Vệ Trăn nhẹ tựa nơi khung cửa, đầu ngón tay vô thức khẽ cuộn lại.

“Trang thống lĩnh,” Nàng nói, thanh âm ôn hòa mang theo vài phần mệt mỏi, “Hôm nay ta dự yến có uống đôi chút, lúc nãy ra ngoài cho tỉnh rượu, tiện đường ghé qua tẩm xá của đệ đệ lấy một vật. Trong khoảng thời gian ấy, trong điện không có động tĩnh gì lạ, hộ vệ cũng luôn thủ bên ngoài. Nếu đã như vậy, liền không cần làm phiền thị vệ vào trong tra xét nữa.”

Trang Lương thu hồi ánh mắt, trầm giọng đáp: “Mạt tướng chẳng qua phụng mệnh hành sự. Quân thượng có lệnh, truy bắt thích khách không được bỏ sót góc nào trong Chương Hoa cung. Nếu mạt tướng sơ suất để thích khách đào thoát thì có mười cái đầu cũng không đủ mà đền.”

Vệ Trăn cụp mắt, khẽ ho một tiếng, giọng nói lộ ra vài phần khàn khàn: “Trang thống lĩnh, không phải ta cố ý làm khó, thật ra lúc chạng vạng mưa lớn, ta bị trúng phong hàn, giờ trong mình khó chịu, đầu đau như búa bổ. Nếu thị vệ vào tra lâu, lại mang theo hơi nước ẩm lạnh, e rằng ngày mai ta sẽ nhiễm phong hàn khó mà xuống giường nổi.” Lời vừa dứt, trong điện truyền ra mấy tiếng ho nhẹ.

Trang Lương thoáng lộ vẻ khó xử, nhìn về phía nội vệ.

Ngừng một lát, Vệ Trăn lại chậm rãi nói: “Nếu thống lĩnh khăng khăng muốn tra, vậy thì cứ vào tra đi.”

Tuy nói là cho tra xét nhưng người ngoài đều nhận ra ngữ khí đã không còn ôn hòa như trước mà mang theo mấy phần lãnh đạm.

Trang Lương nghiêng người lui sang một bên, phía sau có thuộc hạ khẽ lắc đầu với hắn.

Vệ đại tiểu thư thân phận tôn quý, xuất thân từ một trong lục khanh của Sở quốc là Vệ thị, lại sắp sửa nhập Đông Cung, trở thành Thái tử phi, tương lai chính là quốc mẫu. Người như vậy, sao có thể tùy tiện đắc tội?

Suy xét thiệt hơn, Trang Lương lên tiếng: “Nếu vậy, kính mong tiểu thư bảo trọng thân mình, mạt tướng liền không mạo muội quấy nhiễu.”

Nói xong hắn liền phất tay ra hiệu cho mọi người: “Rút!”

Vệ Trăn nghe tiếng bước chân bên ngoài dần xa, trong lòng thầm thở nhẹ một hơi, đang định xoay người trở vào thì một thanh âm lạnh nhạt vang lên:

“Từ từ..."

Thanh âm kia vang lên như kim thạch va chạm, trong trẻo mà hữu lực. Trong viện lập tức yên ắng.

“Thất lễ với Vệ đại tiểu thư nhưng điện xá đêm nay nhất định phải lục soát, nếu không mạt tướng sao biết được có phải thích khách đã khống chế tiểu thư, buộc nàng nghe lời, hòng che mắt người ngoài hay không?”

Mưa vẫn rơi rả rích ngoài viện. Một thiếu niên tuấn tú dắt ngựa bước xuống. Dưới ánh đuốc, dáng người hắn cao ráo, tay đặt trên chuôi bảo kiếm bên hông, thong thả đi tới trước điện.

Ánh mắt bốn phía đều rơi vào người hắn. Ai cũng biết Kỳ thiếu tướng quân cùng Vệ hầu giao hảo, tối nay dám đối với trưởng nữ Vệ gia vô lễ như thế, cũng chỉ có hắn dám.

Thị vệ thủ cửa chần chừ: “Thiếu tướng quân…”

Kỳ Yến như không nghe thấy, tay vỗ nhẹ cửa: “Vệ đại tiểu thư?”

Trong điện im lặng không hồi đáp. Hắn lại gõ thêm vài tiếng, vẫn không có tiếng đáp.

“Phanh!” Cửa điện bị đá tung, Kỳ Yến một mình cầm kiếm tiến vào.

Gió lạnh ào vào đại điện, màn lụa tung bay. Trong điện không thấy bóng người, chỉ có sau rèm truyền đến chút động tĩnh. Vệ Trăn ẩn mình sau màn, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn đến quá nhanh, căn bản không để nàng có cơ hội thu xếp. Vốn tưởng sẽ tra xét ngoài điện trước, ai ngờ trong chớp mắt hắn đã xông thẳng vào nội điện.

Mũi kiếm vạch lên màn che, chuôi kiếm chạm trổ long xà, hàn quang lấp lánh. Lưỡi kiếm lướt nhẹ, ánh sáng phản chiếu đôi mắt sắc sảo của hắn.

Khi hắn nhìn xuống, như có ánh sáng chói lòa bừng lên nơi đáy mắt, khiến người đối diện không dám nhìn thẳng.

Chỉ một ánh mắt giao nhau, Vệ Trăn theo bản năng nghiêng mặt, đưa lưng về phía hắn, cố giấu đi vết máu lộ ra trước ngực. Giờ phút này, y phục nàng ướt sũng, toàn thân chật vật bất kham.

Hắn tựa hồ chỉ liếc một cái liền tránh đi, bước sâu vào trong. Vệ Trăn lùi về sau bình phong, tai nghe rõ động tĩnh ngoài điện cùng tiếng mưa rơi, từng tiếng như mài vào lòng người.

Tuy đệ đệ và Kỳ Yến là bằng hữu nhưng nàng và hắn vốn không quen biết.

Đang trầm ngâm, nàng cúi đầu chợt thấy bên váy tụ lại một vệt máu loãng. Từng giọt máu đỏ tươi men theo vạt váy nhỏ xuống, tí tách rơi trên nền gạch lạnh.

Nàng vội xốc váy, định che lại vết máu kia thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.

“Vệ đại tiểu thư, bên này còn chưa tra xét." Thiếu niên cao lớn bước tới, bóng hắn đổ dài trên người nàng. Hơi thở lạnh mát đặc trưng của nam nhân như bao trùm lấy nàng.

Vệ Trăn không còn đường lui, cả người cứng đờ.

Hắn nghiêng người tiến sát, thân thể nàng lùi không được, hai người chỉ cách nhau một khoảng ngắn.

Trong không khí vẫn còn thoảng mùi máu tanh, cùng với hương thơm nhàn nhạt từ y phục thiếu nữ, quyện lấy từng tấc áo giáp của hắn.

Ngực nàng phập phồng, vừa muốn xoay người liền bị hắn đưa tay đặt lên vai, đẩy một cái ép sát vào bình phong, tóc dài rũ xuống vai, vạt áo trước ngực dính máu hiện rõ trong tầm mắt hắn.

Vệ Trăn môi khẽ động, tựa hồ muốn giải thích.

Kỳ Yến khẽ nhướng mày, chậm rãi mở miệng: “Vệ đại tiểu thư… ngươi giết người?”

Một câu nhẹ nhàng như lưỡi dao lạnh lẽo mang theo nguy hiểm tiềm ẩn.

Ánh mắt nàng chạm vào con ngươi lạnh băng kia, một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi lăn xuống sau lưng, thấm ướt vào áo.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play