Xuyên qua chi lưu manh phu lang

Chương 5 cùng nhau sinh hoạt đi!

Tác giả: Chỉ Kiêu

Triệu Thần hôm đó trên núi hét to một tiếng, đến khi xuống núi thì trời đã nhá nhem tối. Trên đường về, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều lạ lạ. Có người còn cười nhạo hỏi:
"Vương bát đản, ngươi lên núi làm gì thế?"

Triệu Thần mặt đen sì, mở miệng liền đáp:
"Đi đ* phu lang của nhà mày đấy!"

Câu này khiến người kia tức điên, lập tức lao vào đánh nhau với hắn. Đất bay mù mịt! Triệu Thần mông còn chưa lành, lần này lại bị đè xuống đất đánh cho một trận ra trò. Trương Nhứ chỉ đứng bên cạnh nhìn, không hề ra tay can ngăn, cho đến khi đối phương đánh mệt rồi bỏ đi.

Triệu Thần nằm bẹp trên đất một lúc rồi mới gượng dậy, phì ra một ngụm nước miếng lẫn máu. Triệu Tuyên từ sau lưng Trương Nhứ sợ hãi chạy ra:

“Ca…”

“Ca cái đầu mày, về nhà!”

Về đến nhà, nghèo đói không có cơm tối. Triệu Thần chỉ biết ôm Triệu Tuyên ngủ. Vừa đặt lưng xuống liền ngủ mê man, chẳng còn cảm giác gì nữa.

Sáng hôm sau vẫn là món canh rau dại. Chờ Trương Nhứ lên núi xong, Triệu Thần lại kéo Triệu Tuyên ra ngoài. Trên núi đã chẳng còn gì để kiếm, hắn liền chuyển mục tiêu đến con sông sau thôn. Cuối thu cá béo, hắn vẫn còn nhớ điều đó. Lúc ra khỏi nhà, không đợi Trương Nhứ để lại cái sọt tre, hắn bèn lôi đại một cái sọt rách, dắt Triệu Tuyên ra bờ sông, chuẩn bị bắt cá ăn.

Sông khá rộng, nước lại trong vắt. Ven bờ cỏ mọc cao đến nửa người, Triệu Tuyên cao không hơn đám cỏ bao nhiêu, đi vào là mất hút. Sợ thằng bé chạy xa, Triệu Thần lấy sợi dây thừng, một đầu buộc vào cổ tay mình, một đầu buộc quanh eo Triệu Tuyên, ra hiệu nó chỉ được chơi trong phạm vi 10 mét.

Hắn đào vài con giun đất, bỏ vào trong cái sọt làm mồi nhử. Cái sọt đáy rộng miệng nhỏ, bắt cá khá hợp. Hắn giấu sọt vào một đám cỏ lớn ven bờ, chỗ nước hơi sâu, chờ cá tự bơi vào.

Ven sông có mấy phu lang đang giặt đồ, lén lút liếc nhìn Triệu Thần. Hắn cười toe toét:

“Nhìn thì nhìn cho đàng hoàng, trốn tránh cái gì. Ta biết ta đẹp trai, nhìn thẳng đi.”

Vài người lớn tuổi thì trợn mắt, vung cây đập quần áo dọa hắn. Có một cậu nhỏ tuổi hơn, bị hắn cười mà sợ muốn khóc.

Triệu Thần vốn nổi tiếng là kẻ đầu gấu trong thôn, mấy tiểu phu lang mới về làm dâu đều được dặn trước. Giờ gặp mặt thật, không khỏi bị hắn dọa cho khiếp vía.

Triệu Thần bĩu môi, dịch ra xa đám người kia, tìm chỗ có nắng ngồi xuống nghỉ. Triệu Tuyên chơi ở gần đó, vừa nghịch nước vừa dùng tay bắt được mấy con tôm nhỏ. Tay nhỏ xíu nhưng nhanh thoăn thoắt. Nước sông lạnh buốt, mười ngón tay nó đỏ lên như cà rốt.

Đang ngồi sưởi nắng, bỗng có người vỗ vai hắn. Quay lại, hắn thấy một gã cao to đầu vuông tai lớn, mặt chữ điền, trông thật thà chất phác. Hắn lục lọi trong đầu rồi nhớ ra, đây là Trương Thụy Phát, người cùng thôn với Trương Nhứ.

Trương Thụy Phát cười tươi như hoa, lộ vẻ ngốc nghếch:
“Huynh đệ, ngồi đây làm gì một mình thế? Ca mời ngươi đi ăn cơm!”

Triệu Thần chẳng chút do dự, liền kéo dây thừng buộc trên cổ tay, gọi to:

“Triệu Tuyên! Đi, theo ca đi ăn!”

Triệu Tuyên nghe thấy thế liền lăn một vòng rồi lao ra như tên bắn, miệng hét to:
“Ta muốn ăn đùi gà!”

Cái thân hình lùn tịt chạy nhanh đến lạ, thoắt cái đã đến bên cạnh.

Nhà Trương Thụy Phát có mấy mẫu ruộng, lại cưới được một phu lang tuy không quá đẹp nhưng cũng không đến nỗi nào. Cuộc sống trong thôn xem như là có chút thể diện. Nhưng Triệu Thần biết rõ con người hắn: một kẻ nham hiểm.

Trương Thụy Phát nghiện rượu, không có việc gì là cũng uống vài chén. Mà cứ uống vào là y như rằng đánh phu lang. Gã ra tay ác nhưng không bao giờ để lại dấu vết bên ngoài, toàn đánh vào chỗ người khác không nhìn thấy. Phu lang của gã giận mà không dám nói, gặp gã thì như chuột thấy mèo, sợ đến co rúm lại.

Trước kia Triệu Thần đánh phu lang, cũng là học từ gã mà ra. Nhưng Trương Nhứ thì khác — không phải người dễ bắt nạt. Nếu Triệu Thần thật sự dám ra tay tàn nhẫn, Trương Nhứ nhất định sẽ phản kháng lại. Chỉ cần đôi mắt cậu đỏ hoe lên là “Triệu Thần” cũng thấy e dè.

Phu lang của Trương Thụy Phát về nhà, vừa vào cửa đã nhào vào lòng a ma mình kể khổ, khóc lóc uất ức. Trương Thụy Phát thấy thế liền vội vàng nở nụ cười đôn hậu với cha vợ, làm đến mức ông cụ cũng không dám tin con trai mình bị đánh, cứ nghĩ nó chỉ nói dối để làm nũng mà thôi.

“Triệu Thần” xưa nay rất bội phục bản lĩnh diễn kịch như chó hoang cún con của Trương Thụy Phát — làm chuyện xấu nhưng lúc nào cũng giữ được mặt mũi trong thôn. Hắn thì học không nổi kiểu đó.

Chuyện bắt cóc trẻ con kiếm tiền cũng là Trương Thụy Phát bày ra. Nhưng gã giảo hoạt, không trực tiếp ra tay mà đẩy cho Triệu Thần làm thay, lợi thì gã hưởng, rủi ro thì Triệu Thần chịu.

Triệu Thần nghĩ đến đó liền tức muốn ói máu. Hắn xưa nay đánh nhau còn chú trọng có thù có oán, oan có đầu nợ có chủ. Còn cái kiểu vô cớ đi hại người, hay vác nồi oan cho kẻ khác — hắn không làm được!

Trên bàn cơm lúc này bày năm món: một đĩa rau xanh, một dưa chua xào thịt, một trứng xào cà chua, một mâm đậu hủ xào cọng hoa tỏi, còn có một con gà quay. Bên cạnh là một chậu màn thầu bột ngô — phong phú đến mức cứ như ăn Tết ở quê. Triệu Tuyên còn không khách khí, nhào lên chộp ngay một cái đùi gà, gặm lấy gặm để.

Phu lang Trương Thụy Phát đứng co ro bên cạnh, cúi đầu không dám nhìn ai, Trương Thụy Phát hất cằm bảo đi, y mới vội vàng chạy mất.

Triệu Thần cầm lấy một cái bánh ngô, vừa gắp vừa ăn, chỉ chốc lát đã quét sạch hai cái, khiến Trương Thụy Phát nhìn cũng phải ngẩn ra.

“Huynh đệ, ngươi đây là bao lâu rồi không ăn cơm thế?”

Triệu Thần miệng đầy cơm, nói lúng búng:

“Phát ca à, huynh đệ ta ba ngày rồi chưa mở nắp nồi, phu lang ta còn không có nghe lời như nhà ngươi!”

Vừa nói xong liền nhớ tới con cá nóc kia, trong lòng thầm rủa: đen đủi thật!

Trương Thụy Phát thấy hai anh em ăn no say, lòng cũng chẳng còn bụng nào mà ăn. Nhưng vẫn cười đôn hậu, ghé sát vào, nhỏ giọng:

“Ai da, nhìn ngươi khổ vậy, huynh đau lòng lắm đó. Cho nên mới có chuyện làm ăn tốt, nghĩ ngay đến huynh đệ.”

Triệu Thần trong bụng đã có cơm, không còn bộ dạng chết đói như lúc nãy, hừ mũi cười khẩy:

“Phát ca đừng có mà lừa ta, ta hiện giờ mông còn chưa hết đau đâu.”

Trương Thụy Phát cười gượng:

“Sách, sao nói vậy được, ca lần trước cũng không lừa ngươi mà, chỉ là ngươi không có số hưởng thôi.”

Triệu Thần không nói thẳng, đáp:

“Phát ca, nói nghe xem là chuyện gì. Ngươi bày chiêu, bắt ta đi làm, còn ngồi đó lấy tiền. Tuyên nhà ta mới năm tuổi thì làm được gì? Cuối cùng không phải vẫn là ta gánh hết.”

Trương Thụy Phát vỗ đùi, làm ra vẻ bất đắc dĩ:

“Thôi thôi, coi như ca sai rồi, được chưa? Vậy ngươi nói có làm chuyện này không?”

Triệu Thần cười lạnh:

“Phát ca nói xem là chuyện gì.”

Trương Thụy Phát lại ghé sát hơn, hạ giọng:

“Vẫn là chuyện lần trước đấy... Ngươi trộm đứa nhỏ ra, ca cho ngươi thêm hai lượng bạc, cộng lại cho mười lượng!”

Triệu Thần nghe thế trong lòng mắng thầm: đồ súc sinh! Bắt cóc trẻ con mà cũng dám ra giá!

Không nói không rằng, Triệu Thần ném luôn đôi đũa, nước mắt nước mũi khóc rống:

“Ca, ngươi thật là thân ca của ta à? Ngươi đây là không định cho ta sống rồi! Ta cởi quần cho ngươi xem này, mông ta còn rách chưa lành đâu!”

Nói rồi liền đứng lên định cởi thật, bị Trương Thụy Phát vội vàng giữ lại. Triệu Thần vừa gào vừa giãy:

“Ta khổ như vậy, đau muốn chết! Ca không bồi thường thì thôi, còn bắt ta đi bắt cóc con người ta, ngươi còn là người không hả?!”

Câu sau bị Trương Thụy Phát bịt miệng. Hắn mặt mày tái mét, liếc vội ra cửa:

“Ngươi nhỏ giọng chút! Muốn cả thôn biết à?!”

Triệu Thần giằng tay ra:

“Biết thì biết! Ai làm chuyện này? Là ngươi! Ngươi nghĩ ra, ngươi đẩy ta làm, giờ lại định đổ hết cho ta?!”

Trương Thụy Phát sốt ruột, mắng:

“Phi, câm miệng đi!”

Thấy Triệu Thần chẳng còn dễ dắt mũi như xưa, hắn vừa bực vừa lo:

“Thôi thôi, ngươi câm miệng đi, ta bồi thường! Đừng ầm ĩ nữa!”

Triệu Thần hừ hừ mấy tiếng, lại ngồi xuống tiếp tục ăn. Trương Thụy Phát mặt mày nhăn nhó, còn định khuyên:

“Huynh đệ, thật không nghĩ lại à?”

Triệu Thần đứng lên, tay sờ dây lưng.

“Thôi thôi! Ta biết rồi!!” Trương Thụy Phát ôm đầu, suýt phát điên. Còn chưa kịp ăn gì, đồ ăn trên bàn đã bị hai huynh đệ chén sạch như châu chấu.

Cuối cùng, hắn nhịn không nổi quát lên:

“Đồ chết đói đầu thai! Làm chút chuyện cũng không xong! Cút!”

Triệu Thần dứt khoát đứng dậy, hô đi là đi, không quên bưng theo cả chậu bánh ngô. Còn gọi Triệu Tuyên gom đồ ăn đổ hết vào chậu, hai anh em một đường bưng đi. Vừa ra đến cửa, Triệu Thần quay đầu lại, ôm cái lu cao nửa người, nhe răng cười:

“Ca, ngươi nói không cho ta nói chuyện kia ra ngoài, còn phải bồi thường. Ta thấy cái lu này hợp lý, ta lấy cái này là được!”

Trương Thụy Phát định ngăn lại, nghe xong liền ngẩn người, tay còn chưa đưa tới, Triệu Thần đã bước ra khỏi cửa.

Ra ngoài rồi, nụ cười trên mặt Triệu Thần cũng biến mất. Triệu Tuyên thấy mà ngơ ngác.

Triệu Thần dặn:

“Triệu Tuyên, nhớ kỹ chuyện hôm nay. Về sau gặp loại người như vậy, phải tránh xa. Bọn họ chỉ biết trốn sau lưng người khác mà giở trò, nhát gan hèn hạ, bị người ta khinh bỉ cũng đáng.”

Triệu Tuyên ngơ ngác gật đầu. Lại nghe ca mình nói thêm:

“Hai anh em mình nói với nhau thôi, đừng có ra ngoài lỡ miệng đấy.”

Về đến nhà, Triệu Thần đặt cái lu xuống, thấy Trương Nhứ đã về. Triệu Tuyên đặt hai chậu đồ ăn lên bếp, Trương Nhứ nghe mùi nuốt nước bọt rõ to.

Triệu Thần lấy bánh bột ngô và đôi đũa còn cầm theo từ nhà Trương Thụy Phát, nhét vào tay Trương Nhứ, đẩy đầu cậu một cái:

“Ăn đi!”

Trương Nhứ ngơ ngác ăn lấy ăn để, dáng vẻ lúc này so với khi hắn ăn ở nhà Trương Thụy Phát còn ngon lành hơn. Nuốt được hai miếng, Trương Nhứ mới hỏi:

“Ngươi ăn trộm ở nhà người ta đấy à?”

Triệu Thần tức đến nghiến răng — hắn trong mắt Trương Nhứ chính là như vậy đó!

Nhưng nghĩ lại thì... trước kia hắn đúng thật là như vậy.

Triệu Thần cắn răng đáp:

“Nếu là trộm thì ngươi không ăn nữa à?”

Trương Nhứ lại ăn nhanh hơn, hàm hồ đáp:

“Vậy phải ăn nhanh lên, không người ta đòi lại thì hết.”

Triệu Thần nhìn chằm chằm cậu, hồi lâu, bỗng nhiên bật cười.

“Nhứ ca nhi, từ nay về sau, cả nhà mình cứ vậy mà sống với nhau thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play