Sáng hôm sau Thẩm Kỳ Nhiên dậy muộn, lúc ăn sáng không thấy Thiệu Hành đâu, đoán là hoặc đã ra ngoài hoặc đang ở thư phòng.
Cậu ăn xong chuẩn bị lên lầu, đột nhiên phía cửa lớn lại vang lên tiếng ồn ào, Thẩm Kỳ Nhiên tò mò nhìn ra thì thấy dì Mai đang chỉ huy mấy người khiêng đồ vào nhà, vài cái rương lớn chất đầy khu vực lối vào.
“Thiếu phu nhân.” Dì Mai nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên liền gọi lại: “Những thứ này có cần chuyển thẳng vào phòng cậu không? Hay là cậu muốn kiểm tra lại trước?”
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người: “Những thứ này là của tôi sao?”
“Đúng vậy, đều là cậu đặt cả, vừa mới được chuyển tới, mà bên vận chuyển cũng ghi tên của cậu.”
Mấy người khiêng đồ chỉ có nhiệm vụ giao hàng rồi rời đi. Thẩm Kỳ Nhiên lần lượt mở các rương ra, phát hiện bên trong toàn là quần áo, túi xách và trang sức, tất cả đều được đóng gói rất tinh tế, nhìn là biết đồ xa xỉ.
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Thảo nào tài khoản của nguyên chủ chỉ còn lại có mấy trăm tinh tệ, thì ra là đổ hết vào đống hàng hiệu này? Xem thời gian đặt hàng là ngay trước ngày cưới, chẳng lẽ là vì cảm thấy mình sắp có phiếu cơm dài hạn, nên nguyên chủ mới tiêu xài trả thù cho thỏa thích sao?
Thẩm Kỳ Nhiên xem kỹ hóa đơn đính kèm, phát hiện tất cả đều đến từ cùng một trung tâm thương mại. Cậu tra cứu trên tinh võng thì thấy đó là trung tâm hàng xa xỉ hàng đầu của Tinh Thành .
Thẩm Kỳ Nhiên suy nghĩ một lúc rồi đóng mấy cái rương lại cho gọn, nói với người bên cạnh: “Dì Mai, lát nữa tôi muốn ra ngoài một chuyến, có thể giúp tôi gọi xe được không?”
Phần lớn xe tinh toa ở đây đều là xe tự lái bằng trí năng, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn không biết cách sử dụng, nên tạm thời chỉ có thể gọi loại xe chuyên dụng có tài xế.
“Cậu không dùng xe trong nhà sao?” Dì Mai thấy hơi kỳ lạ.
“Không được, tôi cần một chiếc xe tải cỡ nhỏ, tiện thể thuê thêm người giúp dọn đồ luôn.” Thẩm Kỳ Nhiên cất giấy tờ hóa đơn vào túi, chỉ vào đống đồ ở cửa: “Tôi muốn đến trung tâm thương mại Tranh Thánh Đế Lan, đem mấy thứ này trả lại hết.”
Mấy món hàng xa xỉ này đối với cậu mà nói thì chẳng có chút tác dụng gì, chi bằng mau chóng đổi thành tiền mặt.
Hơn nữa theo những gì được miêu tả trong sách thì Thiệu Hành rất phản cảm với việc nguyên chủ mê mẩn hàng hiệu và thích phô trương, Thẩm Kỳ Nhiên cũng không muốn tiếp tục mang tiếng vì chuyện này.
“Trả lại? Tất cả sao?” Dù đã có linh cảm nhưng dì Mai vẫn không khỏi kinh ngạc, lúc cùng Thẩm Kỳ Nhiên xem qua đống đồ, bà cũng cảm thấy mấy món này không hợp với gu của Thiệu Hành thiếu gia.
Người ta thường nói ăn mặc là để làm hài lòng người mình thích, nếu Thẩm Kỳ Nhiên trong quá trình sống chung với Thiệu Hành thiếu gia có điều nhận ra, rồi tự thay đổi phong cách ăn mặc cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mới kết hôn có hai ngày thôi mà! Giờ đã dứt khoát từ bỏ tất cả sở thích trước kia rồi sao?
Dì Mai nhìn Thẩm Kỳ Nhiên với ánh mắt đầy khâm phục, nếu đổi lại là bà, vừa cưới xong hôm trước mà hôm sau phải trả hết mớ quần áo và trang sức mình từng chọn lựa, chắc chắn sẽ cãi nhau đến sống chết với người nhà mất: “Thiếu phu nhân, cậu định khi nào thì ra ngoài?”
“Ngay bây giờ.” Thẩm Kỳ Nhiên đáp.
Đổi tiền càng sớm, trong lòng càng yên, có tiền trong tay mới là thật!
“Có cần gọi Thiệu Hành thiếu gia đi cùng không?” Dì Mai hỏi thêm.
Thẩm Kỳ Nhiên giật mình, sao tự nhiên lại nhắc đến Thiệu Hành: “Không không không, đừng làm phiền tới anh ấy, tôi tự đi được rồi.”
Dì Mai lập tức hiểu ra Thẩm Kỳ Nhiên chu đáo như vậy, không muốn làm phiền đến Thiệu Hành, tránh để bị kéo vào rắc rối. Như vậy bà cũng không kiên trì nữa: “Được rồi, vậy tôi sẽ gọi xe giúp cậu ngay.”
Một tiếng sau, trung tâm thương mại Tranh Thánh Đế Lan xuất hiện một vị khách “quét sạch” tất cả các quầy hàng chuyên doanh theo một cách cực kỳ đặc biệt.
Hiệu suất của Thẩm Kỳ Nhiên cực kỳ cao, cậu vào tiệm, mở rương, kiểm hàng, nhận tiền, rút lui. Số dư trong thẻ ngân hàng không ngừng tăng lên vùn vụt, cảm giác thật sự là quá sảng khoái!
Một đường thuận buồm xuôi gió mà chẳng gặp phải trở ngại nào, mãi đến khi cậu đến một cửa hàng cao cấp chuyên về trang phục ở tầng 3.
“Xin lỗi tiên sinh, quần áo của cửa hàng chúng tôi đều là hàng đặt may riêng, đã bán ra thì không thể trả lại được.” Cô nhân viên lễ phép nói.
Cửa hàng này là nơi nguyên chủ ghé thăm nhiều nhất. Mấy món hàng mới và đắt đỏ ở đây đã chiếm hai rương lớn, cũng là phần tốn kém nhất. Thẩm Kỳ Nhiên vốn trông chờ lấy lại được một khoản kha khá từ đây, nên đương nhiên phải cố gắng thuyết phục.
“Cho dù là đặt may, nhưng khách hàng không hài lòng thì vẫn có quyền được trả hàng chứ? Hơn nữa tôi cũng không yêu cầu hoàn tiền toàn bộ, hoàn lại 50% thôi là được rồi.”
Cô nhân viên cửa hàng có chút do dự, nói thật thì cô làm ở cửa hàng này nhiều năm như vậy, mà đây lại là lần đầu tiên thấy có người muốn trả lại nhiều đồ đến thế. Trả lại đúng giá gốc là hoàn toàn không thể, nhưng trả lại với mức giảm 50% thì…
“Tôi cần xin ý kiến của quản lý cửa hàng một chút.” Cô lễ phép đáp: “Mong ngài chờ trong giây lát.”
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức gật đầu: “Được, tôi chờ.”
Cô nhân viên vừa rời đi thì một giọng nói ngạo mạn đột nhiên vang lên từ phía sau: “Ơ kìa, chẳng phải là anh Kỳ Nhiên đấy sao?”
Thẩm Kỳ Nhiên quay đầu lại, à, đúng là người quen.
Thẩm Mộng Lam đang đi dạo phố cùng vài cô bạn, vừa bước vào cửa hàng đã nghe được đoạn đối thoại giữa Thẩm Kỳ Nhiên và nhân viên bán hàng, giờ liền sấn tới, trên mặt tràn đầy niềm vui khi thấy người khác gặp họa.
“Chẳng phải đây là của hồi môn anh từng khoe khoang bấy lâu sao? Sao tự nhiên lại đến đây trả hàng vậy?”
Thẩm Mộng Lam liếc nhìn đống hộp quần áo trong rương, rất nhiều cái còn chưa gỡ bao bì, đủ thấy việc trả hàng là hành động rất đột ngột:
“Chẳng lẽ là nhà họ Thiệu chê anh tiêu xài hoang phí, nên bắt anh phải mang đi trả lại à?”
“Không thể nào.” Mấy cô bạn khác bên cạnh cô lập tức khe khẽ bàn tán:
“Nhà họ Thiệu dù sao cũng là danh gia vọng tộc, chẳng lẽ đến chút tiền đó mà cũng không gánh nổi?”
“Dù sao cũng mới cưới mà, thường thì là được tặng thêm đồ, ai lại vừa cưới xong đã bị đuổi đi trả hàng như vậy?”
“Trừ khi là bị người ta chê rồi.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Thẩm Kỳ Nhiên thấy khá mới mẻ, Thẩm Mộng Lam đúng chuẩn là vai nữ phụ ác độc ngốc nghếch, đến cả bạn bè bên cạnh cũng cùng một kiểu.
Đang lúc nhàm chán chờ đợi thì lại có người đến diễn xiếc miễn phí, không xem thì phí quá.
Thấy Thẩm Kỳ Nhiên mỉm cười không đáp, Thẩm Mộng Lam tưởng cậu đang giả vờ cứng rắn, lại càng muốn đâm vào chỗ đau:
“Anh Kỳ Nhiên, nếu anh thật sự gặp khó khăn thì cứ nói thẳng. Loại cửa hàng cao cấp thế này không nhận trả hàng đâu, chi bằng anh đưa luôn cho tôi đi, tôi sẽ mua hết chỗ đồ này với giá gốc, thế nào?”
Thẩm Kỳ Nhiên đang trong trạng thái xem trò vui, nghe vậy thì lập tức khôi phục bản tính: “Được thôi!”
Cậu thật sự vô cùng mừng rỡ: “Quẹt thẻ hay trả tiền mặt? Tôi đều nhận hết!”
Thẩm Mộng Lam: “…”
Khoan đã, sao phản ứng này lại khác hẳn những gì mà cô dự đoán vậy??
Thẩm Kỳ Nhiên xưa nay vốn rất sĩ diện, theo lý mà nói thì mấy lời ban nãy của cô đáng lẽ phải khiến cậu giận đến mất mặt mới đúng, sao lại còn thuận thế đồng ý trơn tru như vậy? Hơn nữa nhìn kỹ vẻ mặt của đối phương thì lại chẳng hề có chút miễn cưỡng nào, thậm chí còn… vô cùng vui vẻ…
Thẩm Kỳ Nhiên đã rút thẻ tín dụng ra, trong mắt lấp lánh ánh sáng khao khát tiền bạc:
“Tôi đang vội, hay là chúng ta giao dịch luôn bây giờ đi? Nếu cô không tiện mang đồ về, vậy tôi thuê người giao đến tận nơi cũng được!”