Mặt trời ngả về Tây, quạ chiều bay tán loạn, tầng mây phản chiếu ánh kim quang rực rỡ, nhuộm nửa vòm trời thành sắc đỏ huy hoàng.

Trong đình viện yên tĩnh, điện xá vắng người, Vệ Trăn y phục hỗn độn, nửa thân dựa vào mép giường, từ cơn mê man chậm rãi tỉnh lại.

Ánh sáng lốm đốm nhảy múa trong mắt nàng. Nàng khẽ nheo mắt, nhìn thấy trước mặt là một vũng máu loãng, nơi đó có một nam nhân ngã xuống bất động.

Máu tươi không ngừng tuôn ra từ thân thể hắn, ngưng tụ thành một dòng nhỏ, chầm chậm tràn về phía gấu váy màu lam nhạt của nàng.

Hương mê dược vẫn còn vương trong không khí. Vệ Trăn đỡ trán, từng mảnh ký ức trước đó dần hiện về...

Nàng đã lỡ tay sát hại nam nhân này. Hắn chính là Cảnh Khác - Lục hoàng tử đương triều.

Hôm nay, nhân dịp sinh thần của Thái hậu, văn võ bá quan cùng hoàng tộc tề tựu tại Ly cung dâng lễ chúc thọ. Vệ Trăn trong yến hội uống không ít rượu, một mình lui về trắc điện để tán rượu. Nào ngờ hương trong điện đã bị người động tay động chân, vừa bước vào không bao lâu, tứ chi nàng liền mềm nhũn, mắt hoa tai ù rồi ngã xuống bất tỉnh. Khi nàng vừa tỉnh lại, Cảnh Khác đã ở bên cạnh.

Nửa tháng trước, hắn từng chặn đường nàng trong cung, cố ý gần gũi. Vệ Trăn biết rõ danh tiếng hắn phóng đãng, phong lưu trứ danh, nên chỉ uyển chuyển nhắc nhở bản thân là vị hôn thê của Thái tử, không tiện tiếp xúc.

Nào ngờ hôm nay, giữa yến hội trang nghiêm, hắn lại cả gan đối với nàng có hành động sàm sỡ. Trong lúc giằng co, nàng rút cây trâm trên đầu, đâm thẳng vào cổ hắn. Trong điện, mùi máu tanh dày đặc. Nam nhân ngã xuống, huyết nhục mơ hồ, không còn hơi thở.

Vệ Trăn vớ lấy bộ y phục tạm sạch ở bên cạnh, che lại đầu vai trần trụi. Trong giấc mộng thuở trước, nàng từng thấy qua cảnh này.

Giấc mộng ấy kỳ dị, cảnh tượng hỗn loạn như từng mảnh vỡ, chẳng rõ đầu đuôi, nhưng lại máu me mơ hồ khiến nàng bừng tỉnh giữa đêm, đến giờ vẫn còn nhớ như in.

Mọi vật trong điện lúc này, kể cả người nằm dưới đất, đều giống hệt như trong mộng.

Vì cớ gì mộng cảnh lại thành thật? Việc ấy quá mức hoang đường, nhất thời nàng không nghĩ nổi. Nhưng giờ khắc này, việc trọng yếu là rời khỏi nơi đây.

Cảnh Khác là con út của Sở vương, gần đây được sủng ái, thế lực ngày một lớn, đủ sức đối đầu cùng Thái tử. Từ đầu xuân Sở vương bệnh nặng, thế lực dần suy, liền nhiều lần mưu tính thay đổi triều cục. Triều đình đã dấy lên lời đồn muốn phế Thái tử, lập Cảnh Khác làm trữ quân. Nay Vệ Trăn giết chết Cảnh Khác, Sở vương dù thế nào cũng sẽ không chịu để yên.

Dược tính còn chưa tan, cảm giác uể oải dồn tới khiến cả người nàng vô lực, đứng cũng không nổi. Nàng dựa vào bàn, gắng gượng trấn định thân hình, ngẩng đầu nhìn vào gương đồng trên án.

Máu đỏ thẫm nhuộm đầy cả gian điện, phản chiếu khuôn mặt nữ tử kiều diễm tuyệt trần. Tóc rối tán loạn, y phục xộc xệch lộ ra làn da tuyết trắng trên cổ loang lổ máu cùng mấy dấu véo đỏ.

Cơn buồn ngủ lại trào lên, lông mi nàng run rẩy không ngừng, mắt mờ dần, gần như sắp bất tỉnh.

Khi ý thức sắp tan biến, nàng giơ tay rút bộ diêu bên tóc mai, hung hăng đâm vào cánh tay mình. Đau đớn xộc tới khiến thần trí lập tức thanh tỉnh. Máu đỏ nhỏ giọt rơi xuống mặt bàn. Nàng nhíu mày vì đau, vội nhặt y phục rơi dưới đất mặc lên người.

Giờ không phải lúc hoảng loạn. Kể cả phán tội cũng cần có hung khí và chứng cứ. Nàng phải xóa sạch mọi dấu vết từng tồn tại nơi đây, sau đó rời đi trước khi có người phát hiện.

Vệ Trăn trấn định tinh thần, ngồi xuống tìm hung khí gây án. Trâm cài dính máu được nàng nhặt lên, giấu vào tay áo. Nàng dùng mảnh vải lau sạch vết máu dưới đất, chỉnh trang xiêm y, sửa sang tóc tai rồi nhanh chóng hướng hậu điện mà đi.

Trước đó thị vệ đều bị Cảnh Khác điều đi, bên ngoài trống không, chẳng một ai canh giữ. Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân truyền đến, dường như có người tiến lại gần.

Vệ Trăn đẩy cửa phòng, lao vội ra ngoài. Ánh dương đã lụi tàn, bóng tối bao phủ, mưa lớn trút xuống như thác.

Không bao lâu, nơi điện xá vang lên tiếng huyên náo. Vệ Trăn đoán cung nhân đã phát hiện thi thể, nàng không dám ngoái lại nhìn, chỉ cắm đầu mà chạy.

Ly cung rộng lớn vô ngần, cung điện san sát, hành lang uốn khúc như mê cung. Một thân ảnh nữ tử chạy xuyên qua màn mưa, tà váy bị bùn nước bắn đầy.

Xiêm y dính máu không thể để lộ, nàng đành khoác thêm y phục lúc nãy Cảnh Khác ném sang bên, may thay vẫn sạch sẽ, đủ để che thân. Nàng chỉnh lại váy áo, buộc tóc bằng dây lưng, khoác thường phục như cung nữ. Nếu có người đến gần tất sẽ phát hiện bất thường, nhưng hiện giờ chỉ có thể như thế.

Dọc đường tránh đông né tây, hễ thấy bóng người là né, mấy lần nàng suýt bị bắt gặp.

Trời càng lúc càng tối, mưa rơi ào ạt, hơi nước phủ khắp khiến tầm mắt mờ mịt.

Nàng lần tới bên trong một hòn núi giả, qua kẽ hở nhìn ra phía trước. Nàng nhớ không lầm, khu tẩm cung quý tộc hẳn ở gần nơi này. Phía xa leo lắt vài ngọn đèn lồng đang sáng, cung nhân lác đác chạy qua, bước chân hỗn loạn, hoảng hốt truyền tin cho nhau, trong tiếng nói thấp thoáng từ “thích khách”.

Tin có thích khách hành thích vừa truyền ra, cả cung đình xôn xao. Cung nhân vội vã báo tin, quý tộc tranh nhau trở về tẩm cung. Cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, người người đều kinh hoảng.

Vệ Trăn xiết chặt tay, định nhân lúc hỗn loạn mà rời đi, bỗng sau lưng vang lên tiếng thị vệ. Phía đông bắc, từng đốm lửa bập bùng lóe sáng, soi rọi đêm đen tĩnh mịch. Binh khí va chạm phát ra tiếng động lớn, bước chân dồn dập như sấm. Thanh âm càng lúc càng gần...

Trong màn mưa xối xả, gió đêm thổi tới tiếng hô uy nghiêm của cấm quân:

"Đứng lại. Tất cả đứng lại. Kẻ nào trái lệnh, giết không tha."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play