Kẻ có thể ám hại được nguyên soái của một đế quốc, tất nhiên sẽ là người có quyền thế không nhỏ. Trong hai năm Thiệu Hành đã thu thập được không ít manh mối, cuối cùng khoanh vùng nghi ngờ vào một vài cái tên. 

Trong khoảng thời gian đó, nguyên chủ lại hết lần này đến lần khác gây rối, khiến Thiệu Hành ngày càng chán ghét, thậm chí còn dẫn đến họa sát thân.

Thẩm Kỳ Nhiên đương nhiên là cầu còn không được chuyện cắt đứt sớm với vị Thiệu Hành nắng mưa thất thường này. Cậu lật sơ qua bản thỏa thuận, đến phần ký tên thì dứt khoát không chút do dự mà ký vào. 

Nội dung gì cậu cũng chẳng thèm quan tâm, so với chuyện tay trắng ra đi, cậu thấy chuyện quan trọng hơn là liệu mình có thể rời khỏi Thiệu gia sau hai năm mà vẫn còn nguyên vẹn tay chân hay không…

Thấy thanh niên dứt khoát ký tên xong, vẻ mặt lạnh nhạt của Thiệu Hành thoáng chốc hiện lên một tia gợn sóng khó nhận ra.

Đối phương đúng là trông có vẻ bất cần, nhưng Thiệu Hành lại có cảm giác rất kỳ lạ. Bản thỏa thuận ly hôn này dường như không tạo ra được chút tác động nào với Thẩm Kỳ Nhiên, so với khoảnh khắc Thiệu Hành giật lại hộp thuốc từ tay cậu thì càng chẳng đáng là gì.

Rõ ràng là không ổn.

Thẩm Kỳ Nhiên đưa lại bản thỏa thuận đã ký cho Thiệu Hành, nhưng đối phương lại không nhận lấy, chỉ im lặng nhìn cậu chằm chằm. Đôi mắt đen sẫm đó khiến Thẩm Kỳ Nhiên không hiểu sao lại thấy căng thẳng, đến cả lông tơ sau lưng cũng dựng hết lên.

“ Tôi còn có việc.” Linh cảm thấy có gì đó không ổn, Thẩm Kỳ Nhiên bắt đầu lùi về phía cửa, giọng nói lắp bắp: “ Vậy tôi đi… đi trước đây…”

Lời còn chưa dứt, một lực mạnh đột nhiên ập tới vai cậu. Thẩm Kỳ Nhiên bị ép đập mạnh vào tường, cổ cũng bị thứ gì đó siết chặt. 

Cảm giác này khiến cậu ngay lập tức liên tưởng đến ngày đầu tiên khi xuyên qua thế giới này, lúc đó Thẩm Mộng Lam bị một thứ sức mạnh vô hình bóp chặt cổ cũng y hệt như thế.

Trời má… Thiệu Hành không lẽ định gϊếŧ cậu ngay hôm nay thật sao? Đúng là do tự cậu chọc vào vị ma vương này quá nhiều lần, đến mức hắn cũng không nhịn nổi nữa rồi!

“Thẩm Kỳ Nhiên.” Thiệu Hành nhìn người đang giãy giụa bị ép vào tường, giọng nói của hắn rất nhẹ, nghe như đang lẩm bẩm, lại như đang dò xét một điều gì đó: “Rốt cuộc cậu đang muốn làm gì?”

Hô hấp ngày càng trở nên khó khăn, Thẩm Kỳ Nhiên cố hết sức muốn nói gì đó, thì chợt nhìn thấy giữa chân mày người đàn ông trên xe lăn khẽ nhíu lại, hắn đưa tay đè trán lộ ra vẻ đau đớn. 

Lực siết trên người Thẩm Kỳ Nhiên đột ngột biến mất, khiến cậu loạng choạng ngã quỵ mà nửa quỳ trên sàn không thể đứng dậy nổi.

Biểu hiện khác thường của Thiệu Hành chỉ kéo dài trong chớp mắt. Khi hắn ngẩng đầu lên thì vẻ mặt đã trở lại lạnh lùng, âm trầm như cũ. 

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân. Cánh cửa bếp vốn chỉ khép hờ bị mở tung ra, trên tay Mai dì xách theo một đống nguyên liệu nấu ăn, mệt mỏi bước vào.

Mai dì không ngờ hai vị thiếu gia đều đang ở trong bếp, không khỏi sững sờ. Vì góc độ đứng nhìn có hạn, bà không thấy được biểu cảm của Thiệu Hành, chỉ thấy Thẩm Kỳ Nhiên đang thở hổn hển mà nửa quỳ bên chân hắn, trán cậu lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ bừng, quần áo trên người thì xộc xệch, trông như vừa trải qua một trận vận động kịch liệt nào đó.

Dì Mai: “…”

Bị hình ảnh “cẩu lương” đập thẳng vào mặt, dì Mai nhanh như chớp mà lùi lại một bước, còn tiện tay đóng sập cửa bếp, động tác nhanh nhẹn đến mức hoàn toàn vượt qua giới hạn tuổi tác của bà.

“Xin lỗi, tôi không thấy gì cả! Hai vị thiếu gia thiếu phu nhân cứ tiếp tục nhé!” Ngập ngừng một chút, bà còn ngượng ngùng bổ sung một câu: “Mùa này sàn nhà lạnh lắm, hay là về phòng ngủ thì hơn, có trải thảm, không thì vào phòng tắm cũng tốt hơn là nhà bếp đó.”

Thiệu Hành và Thẩm Kỳ Nhiên: “…”

Nhờ có dì Mai bất ngờ xông vào mà thoát nạn, Thẩm Kỳ Nhiên cuối cùng vẫn bình yên vô sự, trốn trở về phòng mình ở trên lầu.

Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng việc Thiệu Hành đột ngột nổi giận vẫn khiến cậu kinh hãi, quả không hổ là vai chính hắc hóa sau khi trọng sinh, muốn ra tay là ra tay ngay, chẳng thèm chọn thời điểm!

Tiền đồ chưa biết, mạng sống thì khó giữ, cậu phải tranh thủ thời gian để nghiêm túc tính toán cho tương lai.

Thẩm Kỳ Nhiên mở quang não trên bàn ra, tiếp tục xem tin tức thời đại này.

Tối qua cậu đã dùng trí năng cơ để tra cứu một phần, kết hợp với hiểu biết của bản thân cùng thông tin trong sách, hiện tại cậu đã có nhận thức sơ bộ về thế giới này.

Quốc gia cậu đang sinh sống tên là Đế quốc Lehmann, một đế quốc trẻ mới nổi, lập quốc chưa đến trăm năm.

Đế quốc Lehmann chiếm lĩnh lãnh thổ kéo dài qua hơn mười tinh hệ, nhưng môi trường tinh tế xung quanh lại rất bất ổn. 

Không chỉ thường xuyên bị trùng tộc tham lam quấy nhiễu, mà quan hệ với mấy quốc gia Liên Bang tiếp giáp cũng rất căng thẳng, thỉnh thoảng lại nổ ra xung đột quy mô nhỏ.

Hiện tại Thẩm Kỳ Nhiên đang sống ở Tinh Thành thủ đô Đế quốc Lehmann, đây là một thành phố có hoa viên xinh đẹp, đông đúc và giàu có. Nhưng đối với Thẩm Kỳ Nhiên thì dù Tinh Thành có tốt đẹp đến đâu, cũng không phải nơi mà cậu có thể ở lâu.

Hai năm nữa là đến kỳ hạn, nếu cậu may mắn chưa bị Thiệu Hành gϊếŧ, thì việc đầu tiên cậu làm chính là trốn chạy, chạy càng xa càng tốt, tốt nhất là chạy đến một nơi nào đó khác trong vũ trụ.

Vấn đề ở chỗ là chạy trốn cũng cần phải có vốn liếng. Không có tiền thì đừng nói đến chuyện chạy sang một nơi khác trong tinh hệ, mà ngay cả đổi một thành phố để sống sót cũng đã là chuyện quá sức.

Tiền của nhà họ Thiệu thì Thẩm Kỳ Nhiên dĩ nhiên không dám đυ.ng vào, tấm thẻ tinh tạp mà Thiệu lão phu nhân đưa đã bị cậu khóa chặt trong két sắt. Số tiền cần dùng để trốn chạy này, cậu phải tự mình kiếm lấy.

Trước đây Thẩm Kỳ Nhiên là học sinh khoa sáng tác của học viện âm nhạc, thành tích rất xuất sắc, cũng có chút tiếng tăm trong trường. Vì ngoại hình nổi bật, lại giỏi nhạc cụ nên thỉnh thoảng cậu còn nhận biểu diễn riêng lẻ để kiếm thêm. 

Nhưng hiện giờ cậu đã là phu nhân của Thiệu Hành, sau này còn có thể mang danh nguyên soái phu nhân, rõ ràng không thích hợp để lộ diện biểu diễn nữa. Con đường kiếm tiền này xem như đã bị chặn.

Còn về chuyện sáng tác nhạc, cậu đã tìm hiểu qua rồi. Xã hội thời đại này có sự phân công nghề nghiệp rất khác với thế giới trước kia của cậu, do sự tồn tại của tinh thần lực nên rất nhiều ngành nghề ở đây đều yêu cầu vận dụng đến tinh thần lực, không may thay âm nhạc lại là một trong những lĩnh vực gắn liền mật thiết với tinh thần lực. 

Nhưng Thẩm Kỳ Nhiên thì hoàn toàn không biết cách sử dụng tinh thần lực, nếu muốn dựa vào sở trường đặc biệt của mình để kiếm tiền, e rằng trước hết phải học qua một chút chương trình liên quan đến tinh thần lực đã.

Mà việc học thì đâu có miễn phí, dù là đăng ký học trực tuyến hay theo học tại trường thì đều cần tiền cả.

Thẩm Kỳ Nhiên kiểm tra tài khoản mà nguyên chủ để lại, bên trong chỉ có vài trăm tinh tệ ít ỏi đến đáng thương. Cậu biết nguyên chủ sống ở Thẩm gia không tốt, nhưng tiền tiết kiệm chỉ còn lại từng đó thì cũng quá thê thảm rồi. Đây đúng là phiên bản cô bé lọ lem xuất thân từ gia đình nguyên sinh!

Mang theo tâm sự nặng nề, tối đó Thẩm Kỳ Nhiên cũng ngủ không ngon.

Tiện thể nói thêm, theo điều khoản ghi trong thỏa thuận ly hôn thì sau này cậu và Thiệu Hành sẽ luôn ngủ riêng. Phòng ngủ chính có người máy dọn dẹp vệ sinh, dì Mai sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường. 

Chuyện này khiến Thẩm Kỳ Nhiên nhẹ nhõm mà thở phào, ngủ chung giường với Thiệu Hành đúng là áp lực quá lớn, cậu thật sự không muốn mỗi đêm đều sẽ mơ thấy ác mộng... =.=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play