Tả Nhan đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, cũng tính đến những tình huống tệ nhất.

Nhưng mọi dự đoán đều tan biến vào khoảnh khắc Cố tiên sinh một mình đến đây.

Đến mức giờ phút này — Cố tiên sinh toàn thân trắng tinh bị cô kéo vào căn nhà trọ tối tăm tồi tàn, bị vây giữa thân thể cô và bức tường loang lổ…

Tả Nhan cũng khó mà nói rõ, rốt cuộc là Cố tiên sinh rơi vào bẫy của cô, hay là cô tự chui đầu vào lưới.

Thậm chí bản năng cô còn muốn thay hắn giải thích:

Có lẽ, những chuyện gần đây thật sự không liên quan đến Cố tiên sinh?

Cố tiên sinh vốn chẳng biết gì, chỉ tình cờ liên lạc với cô, rồi nhận lời mời gặp mặt nên một mình đến khu 13.

Nhưng sao có thể đơn giản thế?

Tả Nhan nhíu mày nhìn kỹ Cố tiên sinh, muốn từ nét mặt hắn tìm ra chút manh mối nào đó.

Chỉ thấy hắn hơi nghiêng đầu tránh đi, hàng mi cụp xuống khẽ run, thân thể cũng hơi căng cứng, lộ ra vẻ không tự nhiên.

Là vì cô lại gần quá mức?

Hay là…

Ánh mắt Tả Nhan lướt qua vai Cố tiên sinh, rơi lên bức tường loang lổ phía sau lưng hắn, lập tức hiểu ra điều gì đó.

Cô lui lại một bước, kéo Cố Yến Thu — thân thể đã cứng đờ — rời khỏi bức tường.

Lần đầu họ gặp mặt, Cố tiên sinh đã đeo găng tay trắng.

Hắn có một thói quen sạch sẽ rất nghiêm ngặt.

Giờ nhìn lại, Cố tiên sinh đang đứng giữa căn phòng, trông như chẳng biết nên đặt chân vào đâu.

Với hoàn cảnh như thế này, đối với hắn chắc chắn là một kiểu chịu đựng rất khó khăn.

Tả Nhan đảo mắt nhìn quanh căn phòng.

Phòng trọ thật sự rất nhỏ — chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn nhỏ, thậm chí ghế ngồi cũng chỉ có một cái, không đủ cho hai người.

Chưa kể mấy món đồ đạc này đều tối màu, không biết cất giấu bao nhiêu thứ dơ bẩn, nhìn qua đã thấy bẩn thỉu. Cũng chẳng cần nghĩ cũng biết chúng đã bị bao nhiêu người dùng qua, Cố tiên sinh tuyệt đối không thể chịu nổi.

Lúc này có muốn đổi địa điểm cũng đã muộn.

Đa phần những nơi ở khu 13 đều thế này.

Trừ phi về nhà cô…

Ý nghĩ vừa lóe qua khiến Tả Nhan giật mình, vội vàng gạt bỏ.

Cô bước đến mép giường, vén chăn ném sang một bên, rồi cởi áo khoác ngoài.

Thấy cảnh này, Cố Yến Thu sững sờ, mắt mở to đầy kinh ngạc, giọng khô khốc pha chút hoảng loạn:
“Cô…”

Tả Nhan quay đầu lại, vừa lúc thấy sắc mặt hắn biến đổi liên tục giữa trắng và đỏ.

Lại cúi nhìn áo khoác mình vừa cởi ra, cô lập tức hiểu hắn đang hiểu lầm điều gì.

Nhưng cô giả vờ không hay biết, cố ý hỏi:
“Sao vậy?”

“Ở chỗ như thế này…”
Cố Yến Thu nhíu mày, vẻ mặt đầy khó xử.

Phản ứng của hắn khiến Tả Nhan có chút bất ngờ.

Hắn chỉ là đang để ý đến hoàn cảnh này, cảm thấy không quen khi phải hành động ở nơi như vậy.

Chứ không phải vì nghĩ cô định “làm gì” hắn mà kháng cự.

Giống như là… nếu đổi một hoàn cảnh khác, hắn sẵn sàng ở bên cô.

Hơn nữa, hắn thậm chí chỉ là “khó xử” mà thôi.

Rõ ràng là không thể chấp nhận nổi hoàn cảnh như thế này, nhưng bước chân hắn lại chưa hề nhúc nhích dù chỉ một chút, hoàn toàn không có ý định rời đi.

Tả Nhan chưa từng gặp đối thủ nào như vậy.

Cô vốn tưởng lần gặp mặt hôm nay sẽ là một cuộc giằng co giữa cô và Cố tiên sinh — ngươi tới ta lui, thăm dò lẫn nhau, tranh thủ cho mình lợi ích lớn nhất.

Kết quả là Cố tiên sinh căn bản không đi đúng kịch bản.

Ngay từ đầu, hắn đã dâng hết át chủ bài vào tay cô, khiến cô không biết phải tiếp tục thế nào.

Cuối cùng, Tả Nhan buồn bực trải áo khoác lên mép giường, quay đầu lại nói với Cố Yến Thu:

“Không phải như ngài nghĩ đâu. Yên tâm, tôi sẽ không làm gì ngài ở đây cả. Lại đây đi, áo khoác sạch sẽ, tạm ngồi lên cũng được. Sau đó chúng ta chính thức nói chuyện.”

Cố Yến Thu nhìn thấy áo khoác đã được trải phẳng trên giường, lập tức hiểu ra mình vừa hiểu nhầm, mặt thoáng đỏ bừng.

“Xin lỗi, tôi…”

Tả Nhan mím môi, cố nhịn cười. Để tránh tạo thêm áp lực cho Cố tiên sinh, cô không nhìn hắn nữa, đứng dậy kéo chiếc ghế đến bên giường rồi ngồi xuống.

Sau đó cô hơi nghiêng đầu, ra hiệu cho Cố tiên sinh ngồi lên áo khoác của mình.

Cố Yến Thu hơi do dự bước tới, nhìn áo khoác trên giường, định nói dùng áo khoác của mình lót lên trước. Nhưng vừa định mở miệng, đã bị Tả Nhan nhẹ nhàng ấn ngồi xuống.

Kẽo kẹt — khung giường phát ra tiếng cọt kẹt, hơi rung nhẹ.

Cố Yến Thu lập tức cứng đờ người.

Tả Nhan đè thử bên cạnh, kiểm tra một chút rồi an ủi:
“Vẫn còn chắc chắn, chỉ là lâu năm rồi nên khi đụng vào sẽ phát ra chút âm thanh thôi.”

“Ừm.” Cố Yến Thu cúi mắt đáp khẽ, ngón tay khẽ cuộn lại trên đầu gối.

Khi Tả Nhan cúi người kiểm tra đệm giường, khoảng cách giữa hai người quá gần, mái tóc cô phảng phất hương lạnh nhàn nhạt quét qua trước người hắn, khiến hơi thở và nhịp tim hắn như cùng lúc khựng lại.

Tả Nhan đã ngồi lại trên ghế đối diện, hương thơm theo đó cũng dần tan đi. Cố Yến Thu lại có chút trống trải mất mát.

Hắn muốn điều chỉnh tư thế ngồi một chút, khung giường lại phát ra tiếng chi rất khẽ. Cố Yến Thu lập tức cứng người lại rồi.

Để tránh làm giường phát ra tiếng động lạ lần nữa, hắn chỉ đành cố giữ nguyên bất động.

Tấm áo khoác của Tả Nhan dưới thân cũng khiến hắn cực kỳ lúng túng và không tự nhiên.

May mà với khả năng kiểm soát cơ bắp tinh vi của một Alpha, sau khi hắn điều chỉnh kỹ lưỡng, khung giường không phát ra thêm bất kỳ tiếng động nào.

Trong lúc Cố Yến Thu đang nỗ lực không cho giường phát ra tiếng, Tả Nhan chống cằm lặng lẽ quan sát hắn.

Trong lòng cô nghĩ:

Nếu đem Cố tiên sinh đè xuống chiếc giường cọt kẹt rung động này mà trêu chọc, nhất định sẽ rất thú vị.
Khi đó, gương mặt Cố tiên sinh sẽ là biểu tình thế nào nhỉ?

“Tả Nhan thượng úy.”

Thấy Tả Nhan dường như đang thất thần, Cố Yến Thu gọi nhẹ một tiếng.

“Cố tiên sinh.”
Tả Nhan buông tay, ngồi thẳng lại.

Có lẽ vì quá quen thuộc với hoàn cảnh như thế này. Cũng có thể vì dáng vẻ thuần khiết sạch sẽ, hoàn toàn không phòng bị của Cố tiên sinh đã kích thích phần ác ý sâu kín trong lòng cô.

Muốn kéo hắn vào địa ngục của cô, nhuộm vấy sắc trắng của hắn thành thứ dơ bẩn giống cô.

Không được.
Ít nhất là hiện tại chưa thích hợp.

Cô phải tỏ ra bình thường thêm một chút.

“Được rồi, vậy chúng ta chính thức nói chuyện đi.”

Tả Nhan mỉm cười nhìn hắn, nói:
“Ta nghĩ, Cố tiên sinh chủ động liên hệ tôi trước đây, chắc chắn không chỉ để cho tôi xem mấy tài sản cá nhân của ngài chứ?”

Tài liệu về tài sản cá nhân đó, cô đã xem.
Mới chỉ nhìn một phần thôi.

Cô biết trên thế giới này, chênh lệch giữa người với người còn lớn hơn giữa người và thú mao cầu.

Nhưng khi cô nhìn đến danh sách tài nguyên khoáng sản ở các tinh cầu niêm yết trong tài liệu ấy, cô vẫn không khỏi sững sờ.

Thậm chí còn có vô số tinh cầu máy móc.

Từng ấy thôi cũng đủ nuôi dưỡng cả một quân đội.

Vậy nên nói, một đại lão như thế này, tại sao lại phải dùng đến “mỹ nhân kế” với cô?
Rốt cuộc cô có thứ gì đáng để bị theo dõi đến vậy?

Khi Tả Nhan còn đang nghi hoặc, Cố Yến Thu đang suy nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu.

“Ngày hôm qua, cô bị tập kích.”

“Đúng vậy.”

Đối với việc Cố tiên sinh nhắc đến chuyện này, Tả Nhan cũng không bất ngờ, cô chỉ tò mò một chuyện khác:
“Đám người đó là người của ngài sao? Nếu đúng thế… Ai chà, tôi đúng là nên dắt theo mao cầu thú, không để chúng nó cắn phá nhiều như vậy.”
Ít nhất cũng phải chừa lại cái quần lót chứ.

“Không phải người của tôi.”
Cố Yến Thu đáp:
“Nhưng cũng coi như do tôi mà cô rước lấy phiền toái. Tôi thật sự xin lỗi.”

Tuy đám người kia cũng không gây cho cô tổn thất gì lớn, nhưng nghe Cố tiên sinh phủ nhận, Tả Nhan vẫn âm thầm thở phào.

Nghe đến nửa câu sau, cô nửa đùa nửa thật mà đoán:

“Ồ? Chẳng lẽ là mấy người theo đuổi ngài đến tìm tôi gây phiền phức?”

Cố Yến Thu bị sự tưởng tượng như ngựa chạy không cương của cô làm cho ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng giải thích:

"Không, không phải, tôi không có người theo đuổi."

Người theo đuổi thì rất nhiều, nhưng nếu nói là người thật sự có thể coi là "người theo đuổi" thì lại không có.

Chẳng phải vì hắn thiếu sức hút.

Trong Liên bang có vô số Omega, Beta ngưỡng mộ vị Nguyên soái này. Nguyên soái Cố nhiều năm liền đứng đầu bảng xếp hạng Alpha mà Omega muốn gả nhất.

Thế nhưng, trên thực tế, người có thể thực sự đến gần hắn, hoặc dám đến trước mặt hắn, lại vô cùng ít ỏi.

Dù có gặp ngoài đời, phần lớn cũng bị khí chất lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Nguyên soái làm cho lùi ra xa, cùng lắm chỉ dám duy trì mối quan hệ công việc bình thường, chẳng ai dám thực sự tiếp cận.

Vừa là Alpha đứng đầu bảng "Omega muốn gả nhất".
Cũng là Alpha độc thân số một bảng "Đại gia muốn cưới nhất".

Tả Nhan dĩ nhiên không tin lời ma quỷ kiểu Cố tiên sinh không có người theo đuổi.

Tuy rằng Cố tiên sinh không hợp gu thẩm mỹ của phần lớn Omega, nhưng đẹp trai khí chất đến tầm này, thẩm mỹ gì cũng vô dụng hết — hắn đủ khả năng xoay chuyển thẩm mỹ, định lại chuẩn mực.

Huống hồ, hắn còn có gia sản hùng hậu làm chỗ dựa.

Ở môi trường toàn Alpha như trường quân đội, Tả Nhan từng chứng kiến bao nhiêu Alpha đều có thể dễ dàng bị một người như Cố tiên sinh làm rung động cùng lúc.

Cố tiên sinh với bao nhiêu "buff" cộng dồn như thế mà nói mình không có người theo đuổi — ai tin?

Chỉ là cô cũng không định vạch trần hắn chuyện nhỏ nhặt này. Có hay không người theo đuổi cũng không quan trọng, điều quan trọng là:

"Nếu không phải vì chuyện người theo đuổi, vậy vì sao Cố tiên sinh lại theo dõi người bình thường là tôi chứ?"

"Cô không phải hạng thường."

Cố Yến Thu nghiêm túc nói: "Cô rất xuất sắc. Là học sinh ưu tú nhất từ trước đến nay của trường quân đội Đế Đô. Cô có tiềm lực rất lớn, tương lai vô hạn."

Bị khen đến mức này, lại còn thêm "bánh vẽ", Tả Nhan có chút ngẩn ra.

Trước đây cô tuyệt đối không ăn loại "bánh" này, nhưng Cố tiên sinh khen...

"Khụ." Tả Nhan khẽ ho một tiếng, hơi lúng túng mà dời mắt.

"Dù là vậy đi nữa, cũng không đáng để các ngài – những nhân vật lớn – sớm tiếp xúc với tôi như thế chứ?"

Cho dù đúng là nhìn trúng tiềm lực của cô, thì hiện tại ra tay vẫn quá sớm. Hoàn toàn có thể chờ cô vào quân đội, lập công rồi hẵng nói.

"Người tập kích cô đến từ Kỷ gia, là người dưới trướng quan Chấp chính."

Cố Yến Thu cảm thấy Tả Nhan có quyền được biết, nên không giấu diếm, giải thích cặn kẽ cho cô.

"Bọn họ vội vàng ra tay vì ba lý do."

"Thứ nhất, vì hai ta rất xứng đôi."

Nghe thấy những kẻ kia có liên quan đến quan Chấp chính của Liên bang, sắc mặt Tả Nhan vẫn bình tĩnh, chẳng hề có chút hoảng loạn hay bất an nào.

Chỉ khi nghe Cố tiên sinh nói đến chuyện "xứng đôi", cô mới khẽ biến sắc, cụp mắt xuống.

"Thứ hai là... phần lớn quân bộ đều là người của tôi. Bọn họ rất cần một sĩ quan quân đội đứng về phía họ. Từ góc độ này mà nói, bọn họ thực ra có ý định lôi kéo cô."

Tả Nhan bắt đầu thấy tê cả da đầu.

Một người có thể dùng giọng điệu khiêm tốn để nói ra câu "phần lớn quân bộ là người của tôi" — đây là nhân vật cấp thần tiên gì vậy chứ?

Tả Nhan chợt nhớ đến đống tài sản của Cố tiên sinh — đủ để nuôi nổi cả tài nguyên tinh cầu quân sự lẫn máy móc chiến tranh.

Chẳng lẽ hắn thật sự đang dưỡng quân đội riêng sao...

Bảo sao lại bị quan Chấp chính xem là đối thủ.

Còn về chuyện "lôi kéo"...

Nếu phía quan Chấp chính có ý lôi kéo cô, vậy Cố tiên sinh...

"Cố tiên sinh cũng đang muốn lôi kéo tôi sao?"

Tả Nhan chống cằm, cúi người sát lại gần hơn.

Căn phòng khách sạn vốn đã nhỏ, ghế của Tả Nhan lại gần mép giường. Cô vừa cúi người, vài sợi tóc rủ xuống, chạm vào đùi Cố Yến Thu.

Cố Yến Thu lập tức nín thở.

Alpha có ngũ quan nhạy bén quá mức, đến mức dù cách lớp vải quần cũng có thể cảm nhận được sợi tóc Tả Nhan lướt qua đùi mình một cách cực kỳ khẽ khàng.

Còn có ánh mắt chăm chú của Thượng úy Tả Nhan, đôi mắt chỉ chứa mỗi hình bóng hắn...

Tả Nhan phát hiện Cố tiên sinh bỗng ngẩn người.

Cố tiên sinh nhìn thì nghiêm túc, lạnh lùng, nhưng đôi khi cảm xúc lại rất dễ đoán.

Như bây giờ.

Đây chính là một... Omega hoàn toàn ngây thơ trong chuyện tình cảm, đang bị Alpha lưu manh* dụ dỗ mà thôi. ( Hoàng mao= đầu vàng= ngổ ngáo, choai choai)

Tả Nhan bỗng nhiên tin lời Cố tiên sinh từng nói ― rằng anh không có ai theo đuổi.

Dĩ nhiên, không phải thật sự không có người để ý đến anh. Chỉ là anh chưa từng thật lòng đáp lại hay tiếp xúc quá sâu với bất kỳ ai.

Nếu không thì cũng chẳng dễ dàng như vậy bị cô lừa gạt.

Có lẽ, vào lúc cô bị Cố tiên sinh dùng “mỹ nhân kế” để quyến rũ, Cố tiên sinh cũng đã sớm rơi vào chiêu “mỹ nhân kế” của cô.

Tả Nhan chợt bật cười.

Nụ cười đẹp như hoa nở rộ giữa độ xuân hạ, rực rỡ đến chói mắt. Căn phòng trọ tăm tối cũ kỹ tựa hồ cũng nhờ đó mà sáng bừng hẳn lên.

Nụ cười đó thẳng thắn và mãnh liệt đến mức khiến Cố Yến Thu ngẩn ngơ, mất thần. Đến khi cánh tay đang đặt trên đầu gối bất chợt bị nắm chặt, anh mới bừng tỉnh.

“Cố tiên sinh, ngài cố thêm chút nữa đi, tôi đã sắp bị anh làm rung động rồi.”

Tả Nhan nắm tay anh, khẽ giọng nói.

Cố Yến Thu muốn đáp rằng, bản thân anh không phải vì muốn quyến rũ cô mà làm vậy.

Có lẽ… cũng có chút ý tứ như thế, nhưng không hoàn toàn là vậy.

Nhưng lúc này, đối diện ánh mắt của Tả Nhan, yết hầu anh khẽ chuyển động. Cảm giác bất kỳ lời giải thích nào cũng đều vô nghĩa.

Hôm nay, Tả Nhan thượng úy… thực sự rất khác trước kia.

Ngày xem mắt hôm đó, cô ăn mặc rất cá tính, trang điểm có phần khoa trương, nhưng lời nói cử chỉ lại rất đoan trang lễ độ. Chỉ đến khi tiễn anh về, mới để lộ ra chút cứng rắn và ham muốn kiểm soát.

Còn hôm nay, ở Khu 13, cô lại thêm phần tùy ý, phóng khoáng và tinh quái. Không còn câu nệ lễ nghi như trước.

Nhưng tất cả cảm xúc đều chân thật hơn rất nhiều.

Như thể lớp ngụy trang mỏng manh đã phai đi, lộ ra phần nào bản tính thật sự.

Một tia chân thật ẩn sau lớp mặt nạ ấy, vô cùng cuốn hút.

Khiến anh chỉ muốn nghe theo lời cô, làm cô hài lòng.

“Tôi nên làm thế nào?” Cố Yến Thu chậm rãi hỏi.

Tả Nhan không ngờ mình đã chủ động đến vậy, mà Cố tiên sinh lại chẳng những không tức giận, còn hỏi cô câu ngốc nghếch này.

Cô cố tình đưa ra một điều kiện không thể chấp nhận được, để chờ anh cò kè mặc cả.

“Mời tôi đánh dấu anh.”

Nhưng Cố tiên sinh lại nói: “Cô đã đánh dấu tôi rồi mà.”

“Đó chỉ là dấu tạm thời thôi. Ngần ấy ngày trôi qua, từ lâu đã tan hết rồi.”

Dẫu vậy… Tả Nhan vẫn có thể ngửi thấy hương vị của mình còn vương lại trên người anh, như thể dấu ấn vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt Tả Nhan thoáng lộ vẻ nghi hoặc.

“Đây chính là điều thứ ba tôi muốn nói.”

Cố Yến Thu đáp:

“Cô là Enigma.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play