Thân ảnh thiếu niên thiếu nữ in bóng trên bình phong, ngoài điện trọng binh nghiêm phòng, mưa to vang vọng khắp trời.
Vệ Trăn tựa lưng vào bình phong, vạt áo xanh nhạt đã nhuộm đầy máu tươi, đỏ thẫm như đóa liên hoa nở rộ, lan ra từng mảng chói mắt vô cùng.
"Giết người? Thiếu tướng quân đừng đem ta ra làm trò cười. Ta vốn thân nữ nhi, chẳng có thân thủ hay võ nghệ gì, làm sao có thể giết người?"
Trong đại điện không khí ngưng đọng, chỉ còn thanh âm dịu dàng của nàng vang lên. Nét mặt nàng thản nhiên, không một chút hoảng hốt.
Kỳ Yến trầm giọng: "Vậy máu trên người Vệ đại tiểu thư từ đâu mà có?"
Vừa rồi giãy giụa, tóc nàng bung ra, mái tóc đen như thác nước trút xuống vòng eo. Hắn thu tay lại, lùa qua tóc nàng, nhẹ nhàng nhặt một vệt máu còn dính trên sợi tóc, đưa tới trước mặt nàng:
"Đừng nói với ta, đây là máu văng lên từ thích khách lúc đâm người khác."
Hàng mi dài của Vệ Trăn khẽ run. Quả thật đó vốn là lý do nàng đã chuẩn bị sẵn để chối tội.
Nàng nhìn thấy khóe môi Kỳ Yến khẽ nhếch, tựa hồ mang theo hứng thú nghiền ngẫm, đang chờ lời đáp của nàng.
Chỉ là không khí lúc này lại hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ nhẹ nhàng kia, khắp nơi sóng ngầm mãnh liệt.
Nàng mở miệng: "Hôm nay tại yến hội, ta uống quá chén liền rời đi trước. Nào ngờ trên đường trở về lại gặp phải cường đạo. May mắn thoát được. Máu trên người, chính là lúc bọn chúng giết người văng lên."
Kỳ Yến trầm giọng: "Đã gặp thích khách, vì sao không lập tức trình báo, lại ẩn thân trong thiên điện không chịu lộ diện? Vệ đại tiểu thư là đang sợ điều gì?"
Hắn cầm lấy trường kiếm trong tay, ánh kiếm sắc lạnh phản chiếu lên khuôn mặt hắn, cũng khiến đôi mắt nàng đau buốt.
Thiếu niên tướng quân từng dầm mình nơi sa trường, trị binh như lôi, sao lại chưa từng thấy qua lòng người hiểm trá? Một chút sơ hở hay dối lừa, chẳng qua chỉ là trò cười nơi mắt hắn.
Vệ Trăn rủ mi nhìn tay hắn gõ nhẹ lên chuôi kiếm, lực không mạnh nhưng từng tiếng như gõ thẳng vào tim nàng.
Môi đỏ khẽ động: "Kẻ kia gặp ta liền có ý đồ bắt cóc, muốn dùng ta làm con tin. Ta không chịu thuận theo, hắn liền kề kiếm vào cổ ta, ép ta vào thiên điện. Sau đó..." Thanh âm nàng dần nhỏ lại như khó nói thành lời. Kỳ Yến trầm ngâm nhìn nàng, đợi nàng nói tiếp.
"Về sau thấy ta phản kháng, hắn thô lỗ đối đãi, thậm chí... muốn..." Giọng nàng nghẹn ngào, như khó cất nên lời, "khinh... nhục ta..."
Trong điện tĩnh lặng như tờ, một cây kim rơi cũng nghe rõ.
Ánh nến lay động rọi lên dung nhan khuynh thành của nàng.
Vệ Trăn trời sinh dung mạo diễm lệ, mặt như ánh trăng thu, mắt như nước xuân, chưa cần tô phấn đã như ngọc ngà chói mắt. Giờ khắc này, tóc đen dính trên má, môi mím thành một đường, tựa như đang gắng gượng chịu đựng nhục nhã khôn cùng.
Nàng cảm nhận được ánh mắt từ trên cao, tuy nhẹ nhàng nhưng rất lâu vẫn chưa nghe người kia lên tiếng. Bốn phía chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp nơi mái hiên.
Vệ Trăn biết hắn tất nhiên chưa dễ tin lời mình. Ngay sau đó nàng chậm rãi đưa tay về phía bên hông. Thắt lưng bị rút ra, vạt áo trượt khỏi đầu vai.
Thiếu niên trước mặt cau mày, theo bản năng nghiêng mặt đi. Thế nhưng cảnh tượng ấy vẫn in đậm vào đáy mắt hắn.
Vệ Trăn toàn thân huyết y, vai cổ trắng ngần lộ ra, trên làn da mịn màng, dấu vết loang lổ đỏ bầm vô cùng rõ ràng.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng rực, đôi khuyên tai khẽ rung theo gió, phản chiếu ánh nến leo lắt, đôi mắt tựa như mặt nước sâu thẳm, chăm chăm nhìn thẳng hắn.
Dẫu cho lời "bị bắt cóc bởi thích khách" là do Vệ Trăn bịa ra, nhưng những dấu vết trên thân lại hoàn toàn chân thực.
"Tướng quân định lấy gì để buộc ta tự chứng? Vết hằn trên cổ ta, chẳng lẽ do ta tự tay véo ra?" Thanh âm vốn thanh tĩnh giờ đây tràn đầy uất nghẹn và sỉ nhục.
Kỳ Yến xoay mặt lại, ánh mắt dừng nơi gò má nàng.
Trước mặt là vách tường, sau lưng là bình phong, không gian chật hẹp, y phục hai người cơ hồ chạm nhau, hơi thở giao hoà trong gang tấc, lạnh lẽo và mờ ám, quấn quýt không rời.
Tiếng mưa không ngừng, không khí thêm phần ngột ngạt. Vệ Trăn nét mặt vẫn điềm tĩnh, chỉ khóe mắt hơi ửng hồng, bình thản đối diện với ánh nhìn của hắn.
Toàn thân nàng đầy máu, chẳng dễ thanh minh. Nếu không thể lập tức rửa sạch hiềm nghi thì tội danh mưu hại quân thượng tất sẽ rơi xuống đầu, khi ấy sao còn đường sống? Nước cờ này, hiểm mà dứt khoát, cũng là canh bạc nàng đặt cược vào lòng nghi ngờ của hắn.
Im lặng kéo dài. Lâu đến mức da thịt lộ ra của nàng bắt đầu nổi da gà, mà người đối diện vẫn chưa nói một lời. Hàng mi nàng khẽ run, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn tuy bình tĩnh lại sắc bén như đao, từng chút xẻo qua da thịt.
Ánh nến soi lên mặt mày hắn, đường nét như chạm đao khắc kiếm, tựa như một thanh kiếm bén chưa rút khỏi vỏ.
Một khắc ngắn ngủi, dài tựa năm tháng.
Hắn khẽ nghiêng người, hơi thở quá mức sắc bén khiến nàng cảm thấy nghẹt thở.
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn cúi xuống nhẹ nhàng kéo lại vạt áo cho nàng, thanh âm ôn hòa:
"Vệ đại tiểu thư, trước hết cứ chỉnh lại y phục."
Ý trong lời, không nói cũng hiểu. Vệ Trăn khẽ khựng người, như kẻ chết đuối vừa tìm được hơi thở.
Nàng quay người buộc lại vạt áo, ngón tay luồn qua dây váy, cố không để lộ khác thường, dịu giọng nói:
"Vừa rồi tình thế cấp bách, thất lễ mạo phạm, mong thiếu tướng quân lượng thứ. Chỉ là có một điều bất tiện thỉnh cầu, chuyện đêm nay ta không mong người ngoài biết được. Thiếu tướng quân có thể giữ kín cho ta?"
Kỳ Yến không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn bình phong. Đúng lúc này, ngoài điện có người truyền tin, đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Thiếu tướng quân, thích khách ám sát quân thượng đã bị bắt."
Tay Vệ Trăn khựng lại nơi dây váy.
Kỳ Yến hỏi: "Bắt được ở đâu?"
"Hồ Uyển bên điện. Hai tên thích khách ám sát bất thành, bỏ trốn về hậu viện. Khi thuộc hạ tìm được, chúng còn bắt một vị công tử huân tước làm con tin. Nay đã bị bắt cả rồi."
Ngoài điện vang lên tiếng huyên náo, mơ hồ nghe được có người kêu gào, vọng vào từ sau lớp rèm trúc.
Vệ Trăn lập tức cảm thấy không ổn - ám sát quân thượng? Những người lục soát bên ngoài rốt cuộc là ai? Ý nghĩ vừa chuyển, nàng lập tức hiểu rõ, thì ra trong yến hội hôm nay quả thực có biến lớn.
Nàng quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh: "Thiếu tướng quân?"
Giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt trong suốt như đang nhắc nhở hắn - thích khách đã bị bắt, việc này vốn chẳng liên quan đến nàng.
Kỳ Yến tra kiếm vào vỏ, trầm giọng nói bên tai nàng:
"Đêm nay mạo phạm, ngày khác ta sẽ đến cửa xin lỗi."
Hương trầm thuỷ quanh người hắn dần tan, Vệ Trăn nhìn bóng lưng hắn rời đi, mưa ngoài trời vẫn không dứt, ngay lúc hắn sắp bước qua ngạch cửa, ngoài điện lại có người đến báo. Thiếu niên khựng lại, ánh đèn cung đình đung đưa chiếu lên nửa người hắn...