“Tôi? Enigma?”
Enigma là một dạng giới tính. Thế nhưng, trong nhận thức của người hiện đại, khi nhắc đến Enigma, họ chẳng nghĩ tới giới tính đầu tiên.
Trên mạng, từ Enigma thường đồng nghĩa với những kẻ bạo lực cuồng loạn, phần tử khủng bố hay kẻ có tư tưởng cực đoan.
Dĩ nhiên, nó cũng có nghĩa tích cực như “năng lực mạnh mẽ”, “chiến lực vượt trội” và tương tự.
Nhưng một khi ý nghĩa tiêu cực đã lan rộng, nghĩa tích cực dần bị quên lãng và lu mờ.
Cho nên, khi Cố tiên sinh nói cô là Enigma, Tả Nhan không chắc anh có đang mắng mình hay không.
Không theo kịp xu thế như Cố Yến Thu, anh cũng không biết Enigma còn có nghĩa khác.
Khi thấy vẻ mặt cô có chút kỳ lạ, anh tưởng cô không tin.
Thế là anh lấy ra một tập tài liệu từ không gian cá nhân, đưa cho cô.
“Đây là kết quả phân tích gene của cô. Bản sao chân thực đó. Dữ liệu lưu tại Trung tâm Gene Liên Bang, bản của họ đã bị tôi lén sửa đổi.”
Cố Yến Thu nói: “Tự ý sửa thông tin của cô, tôi thực sự rất xin lỗi.”
Từ từ đã… Lượng thông tin này đúng là hơi lớn.
Tả Nhan mờ mịt lật giở tập tài liệu giấy trong tay. Ở thời đại này, ghi chép và trao đổi dữ liệu qua thiết bị điện tử đã quá thuận tiện, rất hiếm khi còn ai dùng văn bản giấy.
Những tài liệu như thế này thường chỉ xuất hiện trong những văn kiện tuyệt mật.
Thoạt nhìn, chuyện này đúng là rất nghiêm trọng.
Dữ liệu cơ thể phía trước đúng là của cô.
Chỉ có điều, Tả Nhan dù sao cũng không phải chuyên gia. Những số liệu gene phía sau, trong mắt cô chẳng khác nào chữ viết ngoài hành tinh.
Cô không cách nào xác định thật giả.
“Xin lỗi, tôi không thể chỉ dựa vào tập giấy này mà tin bản thân mình là Enigma được.”
Tả Nhan khép lại tài liệu, chậm rãi nói:
“Có phải các ngài đang hiểu lầm gì rồi không? Tuy rằng tôi có thể đánh thắng vài Alpha, nhưng đó là do mấy Alpha kia quá yếu, hoàn toàn không phải vấn đề từ phía tôi.
“Tâm trạng tôi rất ổn định, không có xu hướng bạo lực, càng không có ý định hủy diệt thế giới.”
Dù thỉnh thoảng cũng sẽ thoáng nghĩ vài câu kiểu như “Cái thế giới rách nát này hủy diệt luôn đi cho rồi”.
Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ thoảng qua.
Chưa bao giờ cô thật sự muốn biến nó thành hiện thực.
Dù sao, thế giới này vẫn còn có tỷ tỷ của cô, có người anh hay gây phiền nhưng những lúc quan trọng lại rất đáng tin, còn có một đám thú bông lông xù cứ quấn lấy cô bất kể cô đối xử ra sao.
Còn có… Cố tiên sinh mang hương vị của cô, nghe vào tai thì ngọt ngào, ngửi trên người lại dễ chịu.
Từ khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Cố Yến Thu khẽ ngẩn người. Một cảm xúc kỳ lạ trào lên trong tim, lồng ngực nóng bừng, khiến anh gần như muốn nói ra điều gì đó.
“Đương nhiên, cô rất xuất sắc. Một giới tính chẳng nói lên điều gì cả. Cô không cần phải gánh nặng vì chuyện này.”
Cố Yến Thu vội vàng nói, kỳ thực anh cũng không rõ mình đang nói gì. Chỉ là ánh mắt tưởng như bình thường của Tả Nhan vừa rồi, lại khiến lòng anh rối loạn, bối rối không thôi.
Nhưng bao năm quen giữ vị trí cao, kiểm soát cảm xúc đã thành bản năng, anh rất nhanh điều chỉnh lại vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói:
“Bằng chứng tốt nhất cho thân phận Enigma của cô… chính là tôi. Cô đã đánh dấu tôi.”
Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn quay về điểm xuất phát.
Dù cô vẫn thấy khó hiểu vì trên người Cố tiên sinh còn vương hương vị của mình, Tả Nhan vẫn nói:
“Chỉ là một dấu tạm thời kéo dài hơi lâu thôi, cũng không chứng minh được gì.”
“Là dấu chuyên chúc.”
Cố Yến Thu chỉnh lại lời cô, dùng giọng điệu bác sĩ giải thích: “Enigma không có đánh dấu tạm thời. Chỉ tồn tại dấu chuyên chúc.”
“Tôi thuộc về cô, Tả Nhan.”
Cố Yến Thu nói.
Toàn thân Tả Nhan như tê rần, cảm giác ngứa ran lan từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Chết tiệt! Hắn giỏi thật.
Đây là loại mỹ nhân kế cấp cao gì vậy, sát thương mạnh quá đi!
Tả Nhan bất ngờ đứng bật dậy, vòng qua ghế, đi qua đi lại phía sau, có lúc liếc nhìn mép giường nơi Cố Yến Thu ngồi, đầu óc rối bời, cố gắng cân nhắc.
“Ngài có biết mình đang nói gì không?!” Tả Nhan dừng bước, quay đầu lại chất vấn.
“Cô có thể tự xác nhận.”
Cố Yến Thu cởi khuy áo cổ.
“Xác nhận xem trên người tôi có phải là dấu chuyên biệt của cô hay không.” Anh ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Tả Nhan nghiêng người tiến lên, bất ngờ nắm lấy cổ áo anh, hai mắt bừng lên ngọn lửa.
Hắn có biết mình đang nói cái gì không? Một Omega nói thế với Alpha, mời mọc thế này ― nếu bị ăn sạch sành sanh đến xương cũng không còn thì cũng đáng.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen trầm tĩnh của anh, Tả Nhan dần buông lỏng cảnh giác. Rất rõ ràng, đối phương biết mình đang làm gì và kiên quyết đến vậy. Vậy thì cô cũng chẳng cần phải e ngại gì nữa.
Tả Nhan nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh, thấp giọng nói: “Chỉ là để kiểm chứng thôi.”
“Ừ.” Cố Yến Thu trầm giọng đáp.
Nếu không phải yết hầu anh khẽ chuyển động lộ vẻ căng thẳng, thì trông anh đúng là bình tĩnh như thể đang kiểm soát mọi thứ.
Ngón tay Tả Nhan lướt nhẹ lên gương mặt lạnh lùng, tuấn tú của Cố Yến Thu.
Cô từng hôn anh một lần rồi, lần này xem như là lần thứ hai.
Chỉ là lần trước chỉ để đánh dấu tạm thời.
Giống như kiểu hô hấp nhân tạo cho người đuối nước, chỉ là để cứu giúp, chẳng có ý gì khác.
Nhưng lần này thì dường như có chút khác biệt.
Tuy nói là để kiểm chứng, nhưng chung quy… tâm trạng đã đổi khác.
Tả Nhan chậm rãi cúi người xuống.
Cả hai lần hôn môi, đều là cô đứng, Cố tiên sinh ngồi.
Thân phận như vậy khiến cô rất dễ dàng nắm quyền chủ động, kiểm soát hoàn toàn mọi phản ứng của Cố tiên sinh. Cô thích cái cảm giác khống chế hoàn toàn Cố tiên sinh như thế này, nhưng đôi khi cũng phải biết kiềm chế một chút, không thể quá mức với anh.
Hơi thở của Cố Yến Thu gần như nghẹn lại, bên tai chỉ còn vang vọng tiếng tim đập của chính mình.
Động tác của Tả Nhan rất chậm rãi, cho anh đầy đủ thời gian để đổi ý hoặc tránh né.
Nhưng đầu óc anh trống rỗng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Tả Nhan tiến lại gần.
Ánh mắt cô cụp xuống nhìn anh chăm chú, dáng vẻ khác hẳn so với sự đoan chính hay tinh quái ngày thường. Lúc này, cô mang theo sự chuyên chú và trân trọng hiếm thấy.
Nụ hôn dừng lại trên môi anh rất nhẹ, rất mềm, đặc biệt dịu dàng.
Cố Yến Thu choáng váng. Rõ ràng chỉ mới chạm môi, cô vẫn chưa giải phóng tin tức tố, vậy mà anh đã như say từ trước một bước.
Tả Nhan cảm nhận được sự buông lỏng từ phía Cố Yến Thu.
Vốn dĩ anh đã không hề có phòng bị với cô, lúc này lại càng hoàn toàn mở rộng bản thân.
Tay cô đặt ở eo anh khẽ siết chặt, không còn kiềm chế nữa mà hoàn toàn dấn sâu hơn, gia tăng nụ hôn này.
Nửa giờ sau, hai A (E) vừa thở dốc vừa ngồi đối mặt trong phòng, ánh mắt đều mơ hồ.
Cố Yến Thu ho nhẹ một tiếng, che đi đôi môi vừa bị chà đạp đến nóng rát, nói:
“Giờ thượng úy Tả Nhan tin lời tôi rồi chứ?”
“Ừm…” Tả Nhan ngồi trên ghế, một tay chống lên tay vịn, khớp ngón tay gác hờ lên môi, dáng vẻ trầm ngâm.
Quả thật không phải là dấu tạm thời.
Dấu ấn tin tức tố của cô tồn tại rõ ràng trong cơ thể Cố tiên sinh, như thể hoàn toàn hòa làm một với anh.
Đây là vĩnh viễn đánh dấu, dấu chuyên chúc.
Cái gì Enigma, cái gì Alpha ― trước việc cô đã hoàn toàn đánh dấu Cố tiên sinh, đều không còn ý nghĩa.
Chết tiệt, cô đã hoàn toàn đánh dấu Cố tiên sinh. Cả trong lẫn ngoài anh đều vương mùi tin tức tố của cô, cả đời này cũng không tẩy sạch được. Ai cũng sẽ biết Cố tiên sinh là của cô.
Đầu óc Tả Nhan choáng váng.
Tình hình hiện tại rất không ổn. Nếu một Alpha thừa dịp một Omega đang trong kỳ phát tình mà hoàn toàn đánh dấu người ta, nhất định sẽ bị xã hội lên án về đạo đức, nếu Omega truy cứu thì pháp luật cũng không buông tha.
Cố tiên sinh thoạt nhìn không có ý định lôi cô đi ngồi bóc lịch. Vậy thì…
“Ngài muốn tôi phải làm thế nào?” Tả Nhan hỏi.
“Chuyện này là trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ phụ trách đến cùng.”
Dù có phải lấy cả đời để trả, cũng là điều nên làm.
Đương nhiên, ngoại trừ những điều gây hại cho gia đình cô hoặc vượt quá ranh giới đạo đức của cô.
Chịu trách nhiệm…
Ánh mắt Cố Yến Thu lóe sáng.
Tuy rằng hơi nhanh thật.
Nhưng với tình huống hiện tại của bọn họ, việc tính đến chuyện hôn nhân cũng là điều hoàn toàn bình thường.
Huống chi ngay từ lần đầu gặp mặt, đã là cuộc hẹn giữa những người có độ xứng hợp rất cao.
Vì vậy, Cố Yến Thu trầm ngâm nói:
“Liên Bang không giới hạn hôn nhân về giới tính. Với thân phận Alpha của cô hiện tại, chúng ta hoàn toàn có thể kết hôn. Chỉ là có thể sẽ gặp phải một số ý kiến phê bình…”
Sự chỉ trích về hôn nhân giữa hai Alpha, so với làn sóng tranh luận xã hội do sự xuất hiện của Enigma gây ra, chẳng đáng là gì.
Cố Yến Thu cảm thấy đây thực sự là phương án có lợi.
Dù sau khi kết hôn, với thân phận nguyên soái, người bị soi mói nhiều nhất vẫn sẽ là anh.
Tả Nhan ngẩn người.
“Kết hôn?”
Là ý kia sao? Cô cứ tưởng Cố tiên sinh muốn nhân cơ hội này kéo cô về phe mình, bắt cô bán mạng cho anh, ai ngờ Cố tiên sinh lại nói… kết hôn???
“Tôi không hiểu lắm… Làm vậy thì ngài được lợi gì?” Tả Nhan thật sự khó hiểu.
Cố Yến Thu cũng không hiểu tại sao cô lại hỏi vậy.
Được lợi gì sao?
Nếu nhất định phải nói cái lợi của hôn nhân…
Vậy thì nhất định là có thể ký kết khế ước ràng buộc chặt chẽ nhất với người mà mình muốn nhất.
“Chúng ta có thể… trói buộc nhau càng chặt chẽ hơn.”
Cố Yến Thu cụp mắt, trầm giọng nói.
Tả Nhan nghĩ thầm, quả thật, hôn nhân là cách nhanh nhất để gắn kết hai bên lên cùng một con thuyền.
Dù đã bước vào thời đại tinh tế, hôn nhân liên minh giữa các tầng lớp cấp cao vẫn chưa từng chấm dứt.
Nhưng cô cũng không nghĩ giá trị liên minh của mình đáng để Cố tiên sinh phải trả cái giá lớn là hôn nhân.
Enigma quan trọng đến mức đó sao?
Hơn nữa… Sắc mặt Cố tiên sinh cũng không giống như chỉ đơn thuần tính toán lợi ích.
Không loại trừ có chút diễn kịch, nhưng chẳng ai diễn được hoàn hảo đến mức này.
Tả Nhan nhớ tới phản ứng của Cố tiên sinh khi hôn cô lần trước — ẩn sau vẻ mặt điềm tĩnh là sự căng thẳng và mong chờ, có phần vụng về nhưng vẫn bao dung, cứ thế mặc cô lấn tới.
Trong đầu Tả Nhan hiện lên hai hình ảnh về Cố tiên sinh.
Một là Cố tiên sinh từng dùng mỹ nhân kế để mượn thế lực của cô, chững chạc, thận trọng, tính toán sâu xa, thủ đoạn cao minh.
Một người khác lại là Cố tiên sinh ngây ngô chưa trải, dễ dàng bị cô lừa dối mà theo cô đi mất.
Hai hình ảnh ấy mâu thuẫn đến cực điểm, vậy mà lại tồn tại song song.
Tả Nhan nhìn mãi vẫn không rõ thực hư. Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cô nói:
“Tôi chỉ có một yêu cầu. Bất kể thế nào, không được để người nhà tôi bị liên lụy. Tốt nhất là bọn họ không biết gì cả.”
Không biết về cô hay quan chấp chính và cả quan hệ giữa cô với Cố Tiên Sinh, cũng không thể biết cô là Enigma.
“Ý cô là ẩn hôn?” Cố Yến Thu hỏi.
Tả Nhan hơi khựng lại, tuy cách nói này không hẳn giống ý cô, nhưng đúng là phương án tốt nhất để đạt được điều cô mong muốn.
“Nếu anh đồng ý thì tốt.”
Với Cố Yến Thu, chuyện này không thành vấn đề. Hắn luôn tôn trọng ý kiến của người kia trong bất cứ mối quan hệ hôn nhân nào.
“Vậy tôi với cô còn phải bàn thêm chút về quy tắc. Chẳng hạn như bình thường tôi với cô sống chung hay ở riêng?” Cố Yến Thu hỏi.
Tả Nhan đáp: “Nửa tháng tới tôi phải ở cùng người nhà, nếu không chị tôi sẽ nghi ngờ. Nửa tháng sau vào quân đội… chắc cũng không còn mấy thời gian rảnh, nhưng khi có kỳ nghỉ tôi có thể nghe anh sắp xếp.”
Sắc mặt Cố Yến Thu có vẻ do dự.
Hắn thật sự không rõ người bình thường kết hôn sống thế nào. Có thật phải chia thời gian rạch ròi như thế không?
Lý trí nói với hắn rằng nên tôn trọng ý muốn của Tả Nhan. Nhưng đồng thời, hắn lại nhận ra bản thân rất muốn được ở bên cô.
Cảm giác đó… giống như Omega đang mang thai khát khao có Alpha bầu bạn.
Cố Yến Thu hạ tay đặt lên bụng, bỗng thấy trong người khó chịu. Hàng lông mày dần nhíu lại, hắn giơ tay đè ngực, hơi thở ngắn và gấp gáp.
“...Cố tiên sinh?”
Tả Nhan dừng lời, gọi một tiếng.
“Anh không khoẻ à? Có phải trong phòng ngột ngạt quá không?”
Cô vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy đến cửa sổ, mở bung cánh cửa ra hết cỡ.
“Như vậy đỡ hơn chút nào chưa?”
Tả Nhan quay lại, lo lắng nhìn hắn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cõng hắn đến bệnh viện.
Sợ bản thân cản trở không khí lưu thông, cô tính dịch sang một bên, nhưng bất ngờ bị kéo lại.
Cố tiên sinh nắm chặt cánh tay cô, ngẩng lên nhìn cô, sắc mặt hơi tái nhợt nhưng trong mắt lại ánh lên sự khẩn cầu gần như tuyệt vọng, vừa tha thiết vừa dựa dẫm.
“Cô ở bên tôi đi, tôi sẽ ổn hơn thôi.”