Tiêu Trì đã dọn dẹp xong phòng cho An Duyệt, lúc đó đã gần 8 giờ 30, anh từ trong phòng đi ra, thấy Tô Nghi đang bôi thuốc cho cậu.
Lưu lạc bên ngoài, không có người lớn chăm sóc, chỉ nghĩ thôi cũng biết cậu nhất định không sống dễ dàng như lời cậu nói. Nhưng khi cậu cởi áo khoác, để lộ những vết sẹo chằng chịt trên người, Tô Nghi và Tiêu Trì vẫn không nhịn được mà cau mày lại.
Bỏ qua lời nói nhẹ bẫng “không sao” của thiếu niên, Tô Nghi không nhịn được kéo người cao hơn mình nhiều ngồi xuống:
“Ngồi xuống, chị bôi thuốc cho trước đã.”
Có kinh nghiệm xử lý vết thương của Tiêu Trì trước đó, nên lần này Tô Nghi xử lý rất nhanh chóng.
An Duyệt ngơ ngác nhìn cánh tay được băng bó, trong mắt không kìm được dâng lên một tầng cảm xúc, nhưng còn chưa kịp nói gì, Tô Nghi đã vội vàng giục Tiêu Trì nhanh chóng dẫn cậu đi nghỉ.
Tô Nghi đã lăn lộn trong tận thế lâu như vậy, thật vất vả mới tìm được một người còn nhỏ tuổi hơn mình, rốt cuộc có được một chút cảm giác làm chị lớn, xoa eo nói: “Mau để đội trưởng của em dẫn em đi nghỉ ngơi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT