Cấm quân vội vàng kéo đến, cao giọng quát lớn, ra lệnh mọi người lập tức dừng lại.

Giữa đám đông có kẻ không nghe theo hiệu lệnh, thống lĩnh cấm quân liền rút bảo kiếm, sải bước tiến lên, vung đao bổ thẳng về phía trước.

Hoạn quan kia một khắc trước còn sống, nháy mắt đã thành một bãi huyết nhục đổ gục trên đất, đầu lăn lông lốc vang lên một tiếng, máu loãng phun trào như suối.

Thống lĩnh cấm quân thu kiếm vào vỏ, ánh mắt sắc như ưng quét qua một vòng, trầm giọng quát lớn:
“Chạng vạng trong cung xuất hiện thích khách, quân thượng hạ lệnh tức tốc truy bắt sống. Nếu có kẻ dám giấu giếm, cản trở điều tra, nhiễu loạn lòng người - giết không tha."

Bốn phía lập tức im phăng phắc như ve sầu mùa đông, từ huân tước quý tộc cho đến nô tỳ hoạn quan đều cúi đầu, không ai dám thở mạnh một tiếng.

Thống lĩnh cấm quân ra hiệu cho thuộc hạ tiếp tục điều tra, đám quân sĩ như lưới lớn tản ra bốn phương tám hướng.

Bên ngoài núi giả vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Vệ Trăn ẩn thân trong khe núi, không dám tùy tiện lộ diện, chỉ lén quan sát động tĩnh bên ngoài.

Bỗng từ phương xa hiện lên một mảnh ánh sáng, chỉ thấy một đội nhân mã khác vòng từ cuối con đường tiến tới.

Người cầm đầu cao lớn ngồi trên lưng ngựa, giữa màn mưa mù mịt, thân ảnh mơ hồ nhưng vẫn lộ rõ vóc dáng tuấn dật. Đuốc sáng bên cạnh rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, khiến người khác khó lòng dời mắt.

Cấm quân nhận ra người tới, lập tức ngừng lại hành lễ: “Thiếu tướng quân"

Lúc quân sĩ ngừng tay tra xét, Vệ Trăn lập tức nắm bắt thời cơ, nhanh chóng trở vào sâu trong núi giả.

Nàng nghe thấy tiếng nước róc rách, theo âm thanh tìm ra một dòng suối nhỏ thông với bên ngoài, liền nâng vạt váy bước vào, men theo đó rời khỏi hang đá.

Bên kia, thống lĩnh cấm quân bước lên hành lễ với người đến, thấp giọng nói:
“Thiếu tướng quân sao lại tới đây? Nơi này mạt tướng đã sai người lục soát kỹ càng, vẫn chưa phát hiện tung tích thích khách. Trời mưa nặng hạt, chi bằng thiếu tướng quân quay về nghỉ ngơi, việc còn lại để mạt tướng tiếp tục xử lý.”

Lời lẽ tuy cung kính nhưng trong ngữ khí lại lộ rõ sự không vui, ý tứ rõ ràng muốn người đến không nên xen vào chuyện này.

Thiếu niên trên ngựa ánh mắt sắc lạnh đảo qua một vòng, trầm giọng đáp:
“Nơi đây là Chương Hoa Ly cung do Thái hậu chưởng quản. Bản tướng phụng mệnh Thái hậu đến truy bắt thích khách. Trang thống lĩnh có điều gì bất mãn?”

Trong màn mưa tầm tã, thiếu niên giục ngựa tiến gần một bước, giáp trụ trên người ánh lên hàn quang lạnh lẽo, khí thế như đè ép lòng người.

Hắn thân hình cao lớn, chỉ ngồi yên trên lưng ngựa cũng khiến người khác sinh ra áp lực vô hình.

Trang Lương ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với ánh mắt đen như huyền ngọc của đối phương.

Thiếu niên nói tiếp:
“Trang gia cùng Kỳ gia vốn không hợp, nhiều năm đối lập trên triều đình. Nay thống lĩnh phụng chỉ lùng bắt thích khách, lại không muốn chia công với người ngoài, vì thế muốn đuổi bản tướng rời đi. Nhưng nếu chậm trễ truy bắt khiến gian tặc trốn thoát, ngươi gánh nổi trách nhiệm này không?” Vừa nói, tay hắn khẽ chạm vào bội kiếm bên hông.

Sắc mặt Trang Lương biến đổi. Phía sau có thuộc hạ nhỏ giọng nhắc nhở: “Thống lĩnh, Kỳ gia thế đại, không thể đắc tội.”

Kỳ gia quyền thế hiển hách, thiếu chủ Kỳ gia lại càng không thể xem thường. Tuổi còn trẻ đã xông pha nơi quân doanh, trấn thủ chiến trường, chưa từng bại trận, danh vọng lẫy lừng đất Bắc.

Ba mươi vạn tinh binh phương Bắc đều nằm trong tay phụ tử Kỳ gia, không phải kẻ Trang thị có thể dễ dàng chống lại.

Trận giằng co như nghẹt thở ấy cuối cùng cũng bị khí thế đối phương áp đảo. Trang Lương đành giơ tay, ôm quyền nói:
“Kỳ thiếu tướng quân nói đùa, việc truy bắt thích khách hệ trọng, mạt tướng nào dám độc chiếm công lao? Vừa rồi là mạt tướng nóng vội, lỡ lời mạo phạm, mong tướng quân đừng chấp nhặt.” Dứt lời liền lui bước, cung kính hành lễ, ngữ khí ôn hòa thành khẩn.

Người trên ngựa không nói thêm, giật cương quay đầu, tiến thẳng về phía trước.

Gió lạnh quất qua, mồ hôi phía sau lưng Trang Lương đã thấm ướt cả vạt áo. Hắn hít sâu một hơi, ra hiệu cho thuộc hạ lập tức đuổi theo.

**
Mưa rơi như trút nước, mây đen cuồn cuộn phủ trời.

Vệ Trăn vội vã trở về nơi ở, mạnh tay đóng chặt cửa phòng.

Bên ngoài truyền vào tiếng thị vệ Vệ gia lo lắng hỏi han, nàng cao giọng dặn dò:
“Không cho phép ai tiến vào. Nếu có quân sĩ tới tra xét, cứ viện cớ qua loa, đuổi đi cho ta.”

Nàng là trưởng tỷ Vệ hầu, lại là vị hôn thê của thái tử nước Sở, cấm quân dẫu có tới cũng không dám tuỳ tiện xông vào.

Lời vừa dứt, ngoài điện liền vang lên tiếng ồn ào - là binh lính tiến đến lục soát.

Một giọng nói trầm thấp cất lên:
“Quân thượng hạ lệnh chúng ta đến tra xét thích khách, không ai được ngăn cản. Mau mở cửa điện."

Binh lính vượt qua thềm cửa, vây chặt điện xá, một nhóm đã rảo bước tiến về chính điện, tiếng bước chân ngày một gần.

Hộ vệ Vệ gia canh trước điện ghi nhớ lời dặn, lập tức bước ra chặn người.

Bên ngoài liền nổi lên tranh cãi, Vệ Trăn không nhẫn nại thêm được, liền bước đến cạnh cửa, lên tiếng:
“Trang thống lĩnh"

Giọng nàng trong trẻo, nhẹ nhàng như ngọc vỡ. Tiếng tranh chấp bên ngoài tức thì lắng xuống. Trang Lương tiến lên bậc thềm.

Ánh nến mờ ảo hắt lên thân ảnh nữ tử lả lướt đứng khuất sau cánh cửa gỗ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play