"Tôi mang thai rồi, bác sĩ nói là sinh ba."
Trong bệnh viện, gương mặt Alpha mờ ảo dịu dàng vuốt ve bụng mình nói.
Tả Nhan hoảng hốt đến mức giật mình bừng tỉnh, chợt ngồi bật dậy trên giường.
Cô ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện mình đang ở nhà, trong phòng ngủ.
Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua khung cửa sổ, phủ lên căn phòng nhỏ hẹp một lớp ánh sáng mờ ảo.
Tiếng gió, tiếng người, cả tiếng vật rơi lách cách trên mặt đất từ bên ngoài vọng lại xuyên qua bức tường cách âm chẳng mấy hiệu quả, tụ lại thành một thứ tạp âm hỗn loạn.
Không có bệnh viện nào cả.
Cũng chẳng có Alpha nào mang thai.
Tả Nhan thở phào nhẹ nhõm, ngả người xuống giường, một tay đặt lên trán, vỗ vỗ trán như muốn xua đi lớp mồ hôi vốn chẳng tồn tại.
Đúng là cơn ác mộng quái quỷ gì đây...
Chắc chắn là di chứng từ chuyện đụng độ Alpha ở trường.
Thời đại Tinh tế, toàn bộ nhân loại đều sẽ tiến hành phân hóa vào khoảng mười tám tuổi.
Mà chỉ khi phân hóa xong mới chính thức xác định giới tính.
ABO mới là hệ phân chia giới tính trung tâm.
Alpha nữ và Alpha nam vốn đồng giới tính.
Tả Nhan phân hóa muộn hơn người khác.
Mãi đến trước khi tốt nghiệp, cô mới vừa kịp phân hóa. Đến nay, kết quả xét nghiệm gen và giới tính vẫn chưa có.
Nhưng chắc chắn là Alpha.
Trước khi phân hóa cô đã có thể áp đảo những Alpha cùng hệ, sau phân hóa lại càng dễ dàng nghiền ép hơn nữa.
Cô là Alpha trong số Alpha.
Vậy mà sau khi bị một Alpha tỏ tình, cô lại mơ thấy Alpha nam mang thai.
Cú sốc tinh thần quá lớn.
Alpha làm sao có thể mang thai được!
Không có cấu tạo sinh lý nào cho phép chuyện đó xảy ra!
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Nhan Nhan, em dậy chưa?" Giọng của chị cô vọng vào từ ngoài cửa.
Tả Nhan vội vàng liếc nhìn đồng hồ.
Chết tiệt, bảy giờ rồi.
Ngày thường giờ này cô đã dậy, ra ngoài đi bộ một vòng rồi về.
Tất cả đều tại cái ác mộng chết tiệt kia.
"Dậy rồi dậy rồi!"
Tả Nhan vừa trả lời vừa bật người khỏi giường, vận dụng tốc độ rèn luyện ở trường quân đội, nhanh như chớp rửa mặt rồi lao ra cửa.
Ngoài phòng khách, đủ loại cục bông lăn lóc trên mặt đất.
Chị cô – Tả Ý Miên – vừa thay giày vừa cúi xuống vuốt ve mấy quả cục bông lông mềm mềm dưới chân.
"Ngoan nào, giúp mẹ đi xem chị con dậy chưa."
Tả Nhan: "…"
Cái vai vế rối rắm gì vậy trời.
Được lệnh, đám cục bông lăn lóc chạy đến chân Tả Nhan, dán lấy dán để, càng lúc càng đông, gần như phủ kín chân cô.
"Được rồi được rồi, đi chơi chỗ khác đi."
Tả Nhan nhấc chân thử hất chúng ra, nhưng mấy con nhóc này dính chặt như kẹo mạch nha, không tài nào gỡ được.
Đám cục bông này là thú cưng ngoài hành tinh từng rất thịnh hành mấy năm trước.
Từng một thời phổ biến khắp Liên bang.
Sau khi hết cơn sốt, lại bị vứt bỏ hàng loạt.
Chị cô ghét nhất là nhìn thấy mấy tiểu đáng thương bị bỏ rơi, cứ nhặt hết đợt này đến đợt khác mang về nhà, khiến cái nhà vốn không khá giả của họ càng thêm đông đúc.
Tả Nhan cũng hết cách.
Dù sao, cô cũng là đứa từng được nhặt về như vậy.
Nhưng đôi khi cũng phải cho chúng nó biết trong nhà này ai mới là lão đại.
"Đứa nào cắn tất của tao đấy? Chán sống à? Có muốn đi sấy hong rồi thành cục bông khô không hả?"
Tả Nhan làm bộ nổi giận, đám cục bông lập tức chạy tán loạn như chớp, trốn hết ra sau lưng Tả Ý Miên.
Tả Ý Miên đành phải lần lượt bế từng con lên dỗ dành, đồng thời liếc Tả Nhan một cái đầy nghi hoặc:
"Sấy hong cầu là chuyện gì đấy?"
"Hả? Gì cơ? Em không biết mà. Bánh bao ngon ghê, tay nghề của chị đúng là tuyệt."
Tả Nhan vội vàng vớ một cái bánh bao trên bàn nhét vào miệng, vừa nhai vừa né tránh ánh mắt chị mình.
Tả Ý Miên kiểm tra đám cục bông, thấy chúng vẫn ổn thì tạm tha cho cô.
Ăn sáng xong nhanh chóng, Tả Nhan hỏi:
"Chị, chị định đến trạm cứu trợ dị thú à? Để em đưa chị đi."
"Không cần đâu, hôm nay em còn chuyện quan trọng hơn cơ."
Tả Ý Miên đặt đám cục bông xuống rồi nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười.
"Chuyện… quan trọng hơn?"
Tả Nhan ngơ ngác, không hiểu nổi người mới tốt nghiệp như cô thì có chuyện gì quan trọng được.
Hơn nữa nụ cười của chị khiến cô có linh cảm chẳng lành.
"Xem mắt."
??!
"Xem mắt? Em á?!"
Tả Nhan như sét đánh ngang tai.
"Không phải chứ, chị, em mới vừa tốt nghiệp đó!"
Dù có muốn xem mắt thì cũng hơi sớm quá rồi đấy?
Tả Ý Miên gật đầu: "Tốt nghiệp rồi, giờ quen đối tượng cũng không ảnh hưởng đến việc học nữa."
"……"
Sắp xếp như vậy rõ ràng quá rồi.
Trước khi tốt nghiệp thì quản thúc chặt chẽ, tốt nghiệp xong liền lập tức thành hôn đúng không?
“Dù có muốn xem mắt, có cần gấp như vậy không?”
Tả Nhan vẫn còn muốn giãy giụa một chút.
“Đối phương với em có độ tương hợp rất cao.” Tả Ý Miên kiên quyết nói.
Ngay cả độ tương hợp cũng đã kiểm tra xong rồi.
Nghe như là chị gái cô đã đưa thông tin của cô lên mấy trang web mai mối gì đó.
Tả Ý Miên dịu dàng khuyên nhủ: “Đối tượng có độ tương hợp cao thế này rất khó tìm, là duyên phận ông trời ban cho đấy. Nếu bỏ lỡ, e rằng ông trời cũng tiếc nuối.”
“Cũng chỉ có chị mới tin mấy cái duyên phận này thôi…”
Tả Nhan lầm bầm.
Tả Ý Miên trừng mắt nhìn cô, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng.
Tả Nhan đành bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng.
“Được rồi, được rồi, em đi, em đi gặp duyên phận định mệnh của em đây.”
Cô không có cha mẹ, từ nhỏ đã được chị gái nhặt về nuôi lớn.
Chị gái chỉ là một Omega mà phải gánh vác cả gia đình nhỏ này, thực sự không dễ dàng.
Tả Nhan không chịu nổi khi chị gái dùng đôi mắt trong trẻo đó nhìn cô, trong ánh mắt còn thấp thoáng buồn bã và lo lắng, khiến cô cảm thấy áy náy không yên.
“Nhưng nói trước nhé, chỉ gặp một lần thôi. Nếu người ta không ưng ý em, thì cũng không phải lỗi của em.” Tả Nhan nhấn mạnh.
“Sao lại thế được, Nhan Nhan nhà chị tốt như vậy cơ mà.”
Tả Ý Miên nở nụ cười tươi tắn.
Tả Nhan cũng không đặt kỳ vọng gì. Dù sao tình cảnh nhà cô như thế này…
Cô nhìn quanh căn phòng nhỏ hẹp chật chội, dù có sắp xếp ấm áp đến mấy vẫn không giấu được sự túng thiếu.
Thời nay, ai mà chẳng sáng mắt?
Ai sẽ lựa chọn một đối tượng hôn nhân xuất thân từ gia đình điều kiện kém thế này?
Tình cảm và hôn nhân vốn dĩ không nằm trong kế hoạch của Tả Nhan.
Ít nhất trong 4–5 năm tới cô sẽ không nghĩ đến.
Phải để người nhà sống tốt hơn đã, rồi mới tính đến chuyện khác.
Dĩ nhiên, cô cũng không định cãi lời chị gái.
Chỉ là đi gặp mặt thôi mà.
Vốn dĩ cũng không thể có kết quả gì.
Cô còn rất nhiều cách để khiến đối phương chủ động từ bỏ.
“Em đi chuẩn bị lại bản thân một chút… Ừm… trang điểm sơ sơ. Chị gửi địa chỉ cho em, em tự đi được rồi.”
Tả Ý Miên còn phải đi làm ở trạm cứu trợ dị thú, cũng không thể lúc nào cũng trông chừng cô.
Chị liền thao tác trên thiết bị đeo tay, gửi địa chỉ cho cô.
Không quên dặn dò kỹ lưỡng:
“Phải đến trước 12 giờ trưa, không được đến muộn, càng không được trốn đấy nhé!”
Tả Nhan nghiêm trang giơ tay chào kiểu quân đội, đùa cợt đáp lời:
“Rõ, thưa chỉ huy, đảm bảo không đào ngũ.”
Phụt.
Tả Ý Miên bật cười, cuối cùng cùng Tả Nhan và đám cục bông chào tạm biệt từng con rồi bước ra cửa, bước chân nhẹ nhàng.
·
Trở lại phòng ngủ, Tả Nhan buồn bực xoa mặt.
Được rồi, để cô nghĩ xem làm sao để trong điều kiện không làm mọi chuyện quá khó coi, khiến đối phương—chắc là một Omega có độ tương hợp cao—chủ động từ bỏ ý định tiến xa hơn.
Gia cảnh chính là vũ khí sắc bén nhất để khéo léo từ chối.
Nhưng Tả Nhan vốn quen chuẩn bị hai tay.
Cô phải làm cho bản thân trông “không ổn” hơn một chút.
Tất nhiên không thể cố ý làm xấu hoặc giả vờ hèn mọn.
Trước tiên bản thân cô cũng không chấp nhận nổi điều đó.
Hơn nữa nếu để đối phương mách lại với chị gái, cô xong đời.
Ánh mắt cô dừng lại trên poster dán tường kiểu văn hóa phụ… Gothic đen hồng… Tả Nhan nảy ra ý tưởng.
Cô đi tới tủ quần áo, mở cánh cửa.
Quần áo của cô không nhiều, phần lớn là đồng phục quân đội và trang phục tác chiến, chắc chắn không thể mặc ra ngoài hôm nay.
Nhưng chị gái thích ăn diện cho cô, nên thi thoảng có tiền dư lại mua thêm vài món quần áo hoặc phụ kiện nhỏ xinh.
Tả Nhan lục lọi một hồi lâu, cuối cùng moi ra được bộ quần áo có cá tính nhất mà chị từng mua.
Áo lót nền đen, dây đeo caro hồng đen, váy da ngắn màu đen, vòng cổ kim loại màu bạc, thắt lưng kim loại, tất chân đen, giày da đen, khoác thêm áo choàng đỏ rộng… Hoàn hảo.
Văn hóa phụ vốn đại diện cho nhóm nhỏ, không phải xu hướng chính, khó được chấp nhận, đủ để khiến nhiều người lùi bước.
Tả Nhan thay quần áo, soi gương nhìn một lượt, vẫn cảm thấy chưa đủ.
Cô sở hữu khuôn mặt rất xinh đẹp, dù trong môi trường quân đội không trang điểm quá đậm nhưng vẫn nổi bật rực rỡ.
Thậm chí từng có Alpha nam cùng lớp ngỏ lời với cô.
Bị đồng tính Alpha tỏ tình chẳng có gì đáng khoe.
Với đại đa số Alpha, đó càng giống như một loại khiêu khích.
Tả Nhan đã có đủ kinh nghiệm ứng phó những lần khiêu khích như vậy.
Cho nên cô liền giải quyết bằng cách đối chiến trực tiếp.
Kết quả dĩ nhiên là cô toàn thắng, bảo vệ thành công tư cách độc thân quý báu.
Chỉ là về sau người đến khiêu chiến ngày càng nhiều không hiểu vì lý do gì…
Người trong gương có một gương mặt xinh đẹp đầy tính công kích.
Mái tóc đen dài suôn thẳng lại không hợp với bộ đồ này.
Nhìn quá ngọt ngào.
Trang phục thì phi chính thống, nhưng nhìn mặt lại vừa xinh vừa ngầu, còn toát lên khí chất quân nhân khiến người ta cảm giác an toàn, đúng kiểu gương mặt có thể tuyển vào phim tuyên truyền quân đội.
Tả Nhan âm thầm nghĩ kiểu tóc và trang điểm cần chỉnh sửa.
Nhưng tháng sau cô phải vào bộ đội rồi, nhuộm đầu lòe loẹt chắc chắn không được.
Cô suy nghĩ một lát, quyết định chỉ nhuộm vài lọn tóc màu khác, lúc cần nhuộm lại cũng dễ.
Tả Nhan mở thiết bị, lên mạng tìm loại thuốc nhuộm tóc dung tích nhỏ giá rẻ.
Đặt hàng ngay.
Thời đại tinh tế vận chuyển rất nhanh, dù nhà cô ở khu dân nghèo, chưa đến mười phút sau hàng đã được máy bay không người lái giao tận cửa.
Xác nhận nhận hàng xong, Tả Nhan cầm thuốc nhuộm tóc vào phòng, mày mò hướng dẫn một hồi, chọn nhuộm vài lọn tóc đỏ.
Trong lúc chờ thuốc ngấm, cô còn tự trang điểm kiểu khói cá tính, sơn móng tay tông sáng nổi bật.
Cuối cùng rửa sạch tóc, sấy khô, dùng máy uốn uốn nhẹ đuôi tóc, tết vài bím nhỏ phía sau đầu, buộc thêm nơ đỏ đậm.
Đại công cáo thành.
Lại một lần nữa đứng trước gương, Tả Nhan gần như không nhận ra chính mình trong gương.
Trang điểm lộng lẫy, màu sắc rực rỡ, quần áo khác lạ.
Phong cách thay đổi quá lớn, từ một nữ quân giáo sinh nghiêm túc trở thành thiếu nữ bất cần đời.
Nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Dù cho lớp trang điểm có phần khoa trương, cũng không cách nào che lấp được những đường nét ưu tú trên gương mặt cô, ngược lại còn thêm vào một khí chất cá tính khác biệt.
Chắc là… không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Nhìn qua liền thấy không phải phong cách đại chúng, càng không hợp thẩm mỹ số đông.
Cho dù tỷ tỷ cô có nghi ngờ, cô cũng có thể viện cớ rằng mình vốn thích phong cách như vậy để thoát thân.
Bận rộn một hồi như thế, thời gian buổi sáng đã trôi qua hơn phân nửa.
Tả Nhan thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài.
Vừa đi vừa mở thiết bị đầu cuối để xem địa chỉ.
Khu Một sao Thủ Đô , Vĩnh Hằng Chi Hải.
Sắc mặt Tả Nhan lập tức thay đổi.
Khu Một, Vĩnh Hằng Chi Hải — nghe đã thấy đắt đỏ rồi.
So với nhà cô ở tận Khu Mười Ba, giờ đi phương tiện công cộng chắc chắn không kịp.
Đã hứa với chị rồi, bây giờ nói không đi thì cũng muộn.
Để không đến trễ, Tả Nhan chỉ còn cách gọi một chiếc phi hành khí.
Đúng là nên yêu quý túi tiền mà tránh xa chuyện hôn nhân.
Mới chỉ đi xem mắt thôi mà đã tốn tiền.
Còn chưa bắt đầu gì cả mà đã phải chi tiền trang điểm rồi thêm cả tiền xe.
Ngồi trên phi hành khí, Tả Nhan nhanh chóng thu dọn tâm tư, tranh thủ thời gian tra cứu thông tin, làm chút "bài tập".
Vĩnh Hằng Chi Hải là khách sạn lớn cấp tinh nổi danh của Liên Bang, tọa lạc tại sườn đông Khu Một.
Khi Tả Nhan bước xuống từ phi hành khí, đập vào mắt cô là một công trình kiến trúc khổng lồ có hình dáng như phi thuyền vũ trụ.
Có lẽ, đây thật sự là một con tàu vũ trụ chân chính đã được cải tạo thành khách sạn.
Tả Nhan như đã thấy số dư tài khoản tinh tệ của mình mọc cánh bay đi mất.
Thật ra cô cũng không phải hoàn toàn không có tiền.
Mỗi năm tiền trợ cấp và tiền thưởng từ trường quân đội đều kha khá, đôi khi cô còn lén nhận thêm vài đơn lẻ để kiếm thêm thu nhập.
Nhưng chi phí nuôi dưỡng cơ giáp và mua sắm trang bị quá lớn.
Hơn nữa còn phải gánh vác nhiều thứ.
Cô còn phải lo cho tỷ tỷ, nuôi dưỡng anh hai mà tỷ tỷ nhặt về, rồi còn đủ loại cục bông mà tỷ tỷ mang về nữa...
Tả Nhan âm thầm thở dài nặng nề trong lòng.
Cô đưa tay xem giờ — gần 12 giờ rồi.
Cuối cùng vẫn quyết định đi vào trước xem thế nào.
Trước cửa khách sạn đứng hai vệ sĩ.
Thân hình thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết từng được huấn luyện bài bản.
Tả Nhan liếc mắt nhìn họ một cái.
Những vệ sĩ này cho cô cảm giác quen thuộc, giống như là người trong quân đội.
Có lẽ là lính giải ngũ được thuê lại.
Cũng không phải chuyện gì lạ.
Tả Nhan thu hồi ánh mắt tò mò, hướng vào bên trong.
Người vệ sĩ cầm đầu tiến lên hai bước, như muốn cản cô lại.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn dừng trên mặt Tả Nhan, thần sắc lộ ra vài phần nghi hoặc.
Hắn nhìn cô, lại cúi đầu nhìn thiết bị đầu cuối trên tay, bỗng nhiên trợn to mắt, lộ ra biểu cảm như vừa thấy quỷ.
Không biết trong lòng vị vệ sĩ này giằng co thế nào.
Cuối cùng, hắn bước đến trước mặt cô, dùng giọng điệu không chắc chắn thử hỏi:
“Xin hỏi… cô có phải là Tả Nhan tiểu thư không?”
“Đúng vậy.” Tả Nhan đáp.
Biểu cảm của vệ sĩ lại càng thêm kỳ quái, ánh mắt không ngừng xác nhận trên mặt cô, lúc sau mới miễn cưỡng lên tiếng:
“Cố tiên sinh đã chờ ngài lâu rồi, xin mời theo tôi.”
À, họ Cố.
Lúc này Tả Nhan mới nhớ ra mình quên hỏi tỷ tỷ xem đối tượng xem mắt lần này tên gì.
Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
Tả Nhan theo vệ sĩ tiến vào khách sạn hình phi thuyền.
Suốt dọc đường đi vào, không gian cực kỳ yên tĩnh và vắng vẻ.
Ngoài những người đứng gác ở các vị trí cấm vệ, toàn bộ tòa kiến trúc chẳng thấy một bóng người.
Thật là vắng vẻ.
Không có khách nào cả, chắc đồ ăn ở đây tệ lắm.
Đúng là cái nơi chỉ biết coi tiền như rác.
Đang là người sắp bị “coi tiền như rác”, Tả Nhan cảm thấy vô cùng bực bội.
Hay là thương lượng với vị Cố tiên sinh kia đổi địa điểm nhỉ.
Hoặc là chỉ gặp mặt rồi đi ngay, chẳng ăn uống gì cả.
Tuy rằng sẽ để lại ấn tượng không tốt, nhưng ví tiền quan trọng hơn mặt mũi.
Tiến vào thang máy, Tả Nhan cảm nhận được một chút dao động mơ hồ trong không gian.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, cửa thang máy đã mở.
Một hành lang dài bằng kim loại lạnh lẽo hiện ra trước mắt.
Vệ sĩ dẫn cô đi dọc hành lang dài, dừng lại trước một cánh cửa hợp kim, rồi lui sang một bên, nói với cô:
“Cố tiên sinh đang đợi ở bên trong.”
Tả Nhan ngừng lại chốc lát, rồi đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt cô là một căn phòng càng thêm tối tăm và yên tĩnh.
Tựa như một phòng suite* theo chủ đề nào đó.
(Phòng suite (từ tiếng Anh "suite") trong khách sạn hay các cơ sở lưu trú thường chỉ một loại phòng cao cấp hoặc phòng sang trọng được thiết kế rộng rãi hơn, với nhiều khu vực chức năng riêng biệt (như phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, có thể có cả phòng ăn, phòng làm việc, v.v.) thay vì chỉ một phòng duy nhất.)
Tìm một chút ánh sáng vụn vặt, Tả Nhan đi về phía trước.
Rẽ qua một góc, đột nhiên trước mắt sáng rực lên.
Qua một lớp cửa kính lớn sát đất, vũ trụ bao la, biển sao mênh mông xuất hiện trước mắt cô.
Tả Nhan ngạc nhiên trợn mắt.
Nơi này là... Vũ trụ.
Khó trách cô có cảm giác không gian dao động.
Khó trách khách sạn này dám gọi là “Vĩnh Hằng Chi Hải”. Biển sao vĩnh hằng thực sự chỉ có ở vũ trụ này.
Khách sạn nằm ở mặt đất chỉ là một không gian trung chuyển. Thực tế, bản thể của nó ở trong vũ trụ.
Tả Nhan nhanh chóng không còn tâm trạng để thưởng thức cảnh biển sao ngoài cửa sổ.
Ngay trước cửa sổ kính, khuôn mặt lạnh lùng của một Nam Omega thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Hẳn là Omega.
Tả Nhan hơi mơ hồ về giới tính.
Người ta nói Alpha có tin tức tố sẽ khiến đồng tính mâu thuẫn, ghét bỏ, nhưng cô vẫn chưa thể cảm nhận rõ ràng điều đó.
Tuy nhiên, khi Alpha huấn luyện đến mức cơ thể đầy mồ hôi, đó là lúc thực sự khó ngửi, khiến cô muốn tiêu diệt hết những kẻ đó, không chút do dự .Nhưng Omega lại có tin tức tố được mô tả là ngọt ngào, hấp dẫn, khiến Alpha phải phát cuồng.
Cô chưa bao giờ cảm nhận được thứ cảm giác kỳ lạ này, từng nghĩ rằng mô tả đó quá mức phóng đại.
Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy một mùi hương mơ hồ phát ra từ Omega trước mặt.
Đây không phải là mùi đến từ khứu giác, mà như đến từ một giác quan khác, sâu hơn nữa.
Trong biển sao, Omega này có mái tóc đen ngắn mượt mà, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, khí chất nghiêm túc.
Góc nghiêng của khuôn mặt rõ ràng, rất điển trai, hơn nữa... tổng thể rất quen mắt.
Khi cô bước vào, vị Cố tiên sinh này vẫn đang xử lý công văn, các màn hình quang học lơ lửng trước mặt hắn, tay phải đeo găng trắng, tay trái đặt trên các màn hình.
Hắn hơi nhếch miệng, sắc mặt nghiêm túc đến mức gần như khô khan.
Lạnh lùng, nghiêm túc, tay trái rất thành thạo, dường như có thói quen giữ gìn sạch sẽ.
Thêm nữa, dáng người thực sự rất đẹp...
Dù mặc bộ trang phục kín đáo, vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc dưới lớp áo.
Ý thức được mình đang nhìn một Omega quá mức thiếu tôn trọng, Tả Nhan nhanh chóng rút ánh mắt lại.
Cố tiên sinh thu hồi các màn hình quang học, đứng dậy và nhìn về phía cô.
“Tả Nhan... Thượng úy?”
Hắn dừng lại một chút khi nhìn vào mặt cô, rồi mới nói phần sau của cách xưng hô.
Trong khoang không có thêm ánh sáng, nhưng ánh sáng từ vũ trụ bên ngoài đủ để họ nhìn rõ nhau.
Biểu cảm của người đàn ông có chút ngập ngừng và nghi hoặc, ánh mắt rõ ràng rất khó hiểu, nhưng nhanh chóng thu lại cảm xúc, cố tỏ ra bình thường.
Giống như một sĩ quan cấp uý giả trang thành một thiếu nữ bất lương, hóa ra lại là rất bình thường.
Khi nghe đối phương gọi cô là thượng úy, Tả Nhan hơi khựng lại.
Biểu cảm của cô có chút cứng lại, vết nứt nhỏ trên mặt nạ đã lộ ra.
Cô tốt nghiệp từ trường quân đội thủ đô.
Hầu hết học viên tốt nghiệp từ trường quân đội đều được trao cấp bậc sĩ quan cấp uý.
Thông thường là thiếu úy, những người có thành tích xuất sắc có thể nhận trung úy.
Tả Nhan là trường hợp đặc biệt.
Cô đã tham gia một nhiệm vụ khó khăn trong kỳ thi và được trao cấp bậc thượng úy.
Rõ ràng, đối phương đã điều tra về cô từ trước.
Vì vậy, việc tìm hiểu thông tin cơ bản của đối phương là điều đương nhiên.
Như cô, không biết tên đối phương còn là ngoại lệ.
Tả Nhan nhớ lại dáng vẻ hiện tại của mình.
Chọn tóc nhuộm, trang điểm đậm, mặc trang phục bất lương, móng tay đỏ chói... cả một bộ dạng thiếu nữ bất lương.
Thực sự xin lỗi, trường học cũ, quân bộ, Liên Bang, cô đã làm mất mặt.
Tả Nhan trong lòng tự che mặt.
Nhưng cô đã đến đây rồi, vẫn phải diễn tiếp.
“Cố tiên sinh.”
Tả Nhan miễn cưỡng nở một nụ cười, đưa tay ra ngắn ngủi để bắt tay đối phương.
Cái tay thon dài và đẹp đẽ của Cố tiên sinh, nhưng khi cô nắm lấy, nó hoàn toàn khác biệt với bàn tay Omega mềm mại bóng loáng mà cô nhớ.
Cảm giác tay Cố tiên sinh mạnh mẽ, ngay cả khi hắn chưa tạo lực, cô vẫn cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong đó.
Ngón tay và gò má của hắn có một lớp chai mỏng, khi cô nắm tay hắn có cảm giác thô ráp rõ rệt.
Khi rút tay về, Tả Nhan vô thức vuốt nhẹ vào ngón tay mình.
Tay cô cũng có những dấu vết tương tự, là dấu tích của những năm tháng luyện tập.
Tả Nhan trong lòng cảm thấy mơ hồ.
Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của đối phương.
Vẫn cảm thấy quen mắt.
Nhưng không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu.
Chắc chắn không phải trong thực tế.
Một Omega xuất sắc như vậy, gặp một lần là sẽ không bao giờ quên.
Dù thế nào, đây không phải là người mà cô nên tiếp xúc sâu thêm.
Tả Nhan không phủ nhận rằng đối phương có sức hút nhất định đối với cô.
Nhưng cô nghĩ, điều này chỉ là vì họ có sự hấp dẫn sinh lý do sự tương thích về giới tính.
Gen và hấp dẫn sinh lý không phải là thứ có thể tin tưởng được.
Nó sẽ dẫn con người đi sai đường, làm mê hoặc, cuối cùng hối hận không kịp.
Vẫn là từ lúc bắt đầu, không cần đi vào.
Khi Tả Nhan còn đang suy tư, Cố Yến Thu cũng đang quan sát và suy nghĩ.
Những đường nét xinh đẹp, quyến rũ của khuôn mặt, đôi môi đỏ mọng và móng tay lộng lẫy, phong cách ăn mặc cá tính, ánh mắt sáng rực đầy sức sống, còn có...
Ánh mắt Cố Yến Thu dừng lại một lúc trên sợi tóc màu đỏ giữa mái tóc của Alpha.
Ban đầu, hắn nghĩ rằng đó là dây buộc tóc của Alpha.
Nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn nhận ra đó là tóc nhuộm đỏ.
Quân đội không có quy định nghiêm ngặt về tóc đối với binh lính, trường quân đội cũng vậy.
Có thể để tóc dài, nhưng nếu nhuộm màu thì lại là vấn đề dưới mắt huấn luyện viên.
Cố Yến Thu nghĩ một lúc rồi mở miệng:
“Tả Nhan Thượng úy không giống với những gì tôi tưởng tượng.”
“Ồ? Là vì xinh đẹp hơn hay là vì quá táo bạo?” Tả Nhan cố ý hỏi.
Cố Yến Thu ho nhẹ, đáp:
“Cả hai.”
Tả Nhan mơ hồ cảm thấy như có chút đùa giỡn từ một Omega thuần khiết.
Giống như đang cầm kịch bản của một công chúa nhỏ.
Không không, cô không phải là công chúa.
Cô không nhuộm tóc vàng.
“Cô có muốn uống gì không?”
Cố Yến Thu nói, một thực đơn quang học tự động mở ra trước mặt Tả Nhan.
Tả Nhan nhìn thực đơn, nhíu mày.
Không phải vì giá quá đắt, mà là vì nó không hề hiển thị giá cả.
Điều này càng khiến việc lựa chọn trở nên khó khăn.
Mỗi món đều giống như sẽ cướp đi tiền của cô.
Cuối cùng, nước sôi để nguội trông có vẻ an toàn hơn.
Nhưng điều đó lại không hợp với hình tượng của cô.
Một cô gái nghịch ngợm, phong cách mạnh mẽ như cô sẽ chọn uống nước sôi để nguội sao?
Đương nhiên là không rồi.
Hút thuốc, uống rượu, uốn tóc mới hợp với hình tượng của cô.
Tả Nhan lúng túng một hồi, cuối cùng vẫn chọn một ly nước có vẻ không giống rượu.
Khi đã chọn xong, cô mới nhận ra, mình đến đây không phải để khuyên Cố tiên sinh đổi quán xá sao? Sao lại bắt đầu chọn đồ uống thế này?
“……”
Sai rồi.
Tả Nhan ngước lên nhìn Cố Yến Thu, người đối diện với vẻ lạnh lùng và khí chất soái khí.
Thầm nghĩ, đúng là sắc đẹp lừa người.
Một đĩa bay hình nhỏ bay đến, mang theo đồ uống mà Tả Nhan đã chọn và đặt lên bàn.
Ngoài món này, còn có một tách trà mà Cố Yến Thu chọn.
Trong chiếc tách trà trắng tinh, chỉ có vài lá trà nhỏ, cùng với nước sôi để nguội chẳng khác gì nước trà bình thường.
Tả Nhan: “???”
Cố Yến Thu chú ý đến ánh mắt của cô, cầm tách trà và nói:
“Tôi không quen uống những đồ uống quá cầu kỳ, chỉ uống trà nhạt hoặc nước cất.”
Tả Nhan: “……”
Sao anh không nói sớm chứ?
Nếu sớm nói, tôi đã không phải lăn tăn suốt rồi.
Tả Nhan buồn bực uống rượu mà mình đã chọn.
Hương vị cũng không tệ lắm.
Cảm thấy miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng vẫn thấy hơi đau lòng.
Tả Nhan đặt ly xuống, nói:
“Không cần nói dài dòng nữa, đi thẳng vào chủ đề thôi.”
Vì sự thân mật vốn khác biệt với tình yêu, nên sẽ càng thêm rõ ràng, mục đích càng mạnh mẽ.
Khi ngồi trên đường, Tả Nhan đã tìm kiếm những câu hỏi khiến người khác cảm thấy khó chịu, và cô cũng nhất định phải nhắc đến.
“Có xe không? Có phòng không? Lương bao nhiêu? Gia đình bao nhiêu người? Vì sao còn độc thân? Đã có mấy mối tình trước?”
Những câu hỏi như pháo bắn liên tiếp, ngay cả Cố Yến Thu cũng mất một chút thời gian để phản ứng lại.
Hắn ngớ người trong vài giây, như thể rốt cuộc nhận ra mình đang ngồi ở đâu.
Người ngồi đối diện chính là người hắn nghĩ là xứng đôi.
Hắn ngồi với một cô gái quân giáo trẻ tuổi, kém mình nhiều tuổi... xem mắt.
Lúc này, một chút khó chịu hiện lên trên mặt Cố Yến Thu, nhưng hắn vẫn trả lời từng câu.
“Có xe, có phòng, lương... Tôi sẽ sắp xếp tài sản cá nhân rồi đưa cho cô xem.”
“Ồ.”
Tài sản cá nhân, nghe rất giống người có tiền.
Nhưng đó không phải là điểm quan trọng.
Điểm quan trọng là —
“Tôi không có.”
Tả Nhan làm bộ vô lại.
“Không xe, không phòng, tôi ở cùng chị gái và anh trai trong khu dân cư nghèo. Hơn nữa không công việc, không lương, hoàn toàn sống nhờ người khác.”
“Ừ.” Cố Yến Thu gật đầu, điều này cũng không ngoài dự đoán.
Nhưng sau khi nghe xong nửa câu sau, hắn lên tiếng:
“Sau khi chính thức gia nhập quân đội, mỗi tháng thượng úy có thể nhận được từ 9000 đến 12000 tiền lương, cộng thêm các khoản trợ cấp.”
Tả Nhan: A, thì ra...
Quả thật hiểu biết rất đầy đủ về tình hình này.
Đây là mức độ xem mắt phổ biến hiện tại sao? Đây là chiến tranh tin tức! Chiến tranh tin tức!
“Dù vậy, tôi cũng không thể so sánh với Cố tiên sinh được.”
Tả Nhan nói.
Thật sự là như vậy.
Bất kể là sĩ quan cấp uý hay quan tướng, mỗi cấp bậc tiền lương đều khác nhau.
Nhìn vào trước mặt là một Alpha đầy sức sống và nhiệt huyết, Cố Yến Thu, người đánh giá cao các sĩ quan cấp uý ưu tú, nói:
“Sau này sẽ có.”
Tả Nhan cảm thấy có chút giống như lời hứa hão huyền...
Không không không, có lẽ đây chỉ là lời khích lệ lịch sự thôi.
Tả Nhan tiếp tục đợi Cố Yến Thu trả lời các câu hỏi khác, chờ đợi việc chọn lựa.
“Về gia đình tôi...” Cố Yến Thu ngừng lại một chút, rồi nói:
“Trong nhà chỉ có mình tôi, cha mẹ tôi đã qua đời từ rất nhiều năm trước.”
Tả Nhan: A???
Tuổi thọ trung bình của người dân tinh tế là 150 tuổi, rất khó phân biệt được tuổi thật qua vẻ ngoài.
Cố tiên sinh trông như đang ở độ tuổi thanh xuân, vậy mà cha mẹ hắn không phải tuổi già.
Chắc chắn là vì bệnh tật hoặc tai nạn.
Mình thật đáng ghét.
Tả Nhan tự trách mình trong lòng.
“Xin lỗi, mong ngài nén bi thương.” Tả Nhan cảm thấy áy náy.
Cô thật ra cũng không có cha mẹ.
Cô là một cô nhi, được chị gái nhặt về và nuôi dưỡng.
Nhưng cô có chị và anh trai, họ là người thân của cô, dù cuộc sống có lúc khó khăn, nhưng cô thực sự rất hạnh phúc.
Cô có gia đình.
Chị gái và anh trai chính là gia đình cô.
Nhưng tình huống của Cố tiên sinh và cô lại khác.
“Không sao, đã qua rất lâu rồi.” Cố Yến Thu nói với giọng trầm tĩnh.
Hắn không đến mức phải để một người trẻ tuổi như cô phải an ủi mình.
Hắn tiếp tục trả lời:
“Chưa bao giờ có mối tình nào khác, lý do độc thân...”
Cố Yến Thu hơi khó nói về chuyện này.
Cái hắn muốn nói là, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm theo hướng này.
Nếu không phải hệ thống đã gửi thông báo về việc tìm kiếm đối tượng xứng đôi, một người có mức độ xứng đôi cao chưa từng có, hắn cũng sẽ không có mặt ở đây.
“Có lẽ là vì chưa gặp được người thích hợp.” Cố Yến Thu nói.
Lời này giống với lý thuyết duyên phận mà chị gái của Tả Nhan hay nói.
Tả Nhan không thể không hỏi:
“Cậu tin vào gien xứng đôi à?”
Cố tiên sinh, với vẻ ngoài tinh anh như vậy, chắc hẳn không phải là người tin vào chuyện này?
Cố Yến Thu nhìn chăm chú vào người đối diện, im lặng một lúc, rồi kiên định trả lời:
“Đúng vậy.”
Đây quả thật có chút phiền phức.
Tả Nhan không nghĩ tới, bản thân mình lại có thể bước lên sân khấu như vậy, mà đối phương còn tin vào gien xứng đôi.
Nghe chị gái của cô nói, tỷ lệ xứng đôi của họ rất cao.
Cụ thể cao đến mức nào thì Tả Nhan cũng không rõ ràng lắm.
Có thể là 80%?
Vượt qua 65% đã là tỷ lệ rất cao trong việc xứng đôi.
Nhưng điều này cũng không thể đại diện cho điều gì.
Dân số toàn liên bang lớn như vậy, luôn có những người có tỷ lệ xứng đôi còn cao hơn.
“Nếu sau này cậu gặp phải một Alpha có tỷ lệ xứng đôi còn cao hơn thì sao?” Tả Nhan hỏi.
“Alpha?”
Cố Yến Thu nghi hoặc nhìn cô, nhưng rồi vẫn trả lời:
“Sẽ không có ai có tỷ lệ xứng đôi cao hơn đâu.”
Tả Nhan cũng biết, giữa đám đông rộng lớn, dù có 1 triệu người với tỷ lệ xứng đôi 80%, thì trong thực tế, cả đời cũng khó gặp được một người như vậy.
“Ý tôi là nếu thôi. Nếu, giả thuyết có tồn tại thì sao?”
Cố Yến Thu trầm tư một lát.
“Cô không chấp nhận giả thuyết này à?”
“Không tiếp nhận giả thuyết kiểu này.”
“Nếu giả thuyết đó thật sự tồn tại, thì tôi chỉ có thể nói rằng tôi sẽ trung thành với cảm xúc của mình, trung thành với người yêu và gia đình, giống như trung thành với quốc gia.”
Cố Yến Thu nghiêm mặt nói.
Tả Nhan: “... Không cần phải nói kiểu như thề nguyện quân nhân đâu.”
Khoan đã, có phải hắn đã xem cô như ái nhân không?
Với cả… gia đình? A?
Cái này có phải là kiểu “Gặp nhau lần đầu, tôi đã quyết định sinh mấy đứa con rồi” không?
Tả Nhan không khỏi nhìn xuống vùng ngực của Cố Yến Thu.
Chậc, thế này… cũng quá…