Quân khu — Bệnh viện.
“Cơ thể ngài rất khỏe mạnh, khỏe đến mức có thể sánh ngang hung thú vũ trụ, hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra, nói.
Cố Yến Thu nhíu mày, dù bác sĩ đưa ra kết luận rõ ràng, hắn vẫn chưa yên tâm.
Thấy nguyên soái dường như còn điều lo nghĩ, bác sĩ thử dò hỏi:
“Ngài có chỗ nào không khoẻ sao?”
“Bụng…”
Tay Cố Yến Thu rơi xuống, dừng ở bụng, cố gắng mô tả cảm giác của mình.
“Tầm giữa bụng và bụng dưới, âm ỉ nóng lên, nhiệt độ cao hơn chỗ khác một chút. Hơi ấm đó đang từ từ tụt xuống dưới.”
Suốt một ngày nay, nguồn nhiệt đó dần hạ xuống giữa bụng và bụng dưới, mang theo cảm giác trĩu nặng.
“Xin ngài chờ một lát.”
Bác sĩ để nguyên soái nằm lên ghế trị liệu, mở lại máy quét, tỉ mỉ điều chỉnh từ chế độ quét toàn thân về hình ảnh vùng bụng.
Bề ngoài Cố Yến Thu có vẻ bình tĩnh chờ đợi, nhưng thực tế trong đầu hắn đã rối loạn.
Khi hình ảnh quét được phóng đại, bác sĩ khẽ “Ồ”, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Ồ? Cái này…”
Cố Yến Thu lập tức nhìn về phía cô, chăm chú nhìn màn hình trước mặt, dù hắn hoàn toàn không hiểu những hình ảnh chuyên môn đó.
Bác sĩ dán mắt vào màn hình, đôi mắt lóe sáng — đó là ánh mắt khi phát hiện điều gì đó rất thú vị.
Nhưng khi cô quay sang nhìn Cố Yến Thu, vẻ mặt lại lộ rõ sự khó xử, như không biết phải nói thế nào để hắn dễ chịu hơn.
“Nguyên soái, có khả năng…”
Cố Yến Thu đã hoàn toàn tê liệt, hai mắt vô hồn, vẻ mặt trống rỗng, cất giọng khô khốc:
“Tôi… mang thai?”
“Ồ? Không, không phải vậy đâu.”
Bác sĩ lộ ra vẻ mặt kiểu “Ngài sao lại nghĩ thế”.
“Nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được…”
“Đó là do sau khi bị Enigma đánh dấu, cơ thể ngài bị tin tức tố ảnh hưởng, đang chuẩn bị cho việc thụ thai.”
“Nói đơn giản, trong cơ thể ngài… đang hình thành túi dưỡng thai.”
“… Túi dưỡng ư?”
Cố Yến Thu hoảng hốt.
“Đúng vậy, túi dưỡng.”
Bác sĩ cố giữ bình tĩnh.
Enigma vốn đã quá đặc biệt, số lượng lại hiếm hoi, ghi chép truyền lại đến nay cũng vô cùng ít ỏi.
Tuy bác sĩ từng nghe nói Enigma có thể đánh dấu Alpha, có thể khiến Alpha thụ thai sinh con, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến quá trình này một cách rõ ràng.
Quả thực là một kỳ tích.
Vượt ngoài sức tưởng tượng.
Cảm giác như đang tận mắt chứng kiến lịch sử.
“Hiện tại nó còn rất non nớt, chưa hoàn toàn phát triển thành thục, nhưng nó đã tồn tại trong cơ thể ngài, đang chuẩn bị đón chào một sinh mệnh mới!”
…
“Đương nhiên, nếu ngài không thể chấp nhận, vẫn có thể loại bỏ nó.”
“Nhưng điều đó có thể khiến cơ thể ngài phán đoán rằng ngài đã mất đi một đứa trẻ, từ đó nhanh chóng bước vào kỳ phát tình, khát cầu tin tức tố của Enigma.”
“Nếu tiếp nhận tin tức tố của Enigma một lần nữa, túi dưỡng thai sẽ lại hình thành lần nữa, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi thực sự mang thai.”
“Điều này sẽ gây tổn hại rất lớn cho cơ thể ngài, mong ngài cân nhắc kỹ lưỡng.”
…
Lời bác sĩ vang vọng bên tai, Cố Yến Thu nặng nề thở dài, mệt mỏi xoa xoa thái dương.
Mấy ngày nay số lần đau đầu của hắn còn nhiều hơn cả một năm trước cộng lại.
Đối với phần lớn người mà nói, cơ thể đột nhiên mọc ra một cơ quan không thuộc về mình là chuyện vừa kinh hoàng vừa khó chấp nhận.
Nhưng Cố Yến Thu vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện loại bỏ nó.
Khi bác sĩ nhắc đến phương án này, hắn còn hơi kinh ngạc.
Bởi vì trước đó hắn chưa từng cân nhắc đến chuyện này.
Có lẽ là vì, trước khi xác nhận với bác sĩ, hắn luôn cho rằng mình đang mang thai, cho rằng trong bụng là một bào thai thực sự.
Dù điều đó nghe thật vô lý.
Thượng úy Tả Nhan chỉ mới hôn hắn, đánh dấu hắn, chứ chưa từng hoàn toàn kết hợp với hắn.
Nhưng bản thân Enigma vốn dĩ đã là một điều kỳ bí không tưởng.
Không nằm trong phạm vi khoa học hiện tại có thể giải thích.
Nếu Enigma có thể đánh dấu Alpha, khiến Alpha hình thành túi dưỡng thai.
Vậy thì chuyện trực tiếp mang thai có lẽ cũng không phải hoàn toàn bất khả thi.
Dù đến giờ phút này, Cố Yến Thu vẫn luôn có một loại cảm giác mơ hồ rằng trong bụng mình đang tồn tại một sinh mệnh.
Hắn làm sao có thể nhẫn tâm phẫu thuật loại bỏ nó?
Điều này lại khiến hắn rơi vào một mối bối rối mới.
Tiếp theo nên làm gì đây? Tiếp tục kéo dài như vậy sao?
Hay là đi tìm thượng úy Tả Nhan nói cho rõ ràng?
Nghĩ đến Tả Nhan.
Nghĩ đến đôi mắt sáng ngời xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ chói mắt, còn có bàn tay từng chế trụ cổ tay hắn, hoàn toàn khống chế hắn rồi hôn lên…
Cố Yến Thu cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Trong bụng dường như càng nóng rát hơn.
—
Tư liệu cá nhân của Tả Nhan đã được cập nhật.
Alpha.
Đúng như cô dự đoán.
Không có gì bất ngờ.
Trong thế giới ABO, mỗi giới tính đều có đặc trưng rất rõ ràng.
Cho nên rất nhiều lúc, dù không dựa vào tin tức tố, vẫn có thể phân biệt giới tính thông qua ngoại hình hoặc tính cách.
Tất nhiên cũng có những ngoại lệ.
Tả Nhan nghĩ đến Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh là người có ngoại hình ít giống Omega nhất mà cô từng gặp.
Nhưng hắn lại rất thơm.
Ngửi như món ăn ngon vậy.
Chắc chắn là Omega.
Cùng một loại tin tức tố, nhưng cảm nhận của từng người lại hoàn toàn khác nhau.
Ví dụ như tin tức tố của Tả Nhan.
Tỷ tỷ của cô cảm thấy đó là hương kem, khiến người ta lâng lâng say đắm như kem lạnh.
Còn Tả Giang lại cảm thấy tin tức tố của cô đặc biệt lạnh lẽo, chỉ cần dựa vào tin tức tố cũng có thể đông chết người.
Về cơ bản mà nói, tin tức tố của Alpha sẽ khiến Omega dễ sinh hảo cảm.
Còn Alpha đồng tính thì thường sẽ bài xích lẫn nhau về mặt tin tức tố.
Cho nên, tin tức tố của Cố tiên sinh dễ ngửi như vậy, hắn chắc chắn là Omega.
Dù điều này không hề phù hợp với ngoại hình của hắn.
Cô cũng lựa chọn bỏ qua mấy lời đồn đãi trong trường học rằng tin tức tố của cô dễ ngửi.
Tả Nhan bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra.
Ánh nắng ngoài kia rực rỡ. Con hẻm nhỏ vốn hỗn loạn, nhờ mấy ngày nay đội cảnh vệ của cục trị an nỗ lực chỉnh đốn, đã được quét dọn sạch sẽ, trông cũng thông thoáng hơn hẳn.
Sạch sẽ, thoáng đãng — khiến lòng người cũng thấy nhẹ nhõm.
Lần này cục trị an quả thực đã mạnh tay chỉnh đốn và cải cách.
Gia đình Tả Giang vốn dự định sớm dọn cả nhà đến khu mười, nhìn thấy sự thay đổi mấy ngày nay, cũng phải tấm tắc khen ngợi, muốn ở lại thêm một thời gian nữa.
Tuy nhiên, sớm muộn gì cũng phải dọn đi.
Dù sao đến tháng Chín, lúc Tả Nhan nhập ngũ, nhà cũng sẽ thu xếp chuyển đi trước.
Cạch, cạch.
Từ phòng khách truyền đến tiếng động lạ.
Có âm thanh giấy bị cắt từng tờ, tiếng gì đó cọ xát lên vải, còn có đủ loại xào xạc lẫn lộn.
Tả Nhan chớp mắt nghi hoặc, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức kéo cửa lao vào phòng khách.
Vừa vặn bắt gặp một đám lông xù đang cắn xé sô pha, phá hủy thư từ, gặm chân bàn, gặm góc tường.
Huyết áp của cô lập tức tăng vọt.
Mấy ngày nay bận chuyện cục trị an, lại thêm tỷ tỷ canh chừng sát sao, cô không đưa đám lông xù đi dạo đêm như thường lệ.
Đám long xù tích tụ năng lượng không có chỗ phát tiết, nên bắt đầu phá nhà.
“Các ngươi đó! Không trông một giây là làm loạn ngay!”
Tả Nhan túm lấy cả đám, lôi ra dây thừng, từng con một trói lại với nhau.
“Chi.”
“Chi ——”
Đám lông xù hoảng loạn cuộn lại thành một đám.
“Đừng có kêu.” Tả Nhan kéo dây thừng, lôi cả đám ra hành lang, dù thật ra nhìn chúng nó cũng chẳng rõ đâu là đầu đâu là đuôi.
“Năng lượng không có chỗ xả đúng không? Đi, ra ngoài, mười cây số chạy dài.”
Tả Nhan túm một đám long xù đủ màu sắc ra ngoài, tiện tay bẻ một cành liễu, quất nhẹ xuống đất làm hiệu lệnh, bắt chúng nó chạy.
Đám cầu lông hoảng sợ nhảy dựng lên, lại kêu loạn “chi chi”.
Tả Nhan mặt lạnh: “Chạy!”
“Chi ——”
“Chi chi!”
Thế là trên con đường vừa mới được quét dọn sạch sẽ, xuất hiện một đám sinh vật ngoại tinh lông xù nảy lên nảy xuống như bóng cao su.
Tả Nhan nắm dây thừng đi theo phía sau, nhẹ nhàng theo kịp tốc độ của chúng nó.
“Ngày 10 tháng 8, chín giờ sáng, cưỡng chế đám lông xù chạy bộ, thái độ nghiêm khắc… kỹ năng sử dụng roi liễu thuần thục, kỹ xảo quất roi rất khá…”
Tả Nhan ngẩng đầu, liếc nhìn về phía cửa sổ của tòa nhà bên đường.
Vài giây sau, cô lại thản nhiên thu hồi ánh mắt như không có gì.
Mấy ngày nay, cô luôn có cảm giác bị người theo dõi.
Cô đã rà soát lại tất cả những kẻ mình từng đắc tội trong mấy năm qua, vẫn không nghĩ ra ai đủ năng lực và gan dám mò đến tận nơi này.
Thông tin có hạn, cô đã làm tốt công tác bảo vệ người nhà, chỉ còn chờ đối phương ra tay.
Thế nhưng đối phương mãi không có ý định hành động.
Dường như chỉ đơn thuần là giám sát cô mà thôi.
Tuy nhiên, hôm nay có vẻ đã có biến chuyển.
Tả Nhan chậm rãi giảm tốc độ, lắng nghe âm thanh sau lưng.
Năm kẻ ở khúc rẽ bên đường, bốn kẻ trong cửa tiệm, ba kẻ vừa lướt qua bằng phi hành khí, tám kẻ ở con hẻm phía trước.
Cùng với đám người trong tòa nhà xa kia, kẻ vẫn luôn dán mắt nhìn cô…
Ai, ta đúng là kiểu công dân dễ rước phiền phức mà.
Tả Nhan thầm thở dài.
Sao lúc nào cũng có lũ rác rưởi nhào ra trước mặt cô thế này?
Tả Nhan dừng bước, chậm rãi ngẩng đầu, chạm ánh mắt với đám người mặc đồ đen chặn đường phía trước.
À mà không, là chạm kính râm.
Đồng phục đồ đen, kính râm, giày da bóng lộn.
Kiểu quần áo này bày ra thì oai phong đẹp đấy, nhưng tuyệt đối không thích hợp để tác chiến.
Tuy nhiên trông khá sang trọng, tuyệt đối không phải dân khu 13.
“Có đại nhân vật muốn gặp ngươi, đi theo chúng ta.”
Tên cầm đầu mặt lạnh tanh, giọng nói băng lãnh.
Tả Nhan trợn trắng mắt.
“Ai dà, như vậy thật là không lễ phép, muốn gặp ta thì cứ để hắn đích thân đến mời.”
“Chuyện này không do ngươi quyết định.”
Đám người áo đen tiến lại gần.
Những kẻ còn lại cũng đồng loạt xông tới, hoàn toàn vây kín Tả Nhan.
Một đám Alpha mặc chính trang tụ lại, quả thật áp lực đè nặng.
Rõ ràng là định động thủ ngay trên đường.
Tuy cư dân khu 13 vốn tính tình bo bo giữ mình, dù có nhìn thấy cũng chỉ coi như không thấy.
Nhưng dám ngang nhiên ra tay giữa ban ngày thế này, đủ thấy thế lực đứng sau bọn họ rất lớn, chẳng hề e ngại bị truy cứu.
Hoặc có khi căn bản sẽ chẳng có ai truy cứu.
Phong cách của đám này hoàn toàn khác hẳn nhóm người đã âm thầm theo dõi cô trước đó.
“Chờ chút.”
Tả Nhan lên tiếng ngăn lại, từ tốn buộc dây thừng của đám cầu lông vào cột đèn ven đường.
“Để ta buộc chó đã.”
“Đừng lằng nhằng.”
Đám áo đen rõ ràng cũng chẳng muốn chờ.
Một tên vươn tay túm lấy vai Tả Nhan.
Rắc ——
Âm thanh xương gãy vang lên gần như đồng thời với tiếng kêu đau đớn của Alpha kia.
“Thật là, ra ngoài mà không buộc chó nguy hiểm cỡ nào các ngươi không biết sao?”
Dây thừng chưa kịp buộc xong rơi xuống đất, Tả Nhan quay đầu, lạnh nhạt nhìn tên vừa quấy rầy mình, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.
Đám áo đen liếc nhau, lập tức cùng nhau xông lên.
Một tên phía sau tung quyền nhắm vào Tả Nhan.
Tả Nhan nghiêng người né, giơ khuỷu tay đánh vào bụng, vặn chân khóa cổ, bước lệch chém cổ tay, bật ngược đấm vào sườn, xoay người đá hạ bộ...
Một chuỗi động tác mượt mà gọn gàng, chớp mắt đã quật ngã hai mươi tên Alpha nằm la liệt dưới đất.
“Các ngươi ra tay mà chưa từng tìm hiểu thành tích cận chiến của ta à?”
Cô là người có thành tích cận chiến cao nhất từ trước đến nay của học viện quân sự đế đô, chưa từng có ai sánh được.
Rốt cuộc là ai cho các ngươi can đảm động tay với ta vậy?
Tả Nhan phủi tay, thong thả bước qua giữa đám người đang nằm lăn lóc, thuận chân đá thêm mấy cái lên kẻ đang rên to nhất.
Lại đá thêm mấy cái khiến vài tên đau đến mức kêu cũng không ra tiếng.
Thật ra Tả Nhan ra tay cũng không nặng, nếu kiểm tra thương tích sẽ chẳng phát hiện ra chấn thương gì nghiêm trọng. Nhưng chỉ là đau, đánh đâu đau đó.
Thành ra dù tay chân đám áo đen vẫn đầy đủ, mà đều nằm vật vã dưới đất r*n rỉ, không sao đứng dậy nổi.
“Nói, ai phái các ngươi tới?”
Tả Nhan giẫm chân lên đầu tên cầm đầu, hỏi.
Tên kia đau đến mức không nói nổi câu nào.
“Không nói đúng không?”
Tả Nhan thản nhiên thu chân về, phủi tay, gọi đám cầu lông:
“Đến giờ ăn rồi.”
“Chi!”
“Chi chi!”
Đám cầu lông vây quanh xông lên.
“A đợi, đợi đã……”
Yom yom yom. ( CV: Cắn cắn cắn)
“Cái gì thế?!”
Yom yom yom.
“Đừng lại gần!”
Yom yom yom.
“A!!!”
Yom yom yom.
Đầy đất là những mảnh vụn quần áo bay loạn. Một đám Alpha cao lớn lực lưỡng trần truồng co ro né tránh “đám long xù khủng bố” trông vô cùng thảm thương.
“Đã bảo rồi, không buộc chó nguy hại lớn lắm mà.”
Tả Nhan lạnh nhạt nói, nhặt dây thừng lên, túm đám long xù vẫn còn “Yom yom yom” từ đống hỗn độn rời đi.
“Đúng vậy! Có kẻ khác mò đến tìm cô, định cưỡng ép bắt cô đi!”
“Chết tiệt! Đánh nhau rồi! Cầu viện trợ ngay!!!”
“…Khoan đã, không cần chi viện nữa, xong rồi… Không phải, cô không sao, à… tình hình bây giờ hơi phức tạp…”
“Đội chấp pháp đã tới nơi rồi, tốc độ cũng khá nhanh. Đèn flash từ đâu ra vậy? Truyền thông cũng đến rồi, mai tin trang nhất chắc chắn rất bùng nổ.”
…
Phó quan tổng hợp thông tin nhận được, gửi báo cáo cho Nguyên soái.
Cố Yến Thu nhìn thấy đoạn tin Tả Nhan bị tập kích, lông mày khẽ nhíu lại. Xác nhận Tả Nhan không bị thương xong, sắc mặt mới giãn ra đôi chút.
Nhưng lửa giận trong lòng vẫn chưa hề nguôi.
“Bên đó là ai?”
“Người nhà họ Kỷ. Bên phía quan chấp chính phái người động thủ, bọn họ hoàn toàn không có ý định giấu giếm.”
“Nhanh hơn ta tưởng.”
Thủ đoạn cũng cực đoan hơn nhiều.
Chuyện Tả Nhan là Enigma vốn không thể nào giấu được mãi.
Dù có sửa số liệu trong trung tâm dữ liệu, nếu muốn điều tra người, cứ lần theo là tra ra thôi.
Việc Tả Nhan sớm bị theo dõi thế này, đại khái là còn liên quan đến lần xem mặt trước kia, bởi vì mức độ phù hợp hiếm có giữa hai người bọn họ.
Chính hắn đã mang phiền phức đến cho Tả Nhan.
Cố Yến Thu đang trầm ngâm suy nghĩ, bụng bỗng cuộn lên, cắt ngang mạch suy nghĩ.
Hắn theo phản xạ đưa tay che miệng, tay kia ôm bụng.
“Nguyên soái!” Phó quan vội vã bước lên.
“Không sao.”
Cố Yến Thu khẽ hạ tay xuống, ngăn phó quan định tiến lại gần.
“Giúp tôi liên lạc với thượng úy Tả Nhan… Thôi, để tôi tự mình liên hệ.”