Chương 18: Đái dầm
Từ Ninh ngủ một giấc thật sâu, có lẽ do hôm qua tắm rửa nên cơ thể được thả lỏng. Khi tỉnh dậy trời đã sáng, cô quay đầu nhìn Từ Mạc đang nghiêng người nằm ngủ bên cạnh, thầm nghĩ: Thằng nhóc này hôm qua ngủ sớm như vậy, giờ vẫn chưa dậy, đúng là ngủ kỹ thật. Cô kéo tủ quần áo trên giường đất lại gần, định dậy, vừa vén chăn lên thì thấy bên dưới có một mảng ướt chưa khô hẳn.
Từ Ninh như bị sét đánh ngang tai, vội vàng sờ xuống quần ngủ của mình. Ổn rồi, không phải mình tè dầm là được. Nếu cô lớn thế này rồi mà còn tè dầm thì đúng là chẳng còn mặt mũi nào nữa. Cô liếc sang bên cạnh, thấy Từ Mạc đang xoay người, khẽ run rẩy, cố nhịn cười hỏi:
– Tiểu Mạc, dậy rồi à?
Từ Mạc đỏ bừng mặt, cúi đầu lí nhí:
– Chị... em xin lỗi... – nói xong thì nước mắt đã rơi xuống.
Từ Ninh vừa dỗ vừa cười:
– Không sao đâu, em còn nhỏ mà, trẻ con ai chẳng có lúc tè dầm. Lớn lên rồi thì hết thôi.
Từ Mạc ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, hỏi:
– Chị, lúc nhỏ chị cũng tè dầm à?
Từ Ninh suýt nữa bị sặc nước bọt, Thằng nhóc này, chị nói thế là để an ủi em, chứ thật ra chị có tè hay không thì quan trọng gì...
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Từ An:
– Chị, Tiểu Mạc, dậy ăn cơm thôi!
Từ Ninh mừng rỡ hô to ra ngoài:
– Dậy liền đây!
Trong lòng thầm nghĩ: Tiểu An đúng là đứa em hiểu ý chị nhất.
Cô nhanh chóng lấy quần áo giúp Từ Mạc thay:
– Tới đây, chị giúp em thay đồ. Xong rồi còn phải đi ăn sáng, lát nữa còn lên núi nữa. Em còn muốn đi nhặt đặc sản không?
Từ Mạc lập tức quên luôn chuyện vừa nãy, vội nói:
– Em tự mặc được! – rồi nhanh nhẹn cầm áo bông mặc vào. Từ Ninh cởi quần đùi cũ, thay cho em cái mới, rồi giúp em mặc quần bông.
Hai chị em mặc xong bước ra thì Từ An đã làm xong bữa sáng. Dù không nấu nhiều nhưng cũng có cháo ngô, bánh hấp và ba quả trứng gà.
Ba người vừa ăn xong thì Kiến Dân và Nhị Đản tới tìm Từ An. Từ Ninh liền đưa hai chiếc bánh hấp cho mỗi người một cái. Cả hai tròn mắt nhìn bánh, nuốt nước miếng mà không dám nhận.
Kiến Dân nói:
– Chị Từ, bọn em không cần đâu, chị để lại cho Tiểu An ăn đi. Mẹ em bảo, mấy cái bánh này đắt lắm, lại phải dùng phiếu mới mua được.
Nhị Đản cũng phụ họa:
– Mẹ em cũng không cho lấy bánh người khác.
Từ Ninh bật cười:
– Cái này không phải mua, là chị tự làm đó. Nếu không tin thì hỏi Tiểu An đi. Nhìn to vậy thôi chứ xốp mềm, không tốn nhiều bột đâu. Em xem chị bóp một cái là biết liền.
Từ An cũng lên tiếng:
– Không phải mua đâu, là chị em làm đó. Trước kia hai người còn hay mang bánh ngô cho em ăn, giờ nhận đi.
Cậu nói xong liền nhận hai cái bánh từ tay Từ Ninh, đưa cho mỗi người một cái. Lúc này cả hai mới ngượng ngùng nhận lấy, lí nhí cảm ơn "chị Từ".
Từ Ninh bảo ba người họ đi trước, còn mình thì đi giặt chăn, phơi ngoài sân. Sau đó múc đầy nước vào lu, chuẩn bị mang theo Từ Mạc lên núi.
Lên tới nơi, không thấy ba đứa kia đâu, Từ Ninh liền quyết định không đi sâu vào rừng mà ở lại gần đốn củi. Cô bảo Từ Mạc chơi gần đó. Giờ đặc sản núi cũng ít, cô không định đi xa tìm nữa, trong nhà cũng sắp không gánh vác nổi. Cô định chặt thêm ít củi trước khi tuyết rơi, vì khi tuyết xuống thì chẳng lên núi được nữa.
Lúc đang chuẩn bị cơm trưa thì Từ An trở về, cõng hơn nửa sọt quả thông và hạt dẻ, còn mang theo một bó củi nhỏ. Từ Ninh bảo em đi rửa tay ăn cơm. Trưa nay có cháo kê, bánh ngô, thêm món củ cải xào tóp mỡ.
Ăn xong, Từ Ninh ra sau vườn cắt hành, Từ An rửa bát, còn Từ Mạc giúp gom hành lại một chỗ. Cắt xong, Từ Ninh đem hành đặt dưới mái hiên, dùng rơm đắp lên. Đến khi tuyết lớn sẽ mang vào nhà, như vậy có thể dùng cả mùa đông không sợ hỏng. Cách này là do mấy thím trong thôn chỉ cho.
Chiều, Kiến Dân và Nhị Đản quay lại, trên lưng còn đeo sọt. Kiến Dân mang theo hai cây cải bẹ xanh mập ú, Nhị Đản thì mang một bát cà rốt muối. Từ Ninh biết là do hôm nay cô cho bánh nên hai đứa mang quà đến đáp lễ. Cô vui vẻ nhận lấy, còn cho mỗi đứa mấy viên kẹo hoa quả rồi cùng nhau lên núi.
Trên đường, Từ Ninh hỏi Kiến Dân:
– Sao mấy hôm nay em không đi học? Tiểu An nói em đang học lớp 3 mà?
Kiến Dân đáp:
– Trường em xây từ lâu rồi, mái ngói cứ rơi xuống. Thầy hiệu trưởng sợ tuyết lớn đổ sập mái nên cho sửa lại. Mấy hôm nay tụi em nghỉ.
Đến nơi, ba cậu con trai tiếp tục vào rừng tìm đặc sản. Từ Ninh ở lại đốn củi, cho Từ Mạc chơi gần đó. Ở chỗ này toàn mấy bà thím với trẻ con đốn củi, đàn ông thì thích vào sâu trong núi.
Đang bận, Từ Ninh ngẩng đầu thấy ba mình và bác Lục đang cầm dao chẻ củi đi ngang, không nhìn thấy cô, liền đi thẳng vào rừng. Cô cũng tiếp tục đốn củi, Từ Mạc giúp nhặt được hai bó to. Cô dùng đòn gánh mang về cùng em.
Sợ Từ Mạc mệt, hôm sau cô định không cho em theo lên núi nữa. Trở về nhà, cô đưa cho em một quả táo, bảo ở nhà chơi với ông Thất. Ông ấy chân yếu nên không ra khỏi chuồng bò được.
Tối đến, Từ Ninh đổ đầy nước vào nồi rồi nhóm lửa đun. Hôm nay mẹ cô và bác Lục sẽ qua tắm. Khoảng tám giờ tối, cửa sau nhẹ nhàng mở ra, mẹ cô và bác Lục mỗi người xách theo một cái tay nải bước vào. Từ Ninh ra mở cửa, nói:
– Mẹ, bác Lục, nước con đun xong rồi, ai vào trước tắm đây?
Hai người cứ nhường nhau mãi, cuối cùng Từ Ninh nói:
– Nếu còn nhường nữa nước nguội hết, tắm không thoải mái đâu.
Bác Lục nghe vậy liền vào trước. Sau khi tắm xong, ba chị em ngồi trên giường đất nói chuyện. Bác Lục cảm khái:
– Ninh Ninh à, bác thật sự không biết cảm ơn con sao cho đủ. Con và bố con không chỉ mua bao nhiêu thứ cho bác trai với bác, còn giúp tụi bác gửi đồ ăn nữa. Hơn hai năm từ khi bị điều xuống đây, chưa bao giờ bác được nhẹ nhõm như mấy hôm nay.
Từ Ninh vội nói:
– Bác đừng khách sáo, mạng của con và Tiểu An đều là bác trai cứu đấy. Con chỉ mua chút đồ không đáng gì đâu. Mấy thứ đó là hàng lỗi của Cung tiêu xã, không cần phiếu, cũng không đắt. Bác cho con tiền thì con nhận, sau này thấy cái gì cần thì con mua thêm cho.
Mẹ cô cũng nói:
– Đều là người trong nhà cả, khách sáo làm gì. Sau này có chuyện gì thì cứ bảo con bé.
Bác Lục thở dài:
– Nếu không nhờ Ninh Ninh giúp, với thân phận bọn bác ở đây, có tiền cũng chẳng mua được gì. Hơn hai năm rồi, bác còn chẳng dám liên lạc với con gái và con trai bác. Đến giờ tụi nó còn không biết bọn bác đang sống ở đâu. Bác cũng không dám nhờ anh trai mình nói với tụi nó, vì thằng con trai nghịch ngợm kia mà biết thì nó chạy đến ngay lập tức.
Mẹ Từ Ninh hỏi:
– Chị cả, con gái với con trai chị giờ ở đâu?
– Sau khi bác và bác trai bị điều xuống đây, em trai bác đã đưa con gái bác về Tân Thị làm thanh niên trí thức. Còn thằng con thì đang đi lính ở Nam Thành.
Nhắc đến con cái, hai người phụ nữ im lặng một lúc. Sau khi trấn tĩnh lại, thấy cũng muộn rồi nên chuẩn bị về.
Từ Ninh vào phòng, lấy trong không gian ra hai chiếc chăn bông lớn, nói:
– Bác Lục, hôm qua con đi huyện mua hai chiếc chăn mới, một cái cho bác trai với bác, một cái cho ông Thất. Chăn mới ấm lắm, mấy cái cũ trải dưới làm lót là vừa.
Bác Lục nghĩ, trước giờ đã nhận bao nhiêu đồ rồi, giờ cũng không nên khách sáo nữa, liền nhận lấy.
Từ Ninh tiễn hai người ra cửa, nói:
– Ngày mai ba con với bác trai lại qua đây tắm đi, thư giãn một chút.
Hai người gật đầu, cười rồi quay về.