Động tác của cậu đột nhiên khựng lại, ánh mắt cũng ngưng đọng.
Khi lớp áo hoàn toàn được vén lên, cậu nhìn thấy bên dưới vùng eo và bụng của người đàn ông này là những vết sẹo dữ tợn cùng đáng sợ.
Có những vết giống như da khô nứt nẻ, có những vết như tổ ong dày đặc, dữ tợn quấn quanh vùng bụng dưới, trông vô cùng ghê rợn.
Đã đọc qua nguyên tác cốt truyện, Thẩm Kỳ Nhiên biết rõ những vết thương này từ đâu mà có.
Đó là di chứng từ một trận chiến sinh tử kinh hoàng ba tháng trước.
Hiện tại, bên trong đế quốc nhìn có vẻ yên bình, nhưng ba tháng trước, tại một chiến trường tiền tuyến xa xôi ở một tinh hệ khác, tình hình vô cùng nghiêm trọng.
Trùng Tộc hung ác bất ngờ biến dị do đột biến gen, sức chiến đấu của chúng sau khi biến dị tăng vọt thì tuyến phòng thủ liên tục bị phá vỡ, quân đội rơi vào thế tuyệt vọng.
Trong lúc nguy cấp nhất thì chính Thiệu Hành đã dẫn theo một đội tinh anh nhỏ lẻn sâu vào trong lòng địch, tìm ra tổ mẫu gây đột biến gen, một mình làm trọng thương nữ vương trùng tộc, đảo ngược cục diện chiến tranh.
Cái giá cho chiến thắng đó là quá đắt, Thiệu Hành trọng thương nghiêm trọng. Dù được quân đội đưa về Đế Đô Tinh điều trị kịp thời, có thể bảo toàn tính mạng, nhưng từ đó lại mất đi khả năng đi lại.
Dù đã được trọng sinh, đời này Thiệu Hành vẫn không thể tránh khỏi số phận tàn tật, nhưng sự bình tĩnh và kiên cường mà hắn thể hiện khiến người ta dễ dàng quên mất nỗi đau cùng ám ảnh mà hắn từng phải chịu đựng.
Trong sách từng viết về nội tâm của Thiệu Hành, rằng nếu hắn được trọng sinh về thời điểm trước đại chiến, thì dù biết trước kết cục của mình hắn vẫn sẽ không do dự nhận nhiệm vụ, quyết không quay đầu.
Gạt đi tình huống hiện tại, thì đối với một người lính sắt thép như vậy, Thẩm Kỳ Nhiên thực lòng ngưỡng mộ và kính phục.
Cậu khẽ thở ra một hơi, ngẩng đầu lên thì vừa vặn chạm phải một đôi mắt đen nhánh, lạnh băng.
Cậu không biết Thiệu Hành đã mở mắt từ lúc nào, cũng không rõ đối phương đã lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mình bao lâu.
Tận sâu trong l*иg ngực lại có thứ gì đó khẽ dâỵ sóng , Thẩm Kỳ Nhiên mím chặt môi, ánh mắt nhìn Thiệu Hành mang theo một tầng cảm xúc phức tạp mà chính cậu cũng không thể gọi tên.
“Làm sao vậy?” Thiệu Hành lạnh lùng hỏi, giọng điệu mang theo vẻ mỉa mai: “Kinh tởm đến mức nói không nên lời à?”
“Không có.” Thẩm Kỳ Nhiên lấy chiếc khăn lông khô bên cạnh, nhẹ nhàng lau phần nước quanh vết thương, giọng khẽ khàng nói:
“Những vết thương này là công huân của một người quân nhân, là vinh dự và niềm kiêu hãnh. Sao có thể gọi là ghê tởm được?”
Thiệu Hành không có phản ứng gì, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Giả tạo.”
Thẩm Kỳ Nhiên chỉ cười nhạt, không nói gì thêm. Với thân phận của nguyên chủ thì dù cậu có làm gì thì Thiệu Hành cũng sẽ không cảm kích, thậm chí còn nghi ngờ là cậu có ý đồ gì khác.
Nhưng có một số chuyện, không phải vì không nhận được sự đáp lại thì phải hoàn toàn tránh né. Cậu không phải nguyên chủ, cậu là chính mình. Muốn làm gì thì làm, không ai có quyền can thiệp.
Tháo hết cúc áo xong, Thẩm Kỳ Nhiên cẩn thận giúp Thiệu Hành cởi chiếc sơ mi đã ướt sũng ra, rồi dùng khăn lông khô lau lại phần thân trên.
Động tác của thanh niên rất dịu dàng, vì khoảng cách rất gần nên Thiệu Hành có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của đối phương phả vào vai và lưng mình. Đặc biệt là khi chạm đến những vết thương, động tác của cậu lại càng nhẹ nhàng hơn.
Lau xong, Thẩm Kỳ Nhiên thay cho Thiệu Hành chiếc áo sạch, rồi lại liếc nhìn đôi chân của hắn.
“ Tôi đỡ anh lên nhé?” Giọng cậu mang chút do dự: “Quần của anh… có cần tôi giúp anh đổi không?”
Thiệu Hành liếc nhìn vóc người nhỏ nhắn của đối phương, nói: “Không cần.”
Hắn vận dụng tinh thần lực, hai tay ấn vào không khí rồi gắng sức chống đỡ cơ thể đứng dậy bằng lực cánh tay, nhưng chưa kịp làm bước tiếp theo thì một bàn tay từ bên cạnh đã bất ngờ ấn lên thắt lưng hắn.
Sắc mặt Thiệu Hành lập tức thay đổi: “Cậu làm gì đấy!”
“Giúp… giúp anh mà.” Thẩm Kỳ Nhiên bị dọa đến mức lắp bắp, đối phương đang phải chống tay để giữ thăng bằng, chuyện thay quần này tất nhiên là nên để cậu làm rồi.
Hàng mi dày của thanh niên khẽ run, giống như một con vật nhỏ bị kinh sợ. Thiệu Hành nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi mới dời ánh mắt đi: “Cậu tiếp tục đi.”
Hắn nói nhỏ, giọng nói mang theo chút do dự mà chính hắn cũng không nhận ra.
Thẩm Kỳ Nhiên không dám lơ là, cẩn thận giúp đối phương cởi chiếc quần dài đã ướt. Cơ bắp chân của Thiệu Hành vẫn chưa teo, vẫn chắc khỏe, hai chân dài và thẳng, chỉ là lớp da bên ngoài phủ đầy những vết sẹo gồ ghề.
Thẩm Kỳ Nhiên dùng khăn lông khô lau nhẹ qua những vết sẹo ấy, cảm giác nghèn nghẹn nơi ngực lại một lần nữa dâng lên.
Vì tính chất bảo mật của chiến sự tiền tuyến, người dân trong nội địa đế quốc hiện tại vẫn chưa biết Thiệu Hành đã phải hy sinh những gì cho hàng triệu sinh mạng, đa phần vẫn giống như Thẩm Mộng Lam, cho rằng Thiệu Hành chỉ là một kẻ phế nhân không còn tương lai.
Thế nhưng Thiệu Hành chưa từng lên tiếng giải thích cho mình, chỉ âm thầm gánh chịu mọi lời mắng nhiếc và chỉ trích.
“Anh nhất định sẽ khỏe lại.” Thẩm Kỳ Nhiên lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình cậu nghe thấy: “Sau này nhất định sẽ như vậy.”
Tại thời điểm trong cốt truyện mà cậu đã đọc thì Thiệu Hành vẫn chưa thể đi lại được, nhưng theo mô típ của tiểu thuyết trọng sinh thì nam chính thường sẽ có kết cục mưa tạnh trời quang, cuối cùng là thành công khôi phục.
Có sự hỗ trợ từ tinh thần lực của Thiệu Hành, Thẩm Kỳ Nhiên nhanh chóng giúp hắn thay xong quần áo. Trong suốt quá trình đó Thiệu Hành vẫn không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu bận rộn ở bên cạnh.
Khi mọi việc đã hoàn tất, Thẩm Kỳ Nhiên lùi lại mấy bước, nhìn thành quả của mình với vẻ hài lòng, không nhịn được nở nụ cười với Thiệu Hành.
“Hoàn hảo! Thân thể anh thật ra cũng khá đẹp đấy, lát nữa có muốn trực tiếp mua bộ này về luôn không?”
Thẩm Kỳ Nhiên có đôi mắt hạnh rất đẹp, mỗi khi cười đôi mắt sẽ cong cong như hai vầng trăng nhỏ. Nhiều ngày trôi qua như vậy, thậm chí kể cả kiếp trước thì đây cũng là lần đầu tiên Thiệu Hành thấy cậu cười với mình như thế.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang cười ấy rất lâu, rồi đột nhiên chuyển sang xe lăn, không nói một lời đã rời khỏi phòng thay đồ.
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Khi Thẩm Kỳ Nhiên cầm đống quần áo ướt bước ra, Thiệu Hành đã biến mất. Thiệu Dao vẻ mặt áy náy tiến lại gần.
“Xin lỗi nhé Tiểu Nhiên.” cô nói: “A Hành bảo là quân bộ có việc gấp tìm nó, nên phải quay về trước. Em đừng buồn nha, còn có chúng ta ở đây với em mà!”
Thẩm Kỳ Nhiên chẳng buồn chút nào mà thậm chí còn thấy nhẹ nhõm hơn: “À à, không sao đâu ạ, không sao thật mà!”
Chỉ là… vừa nãy hình như cũng không thấy Thiệu Hành liên lạc với ai cả. Chẳng lẽ là thời đại tinh tế công nghệ cao, liên lạc qua não bộ?
Thiệu Hành ở phía xa đang đi được nửa đường thì bỗng dừng lại, qua cửa kính nhìn về phía cánh cửa phòng thay đồ nơi hai người vừa đứng.
Ánh mắt hắn dừng lại thật lâu trên khuôn mặt thanh niên tóc ngắn màu trà ấy, cuối cùng lại lãnh đạm dời mắt đi, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi.