Không hiểu vì lý do gì mà đột nhiên lại bị người theo dõi.

Đám người ra tay hôm nay còn gấp gáp và cực đoan hơn so với nhóm chỉ giám sát cô trước đó.

Tả Nhan hơi lo lắng cho sự an toàn của người nhà.

Cô đã gửi tin cho anh hai, dặn hắn tranh thủ về sớm.

Sau đó, cô dẫn đám long đi thẳng đến trạm cứu trợ động vật nơi chị cô làm việc.

Trạm cứu trợ này là do chị cô cùng một nhóm người yêu động vật chung tay thành lập, chủ yếu để cứu giúp những loài động vật hoang dã bị thương và những dị thú bị bỏ rơi.

Nguồn tài chính hoạt động chủ yếu đến từ Hiệp hội Bảo vệ Động vật và những mạnh thường quân yêu thương động vật trong xã hội.

Trong số những loài được cứu trợ, thú long xù là đông nhất.

Bởi vì chúng từng là thú cưng cực kỳ thịnh hành, tuổi thọ dài, nhưng năng lượng dư thừa nếu không được giải tỏa sẽ trở nên phá phách, hơn nữa sau khi out trend thì cũng bị vứt bỏ không ít.

Khi Tả Nhan đến trạm cứu trợ, cảnh tượng đập vào mắt chính là một căn phòng đầy long xù bay loạn.

Nói "bay" thì không chuẩn lắm, đúng ra là chúng đang nhảy nhót lung tung. Nhưng vì khả năng bật nhảy của chúng quá mạnh, lại còn có thể lơ lửng trong không trung ngắn ngủi, nhất là khi cả đàn cùng nhảy một lúc thì khung cảnh đúng là khó mà kiểm soát nổi.

“Chỉ là tắm có một chút thôi mà, ngoan nào… Đừng chạy! Giúp ta giữ chặt nó! Cửa sao lại mở thế này? Mau đóng lại!”

Tả Nhan dùng thân mình chặn kín cánh cửa, tiện tay đóng chốt, đồng thời đưa tay tóm lấy một con lông xù hồng nhạt định bay lướt qua đầu mình.

“Chi…”

Cầu lông phát ra tiếng kêu thất bại khi vượt ngục không thành.

“Nhan Nhan, sao em đến sớm vậy?”

Tả Ý Miên, người ướt sũng từ bên trong đi ra, thấy Tả Nhan thì ngạc nhiên.

“Em đến xem có cần giúp gì không.”

Tả Nhan tiện miệng kiếm cớ, nhặt túi đựng thú cưng dưới đất, nhét con lông xù vừa bắt được vào bên trong.

Tay cô nhanh nhẹn, động tác thuần thục, chỉ trong chốc lát, đám long nhảy loạn khắp phòng đã bị cô tóm gọn và đóng gói.

Mấy chục con lông lần lượt bị nhét vào ba chiếc túi đựng thú cưng, chen chúc đến mức biến dạng, lập tức rũ rượi im ru.

Tả Ý Miên, người luôn cưng chiều chúng nó, thấy vậy cũng đành lấy mấy cái lồng sắt lớn nhốt hết đám này lại.

“Nhờ có em, chứ chúng đông quá, một mình chị quả thực không kham nổi.”

Tả Nhan cảm thấy kỳ lạ: “Trước đây chẳng phải đều đã tìm người nhận nuôi gần hết rồi sao? Sao lại nhiều thế này?”

Tả Ý Miên ấp úng: “Thì… lại nhặt thêm ít nữa. Chúng nó tội nghiệp quá, nhặt về thì ít ra còn có bữa cơm no.”

“Sau đó… có mấy con lông lớn một chút thì… phân liệt thành hai con.”

Tả Ý Miên chỉ hai con lông xù hồng nhạt trông như copy paste ra.

Tả Nhan: “…”

Đây mà gọi là có bữa cơm ăn thôi sao?

Đều béo đến mức phân liệt rồi.

Theo Tả Nhan mà nói, là do chị cô đã cho đám cầu lông ăn quá no.

Loài sinh vật ngoài hành tinh này chỉ khi nào thức ăn dư dả, năng lượng trong cơ thể tích lũy đến mức giới hạn thì mới tự phân liệt.

Cho nhịn vài bữa là ổn thôi.

Nhưng lời này không tiện nói với chị cô.

Dù sao trong mắt Tả Ý Miên, đám này đều là những đứa bé đáng thương, suy dinh dưỡng, không nơi nương tựa.

Thật ra Tả Ý Miên cũng thấy đám lông quá đông, nuôi nhiều thế này khiến chị áp lực không nhỏ.

Nhưng chị lại không nỡ bỏ chúng đi, chỉ còn cách cố tìm người nhận nuôi.

Chỉ là bây giờ người chịu nuôi thú lông không nhiều.

Ở khu 13 thì càng ít.

“Nhan Nhan, mấy bạn học của em… còn ai muốn nuôi thú lông xù không?” Tả Ý Miên đầy mong đợi nhìn Tả Nhan.

“Cái này… Để em hỏi lại xem sao.”

Khi còn học ở trường quân đội, Tả Nhan gần như đã phát cho mỗi bạn học một con thú lông xù— chỉ cần hợp tiêu chuẩn là không ai thoát được.

“Chị yên tâm, thú lông vừa đáng yêu vừa dễ nuôi, lại còn hữu dụng, chắc chắn sẽ có người nhận nuôi thôi.” Tả Nhan trấn an chị mình.

Cùng lắm thì, đợi khi đơn vị có thông báo, cô lại dùng chiêu cũ, phát cho mỗi chiến hữu một con.

Tả Nhan giúp Tả Ý Miên xử lý đám lông — tắm rửa, chải lông, cho ăn, rồi chụp vài tấm ảnh thật đẹp để thu hút người nhận nuôi — xong xuôi mới về nhà.

Anh trai cũng đã về sớm, liên tục cập nhật tin tức, tạm thời không có gì bất thường.

Tả Nhan âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Mọi người xem này, khu 13 lại xuất hiện vụ Alpha cởi truồng chạy giữa đường. Bây giờ mấy người chơi cái trò nghệ thuật dị hợm này càng ngày càng nhiều.”
Tả Giang chia sẻ tin tức hôm nay.

Tả Nhan liếc mắt nhìn ảnh trên màn hình trước mặt hắn, thấy cảnh sát trị an áp giải một đám Alpha trần truồng đầy người bị che mosaic lên xe cảnh sát.

Chuyện này có chút thú vị.

Đám người áo đen dám ra tay giữa ban ngày ban mặt, một bộ dạng như có thế lực lớn chống lưng, thế mà giờ lại bị đưa vào sở trị an?

Tả Nhan ngẫm nghĩ nguyên nhân.

Hoặc là lần này bọn chúng thất bại, nên bị người phía sau từ bỏ.

Hoặc là có thế lực thứ hai ra tay, đưa chúng vào chỗ chết.

Tả Nhan nghiêng về khả năng thứ hai nhiều hơn.

Vì đám người ra tay lần này rõ ràng không cùng tổ chức với nhóm từng giám sát cô trước đó.

Tin xấu:
Có hai tổ chức lạ mặt không rõ mục đích đang theo dõi cô.
Mà những gì cô biết lại quá ít.

Tin tốt:
Hai tổ chức này không cùng một lòng, giữa chúng có mâu thuẫn.

Có lẽ cô có thể lợi dụng điểm này.

Người khác gặp phải chuyện thế này có lẽ đã sớm hoảng loạn.

Nhưng Tả Nhan không hề bối rối.

Từ nhỏ, cô đã lớn lên giữa đủ loại nguy cơ.

Ngoại trừ thuở bé được chị che chở, về sau đều là cô đứng ra bảo vệ gia đình này.

Cô đã quá quen với việc đối mặt các loại nguy hiểm và thách thức.

Vậy thì, chiêu nào tới mình phá chiêu đó.

·

Đêm xuống, Tả Nhan vẫn chủ động liên lạc với mấy bạn học cũ.

So với hai tổ chức ẩn mình trong bóng tối, không biết lúc nào lại hành động, thì giải quyết chuyện tìm người nhận nuôi mới là việc cấp bách.

“A Vân, trước đây em từng nhận nuôi một con thú lông xù màu vàng kim bên chỗ chị đúng không?”

Đối phương trả lời ngay: “Đúng rồi, tỷ yên tâm, em nuôi tụi nó tốt lắm. Nuôi như thờ tổ tông luôn.”

Hả?

“‘Tụi nó’?” Tả Nhan nghi hoặc.

Đối phương chỉ nhận một con mà.

Một đoạn video được gửi qua, Tả Nhan bấm mở.

Chỉ thấy vô số con thú lông xù tròn vo màu vàng kim — con thì phơi nắng trên bãi cỏ sang chảnh, con thì tắm trong bể bơi bơm hơi xa hoa, con thì gặm bữa tiệc hải sản trông đã thấy đắt đỏ.

Tả Nhan: “…”

Cam chịu!

Đối phương còn giải thích: “Nó lâu lâu lại tự phân liệt. Ban đầu là một con, rồi thành hai con, rồi bốn con, rồi tám con.”

“Không cần giải thích nữa. Tôi nhìn là biết rồi chúng nó nhân bản kiểu gì!”

Tả Nhan tắt video, không muốn nhìn thêm thứ khiến tâm lý mình mất cân bằng nữa.

Tuy video này gây cho cô ít nhiều tổn thương tinh thần, nhưng Tả Nhan vẫn làm tròn trách nhiệm mà nhắc nhở:

“Chúng bị dư dinh dưỡng nên mới liên tục phân liệt. Nếu không kiểm soát, cậu sớm muộn cũng có cả trăm con, đến lúc đó nuôi không xuể đâu.”

“Sao lại không xuể? Nhà em có tinh cầu tư nhân mà. Yên tâm đi Nhan tỷ, nhiệm vụ chị giao cho, em chắc chắn chăm sóc tốt tụi nó.”

Nhà em có tinh cầu tư nhân, nhà em có tinh cầu tư nhân, nhà em có tinh cầu tư nhân…

Trời ạ! Mấy chữ này thật sự là ngôn ngữ Liên Bang sao?

Hóa ra tinh cầu còn có thể sở hữu tư nhân?!

Đột nhiên tăng thêm tri thức không cần thiết, một lần nữa nhận thức rõ sự chênh lệch giàu nghèo, Tả Nhan trong lòng mắng một câu: "Đáng chết kẻ có tiền, tư bản vạn ác", rồi giận dỗi thoát khỏi cuộc trò chuyện.

Đang định tắt thiết bị, lại có tin nhắn mới bật lên.

Tả Nhan lạnh mặt, đang định mắng đối phương lăn về tinh cầu tư nhân đừng làm phiền cô nữa, thì phát hiện đây là một tin nhắn từ trung tâm ghép đôi gien.

【Cố Yến Thu xin thêm ngài làm bạn tốt】

Cố Yến Thu?

Cái tên này quen quá.

Họ Cố… Cố tiên sinh?

Tả Nhan ngừng lại một lát. Tuy nói rằng người kia và cô vốn chẳng liên quan gì đến nhau, cũng không thuộc về cùng một thế giới, nhưng nghĩ đến lần gặp mặt hôm ấy, đến dấu ấn tạm thời kia, cô vẫn bấm chọn “Đồng ý”.

【Cố Yến Thu đã trở thành bạn tốt của bạn.】

【Cố Yến Thu đã gửi cho bạn một tài liệu: 《Chứng minh tài sản cá nhân》】

Tả Nhan: “???”

Đây là chuyện hôm đi xem mắt nói tới…

Cố tiên sinh từng bảo sẽ sắp xếp tài sản cá nhân để cô xem qua.

Nhưng chẳng phải khi đó chỉ là lời khách sáo thôi sao? Ai lại thực sự gửi tài liệu này chứ?

Huống hồ buổi xem mắt ấy cũng đã kết thúc rồi.

“Cố tiên sinh… Cái này không cần đâu, ngài thu về đi.”
Tả Nhan không muốn để tâm thái mình bị kéo vào lần nữa.

“Vì sao?”

“Chỉ là…” Cô nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

Tả Nhan hơi nhíu mày.

“Đây là chuyện riêng tư của ngài, tôi không nên tùy tiện xem.” Cuối cùng cô nói vậy.

“Tiền hôn nhân , trong giai đoạn tìm hiểu, nắm rõ tình hình tài sản của đối phương là chuyện rất bình thường. Đây cũng là phần tất yếu để hiểu nhau.”
Câu trả lời của Cố Yến Thu vang lên.

Ánh mắt Tả Nhan dừng lại hồi lâu trên hai chữ “Tiền hôn nhân”, có chút không hiểu rõ ý tứ của Cố tiên sinh.

Hắn không lẽ thực sự đang cân nhắc kết hôn với cô sao?

Đặc biệt là sau những chuyện xảy ra hôm nay.

Chuyện này thoạt nhìn rất giống một cái bẫy.

Đám người áo đen muốn cưỡng ép mang cô đi, những kẻ giám sát hành tung cô không rõ mục đích, lại thêm… mỹ nhân kế từ Cố tiên sinh.

Tả Nhan không muốn đánh đồng Cố tiên sinh với hai phe kia.

Nhưng ngẫm cho kỹ, mọi biến động đều khởi nguồn từ buổi xem mắt cô và Cố tiên sinh hôm đó.

Hơn nữa, thời điểm Cố tiên sinh liên lạc cô lúc này cũng quá trùng hợp.

Tả Nhan trầm tư hồi lâu, ánh mắt lướt qua hai chữ “Hôn nhân” mấy lần.

Trong đầu hiện lên hình ảnh Cố tiên sinh — dáng vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, gương mặt tuấn tú, đôi mắt đỏ hoe khi bị cô đến gần…

Không thể không thừa nhận — mỹ nhân kế này đúng là chết tiệt mê người.

“Chuyện này, gặp mặt rồi nói đi.” Cuối cùng Tả Nhan nhắn lại.

Bên kia quang bình, Cố Yến Thu thấy thượng úy Tả chủ động hẹn gặp, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hắn quả thật không giỏi kiểu giao tiếp như vậy.

Trong quân đội, hắn quen nói một là một, lệnh ra không đổi, càng quen dùng mệnh lệnh cứng rắn.

Trên thương trường, hắn dựa vào trực giác sắc bén để phân tích mục tiêu và điểm yếu của đối thủ, tung ra đòn đánh chuẩn xác.

Nhưng hai thái độ này đều không phù hợp để dùng với Tả Nhan.

“Được.” Cố Yến Thu lập tức đồng ý lời mời.

“Địa điểm để tôi quyết định.”
Tả Nhan không đời nào biết rõ đối phương có vấn đề mà lại tự mang mình tới tận cửa.

“Không thành vấn đề.”

“Ngày mai ngài đến khu 13, khi đến nơi tôi sẽ gửi địa chỉ.”

Gửi xong câu này, Tả Nhan đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận “đại chiến” vào ngày mai.

Ít nhất, ở địa bàn của cô, đối phương sẽ không có quá nhiều thời gian bố trí trước. Dù có mang theo thêm người, cô cũng có cách ứng phó.

Mọi thứ đều đã tính toán ổn thỏa.

Chỉ là — ngày hôm sau, khi nhìn thấy Cố Yến Thu một mình bước vào khu 13, Tả Nhan ngẩn người.

Cô đã dùng hệ thống xâm nhập theo dõi mạng khu 13 kiểm tra rất kỹ.

Chỉ có một mình Cố tiên sinh, không hề có bất kỳ ai khác đi cùng, ngay cả người ngụy trang lén lút trà trộn vào cũng không có.

Cố tiên sinh mặc một bộ chính trang màu trắng, đứng bên đường, toàn thân toát lên khí chất thanh nhã, quý phái, hoàn toàn không hòa hợp với không khí tối tăm rách nát của khu 13. Rất nhiều ánh mắt đã đổ dồn về phía hắn.

“…”

Tả Nhan thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu.

Hôm nay cô không cố tình trang điểm cầu kỳ như lần trước.

Cô mặc đồ thể thao dễ hoạt động, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang. Ngoài mái tóc đã tẩy màu chưa kịp nhuộm lại, trông cô chẳng khác gì một cư dân bình thường của khu mười ba.

Chỉ cần cúi đầu che bớt mắt và mặt, đi trên đường cũng chẳng ai chú ý.

Tả Nhan hạ thấp vành mũ, len qua đám đông, lặng lẽ tiếp cận Cố Yến Thu, rồi bất ngờ nắm lấy tay hắn từ phía sau.

Bị người lặng lẽ áp sát rồi bất ngờ chạm vào tay chân, phản xạ bản năng của Cố Yến Thu lập tức phát động — hắn chuẩn bị phản kích.

Đúng lúc hắn vừa xoay đầu lại, ánh mắt liền chạm phải đôi mắt của Tả Nhan đang ngước lên từ dưới vành mũ.

Hắn giật mình, lập tức thu lại lực phản kích.

Mặc cho Tả Nhan kéo hắn vào một nhà trọ nhỏ bên đường.

Rắc.

Cửa phòng đóng lại.

Tả Nhan tháo mũ và khẩu trang, mái tóc dài đen nhánh điểm vài sợi đỏ rực buông xõa xuống.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt đối diện thẳng với Cố Yến Thu.

Trong căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm và ẩm thấp của nhà trọ khu 13, mọi thứ đều cũ kỹ tàn tạ. Ngay cả chiếc giường cũng như đã lâu không được sửa chữa, trông có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cố tiên sinh vận nguyên bộ đồ trắng tinh, quả thực trông như một thiên sứ lạc nhầm xuống địa ngục, sắp bị bẩn thỉu nuốt chửng.

“Cố tiên sinh…”
Tả Nhan chăm chú nhìn hắn, trên mặt hiện lên vẻ rối rắm và phức tạp khó tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play