thiệu Dao quay sang nhìn Thẩm Kỳ Nhiên: “Tiểu Nhiên, em đưa A Hành vào phòng thay đồ đi.”

Thẩm Kỳ Nhiên sững người, lập tức quay sang nhìn Thiệu Hành, ngập ngừng hỏi:

 “ Tôi… đi với anh sao?”

Thiệu Hành im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ "không muốn đi chút nào" kia, một lúc sau hắn lại nghe thấy chính mình lên tiếng: “Ừ, cậu đi với ta .”

Cho đến khi cửa phòng thay đồ đóng lại, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn còn hơi bối rối.

Cậu thật sự không ngờ Thiệu Hành lại đồng ý để cho mình đi cùng vào phòng thay đồ.

Thiệu ma vương không phải rất ghét cậu sao? Thay đồ là chuyện riêng tư thế này, một người luôn cảnh giác cao như vậy lại chấp nhận để kẻ thù của mình đi cùng?

Vì chuyện này quá khó tin, cậu không nhịn được xác nhận lại lần nữa: “Anh Thiệu, tôi cởϊ qυầи áo ướt cho anh trước nhé?”

Người đàn ông liếc nhìn cậu, giọng không rõ vui hay giận: “Ừ.”

Thẩm Kỳ Nhiên: “!!!”

Thật sự đồng ý luôn!

Chuyện gì bất thường chắc chắn là có lý do, trong lòng Thẩm Kỳ Nhiên vô cùng thấp thỏm. Khi cởi khuy áo sơ mi của Thiệu Hành thì cậu cực kỳ cẩn thận, có thể không chạm vào cơ thể đối phương thì nhất quyết không đυ.ng một chút nào, thận trọng còn hơn cả việc tháo một quả bom.

Bất quá trong mắt ai kia, thì hành động ấy chính là biểu hiện của sự chán ghét đến mức cố gắng tránh né mọi tiếp xúc cơ thể.

Thiệu Hành không biểu cảm nhìn Thẩm Kỳ Nhiên một lúc, giữa hai chân mày khẽ nhíu, rồi nhắm mắt lại.

Thẩm Kỳ Nhiên đương nhiên nhận ra đối phương không vui, cậu không hiểu vì sao vị đại ma vương này tâm trạng lại càng lúc càng tệ, chỉ đành khiến động tác của mình nhẹ hơn, cẩn thận hơn, hận không thể thao tác từ xa không cần chạm vào người hắn.

Ở góc độ cậu không nhìn thấy, nếp nhăn giữa hai chân mày Thiệu Hành lại càng hằn sâu hơn.

Khi từng chiếc cúc áo được cởi hết thì thân thể phía dưới lớp áo cũng dần hiện ra, Thiệu Hành vốn có xuất thân quân đội, dáng người rắn rỏi không thể chê vào đâu được. 

Cơ ngực rắn chắc, đường nét cơ bụng rõ ràng gợi cảm, nếu không phải sợ bị đánh ngay tại chỗ, Thẩm Kỳ Nhiên đã muốn đưa tay ra sờ thử một cái rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play