Xuyên qua chi lưu manh phu lang
Chương 4 Mẹ nó, ta đích thị là thằng khốn nạn!
Tác giả: Chỉ Kiêu
Triệu Thần giật mình một cái, mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng.
Lăn lộn làm lưu manh nhiều năm, đánh nhau không thiếu trận nào, nhưng dù thế nào thì trong nước cũng có pháp luật, rất ít người thật sự liều mạng dùng dao giết người. Dù sao thì ai cũng sợ ngồi tù cả đời. Đến lúc bị đâm chết, Triệu Thần vẫn còn đang tự hỏi: ai mà não tàn tới mức xuống tay thật sự, còn đâm trúng chỗ hiểm như thế? Một bên là người chết, một bên là người bị thương, tội danh khác nhau như trời với đất!
Khi đó chết quá đột ngột, hắn chẳng kịp thấy cảm xúc gì. Nhưng bây giờ, Triệu Thần nhìn rõ trong mắt Trương Nhứ là sự chán ghét thật sự – đối phương thật sự nghiêm túc nghĩ đến chuyện giết hắn.
Vừa sợ lại vừa giận. Mẹ nó! Mới vừa xuyên tới chưa được mấy ngày, đã bị dọa đến mức suýt nữa lại “thăng thiên” lần nữa. Hắn rốt cuộc đã đắc tội ai chứ?
Nếu nói đời trước làm lưu manh là đáng chết, được thôi, hắn nhận. Nhưng đời này thì sao? Xuyên vào cái thân thể rách nát, vừa yếu vừa đau, còn chưa kịp ngồi vững trên đất, đi vài bước còn phải vịn tường. Thế giới này ngay cả phụ nữ cũng không có, hắn còn chưa hiểu rõ tình hình ra sao, đã bị uy hiếp đến mức muốn chết!?
Đúng là hết chịu nổi!
Triệu Thần bực bội đến mức mặt đỏ gay, cả cổ cũng đỏ. Hắn biết Trương Nhứ không phải cố ý nhằm vào hắn, nhưng bị người ta uy hiếp đến tính mạng như vậy thì thật sự rất khó chịu! Hắn siết chặt nắm tay, cảm thấy cực kỳ muốn đánh người.
Trương Nhứ đứng đó, cho là Triệu Thần muốn ra tay, lập tức căng người đề phòng, chuẩn bị tránh né bất cứ lúc nào. Nhưng chỉ thấy Triệu Thần hít sâu vài hơi, mặt đen lại, nói:
“Ngươi đem mấy trò hù dọa kia ném đi cho ta! Đừng nói là ta sẽ không ký khế bán mình, hiện tại dù là vì giữ cái mạng nhỏ này, ta cũng không bán ngươi!”
Nói xong liền xoay người về giường nằm.
Trương Nhứ âm thầm thở ra một hơi.
Triệu Thần buông nắm tay, lại siết lại, rồi lại buông, cuối cùng không nhịn được đấm mấy cái lên giường đất, cảm thấy dễ chịu hơn chút. Hắn bò lên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Bây giờ thân thể hắn đang rất yếu, cho dù Trương Nhứ thật sự hạ độc, hắn cũng chẳng có sức phản kháng gì. Việc cấp bách là dưỡng thân cho tốt đã, chờ có sức rồi mới có thể giành thế chủ động. Nhưng nghĩ tới việc bị một người "đàn bà" uy hiếp tới mức này, hắn vẫn thấy thật mất mặt!
Triệu Thần nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng ngủ được. Giữa cuối thu, thời tiết vốn đã lạnh, hắn lại chỉ mặc một cái áo bông mỏng, căn phòng thì gió lùa tứ phía, chẳng khác gì ngủ ngoài trời. Giấc ngủ cứ chập chờn mãi.
Lúc sau, bên cạnh hắn có người lặng lẽ chui vào. Triệu Tuyên rón rén bò lên giường, nằm bên cạnh hắn. Ban ngày bị dọa cho sợ, giờ ngủ cạnh ca ca mới thấy yên tâm. Triệu Thần đang lạnh run, bên cạnh có hơi ấm tự nhiên liền ôm lấy. Hai anh em cứ thế rúc vào nhau ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, cả hai tỉnh lại. Triệu Tuyên ngủ ngon, mặt đỏ hồng, còn Triệu Thần vẫn cảm thấy lạnh, chắc do thân thể chưa hồi phục. Dù vậy, hắn cũng thấy đỡ hơn, có thể đứng dậy đi vài bước.
Hai anh em ra cửa, đứng cạnh bếp đất một lát. Triệu Tuyên tối qua được anh ôm ngủ, còn có chút ngượng ngùng. Lúc thấy Trương Nhứ, nó liền chạy lại đá vào chân cậu một cái, quát lớn:
“Đồ lười! Ca ta dậy rồi, mau mang cơm lên!”
Triệu Thần trố mắt. Cái tên Triệu Thần trước kia đúng là đã làm rất tốt, có thể dạy ra một thằng bé năm tuổi vô pháp vô thiên thế này, cũng là nhân tài!
Trương Nhứ thì không nói gì, rõ ràng đã quen với cảnh này.
Triệu Thần không nhịn được đi qua đá lại Triệu Tuyên một cái. Thằng bé loạng choạng ngồi phệt xuống đất, nước mắt lưng tròng:
“Ca…”
“Đau không?” Triệu Thần hỏi.
“Đau…” Triệu Tuyên gật đầu, mặt nhăn nhó.
“Biết đau thì nhớ kỹ, không được ra tay đánh người. Người khác cũng biết đau như mày vậy.”
Triệu Tuyên tròn mắt nhìn ca ca, như thể lần đầu nhận ra người trước mặt. Triệu Thần trừng mắt, gằn giọng:
“Nghe rõ chưa?!”
“Nghe rồi nghe rồi!!” Thằng bé cuống quýt gật đầu, lập tức ngoan như cún. Ban nãy còn định hét đòi ăn, giờ quên sạch.
Trương Nhứ ở bên cạnh nhìn, cũng giống như đang nhận ra một Triệu Thần hoàn toàn mới.
Triệu Thần chống hông, tựa vào bệ bếp, phất tay ra lệnh: “Ăn cơm đi!” Bộ dáng cà lơ phất phơ vẫn y như cũ.
Cái bàn ăn đã bị Vương mặt rỗ khiêng đi, mấy người chỉ còn cách đứng ăn dựa vào bệ bếp. Trên bếp có cái lỗ thủng, đặt một ấm sành, chính là cái ấm hắn uống nước hôm qua. Trương Nhứ múc cháo rau dại từ trong ấm ra, chỉ có một cái muỗng, cả nhà phải thay phiên nhau dùng.
Vẫn là món rau dại đạm như nước ốc, thậm chí còn lạt hơn hôm qua. Triệu Thần cắn rau mà lòng đầy cay đắng: sống kiểu này đúng là sống không nổi. Phải kiếm tiền thôi!
Một bữa sáng hầu như chỉ có Triệu Tuyên ăn là chính, Trương Nhứ chỉ múc một muỗng nước cho có. Triệu Thần nhìn mà chán nản, hỏi:
“A ma ngươi đâu? Có ăn gì không?”
Trương Nhứ khựng người, qua một lúc mới khẽ “ừ” một tiếng. Xem ra cũng chẳng có gì để ăn.
Buổi sáng, Trương Nhứ lại ra ngoài đào rau dại. Trong nhà cái gì cũng bán sạch, nếu không đi sớm thì ngay cả rau dại cũng chẳng còn. Thân là ca nhi, phải lặn lội đi đào rau, Triệu Thần nhìn mà trong lòng không thoải mái. Hắn là kiểu người ai đối tốt thì không biết làm sao đáp lại, nhưng ai đối tệ thì đánh trả không nương tay.
Vương mặt rỗ lại tới, không ngừng đòi tiền, đe dọa nếu không có tiền thì ngày kia chính là hạn chót. Triệu Thần miễn cưỡng ứng phó, nghĩ đến cá nóc liền run, cố sống cố chết trì hoãn chuyện ký khế bán mình.
Ý chí muốn kiếm tiền càng lúc càng mạnh.
Mục tiêu nhân sinh của hắn là: ăn no và không bị đánh. Mà hiện tại hai điều này đều chưa đạt được, lại còn bị uy hiếp tới nơi!
Còn sống cái gì nữa?
Triệu Thần nghiến răng, chịu đựng cơn đau phía sau mông, lảo đảo ra cửa, ngửa đầu gọi lớn:
“Triệu Tuyên!”
Thằng bé đang chơi một mình trong sân, vì không có bạn nên toàn tự chơi. Lâu lâu mới đánh nhau với thằng nhóc nhà bên là Hổ Tử – mà thằng đó cũng không phải dạng tốt lành gì.
Triệu Thần vừa gọi, Triệu Tuyên đã đáp lại, chạy ra với cái đầu tổ quạ, đầy bụi bẩn, lá khô và hình như còn có mấy con sâu bọ.
Triệu Thần nhìn mà ngứa cả mắt.
“Ca, gọi đệ làm gì? Chúng ta đi tìm Phát Tài ca ở sòng bạc hả?” – Phát Tài ca là Trương Tài, một thằng điên mơ làm giàu, nên ai cũng gọi vậy.
Triệu Thần nghe xong nổi giận:
“Tìm cái rắm! Đi, theo tao lên núi!”
Triệu Tuyên ậm ờ đáp lời, dù sao ca ca nó đi đâu, nó cũng theo đó, đến mức là nơi nào thì nó cũng chẳng để tâm làm gì.
Triệu Thần đưa Triệu Tuyên lên núi, không phải để làm gì đặc biệt, chỉ là đi đào rau dại. Mỗi ngày ở nhà buồn đến mức chẳng nghĩ ra được cách nào kiếm tiền, chi bằng ra ngoài dạo một vòng, may ra nhìn thấy cái gì lại nảy ra ý tưởng. Cũng là để tránh mặt tên Vương mặt rỗ kia — dù sáng nay hắn đã đến gây chuyện, ai biết được buổi chiều có quay lại nữa không. Nếu bị đánh thêm lần nữa thì thân thể hắn chưa kịp hồi phục lại phải nằm liệt giường.
Cuối mùa thu, trên núi đã trơ trụi, sáng sớm còn có thể thấy sương giá đọng lại trên mặt đất. Ngọn núi sau thôn Tế Liễu rất cao, nhưng sườn dốc thì không lớn, quanh năm bốn mùa đều có người lên núi đi săn, hái nấm hoặc chặt củi. Ít khi thấy thú dữ, mấy tiểu phu lang trong thôn khi không phải làm việc đồng áng thường hay lên núi chơi. Trên đường đi, Triệu Thần gặp vài người, nhưng ai thấy hắn cũng đều tránh xa. Chỉ có một người không tránh, còn hung hăng trợn mắt nhìn hắn, như thể muốn giết hắn tại chỗ. Triệu Tuyên nhỏ giọng nói đó là cha của Nhị Bảo Vương Đức, người từng suýt bán đi, nên trong lòng vẫn hận bọn họ.
Triệu Thần cũng không tức giận.
Trên núi chẳng còn mấy thứ để hái, đến quả dại cũng đã bị người ta nhặt gần hết. Triệu Thần tìm được một cây táo rừng, dùng cây gậy dài đập cho táo rụng xuống, Triệu Tuyên ở dưới đất nhặt, vừa nhặt vừa ăn, đói đến phát cuồng. Mấy quả táo vừa rụng xuống đã bị nó cho hết vào bụng. Từ khi theo “Triệu Thần” sống lay lắt, Triệu Tuyên chưa từng được một bữa no bụng. “Triệu Thần” nuôi em trai như nuôi chó, nhớ thì cho ăn, quên thì mặc kệ, thả cho tự sinh tự diệt.
Số táo còn lại không nhiều, Triệu Tuyên lấy áo bọc lại một nắm, còn Triệu Thần thì chẳng giữ lại quả nào.
Hai anh em đang đi sâu vào trong núi thì gặp Trương Nhứ đang từ trên xuống. Trương Nhứ mang theo một cái giỏ tre, bên trong lác đác vài loại rau dại cùng một ít củ. Có lẽ là phần ăn của cậu hôm nay.
Trương Nhứ thấy hai anh em thì rất ngạc nhiên, không hiểu họ lên núi làm gì.
Triệu Thần đưa nắm táo cho cậu:
“Ngươi ăn đi.”
Trương Nhứ càng thêm ngạc nhiên. Triệu Thần nói tiếp:
“Ta với Tiểu Tuyên vừa nhặt vừa ăn, còn dư chút ít, cho ngươi.”
Trương Nhứ suy nghĩ một chút rồi cũng nhận lấy. Tuy ăn rất chậm nhưng không từ chối, nhét thẳng vào miệng. Người mang thai vốn hay đói, mà mỗi ngày cậu đều không ăn đủ no, luôn thấy chóng mặt vì đói.
“Các ngươi hái chỗ nào thế?” Trương Nhứ hỏi.
“Ngay trong con suối nhỏ kia.” Chỗ đó khá sâu, người thường không dám vào, hai anh em không biết nên cứ thế mò vào, cũng may vì sâu nên chưa ai lấy hết.
Đúng lúc đó bụng Triệu Thần lại réo lên ầm ỹ. Trừ chén canh rau dại buổi sáng, thêm mấy quả táo mới ăn, hắn còn chưa ăn gì nữa.
Trương Nhứ liếc nhìn hắn một cái, cũng không nói chia phần cho hắn, vừa ăn vừa tiếp tục đi.
Triệu Tuyên liếc nhìn giỏ tre, rồi la lên:
“Đồ lười, ngươi làm ăn cái kiểu gì vậy? Chút xíu rau dại mà cũng gọi là đủ cho chúng ta ăn? Ngươi đúng là phế vật!”
Triệu Thần lập tức kéo em trai lại, giơ tay tát cho một cái vào đầu:
“Mày nói cái gì đó?”
Triệu Tuyên ôm đầu, vẫn còn ngơ ngác:
“Ca... nó lười mà.”
“Mày có vừa nhặt táo không?”
“... Có.”
“Nếu tao bảo mày nhặt mà không được ăn, phải đem hết cho người khác, mày vui không?”
Triệu Tuyên há miệng định nói gì đó, lại không biết nói sao, cuối cùng lầm bầm:
“Nếu là cho ca, ta đương nhiên vui.”
“Tao nói là cho Trương Nhứ.”
“Ta dựa vào đâu phải cho hắn?” Triệu Tuyên nắm chặt tay, phản đối.
“Thế người ta hái rau dại thì dựa vào cái gì cho mày ăn?”
“Vì nó là Trương Nhứ! Ca từng nói đồ lười đó chính là nô lệ nhà mình, không coa ăn thì tìm nó đòi, muốn gì cứ bắt nó đưa, không cho thì dìm xuống suối!”
Một tràng bùm bụp, nói đến mức Triệu Thần nghẹn họng, không thốt nên lời.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cuối cùng Triệu Thần hét lớn:
“Tao đúng là cái đồ khốn nạn! Mấy lời tao từng nói, mày đều đừng có nghe! Nếu mày còn nghe, thì mày không phải là đệ đệ của Triệu Thần tao nữa!”