Chương 19 – Xin lỗi
Hôm sau, ba Từ và chú Lục cùng nhau đi tắm bồn, ai cũng khen bồn gỗ mà Từ Ninh làm thật tốt. Mùa đông được ngâm mình trong đó đúng là thoải mái vô cùng. Dạo gần đây, để mọi người trong thôn mùa đông có thể tắm rửa dễ dàng, Từ Ninh ngày nào cũng lên núi đốn củi. Một ngày phải đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, cũng chẳng có thời gian tử tế mà ăn uống. Cứ như vậy mà liên tục chặt mấy ngày liền, cô cảm thấy số củi ấy chắc cũng đủ đốt hết mùa đông rồi.
Hai ngày gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, trời lại âm u. Từ Ninh tính hôm nay sẽ lên huyện. Ăn sáng xong, cô đẩy xe đạp ra ngoài, đội mũ, quấn khăn, đeo găng tay, rồi lên đường.
Tới huyện, việc đầu tiên là đến trạm thu mua phế phẩm xem có thể tìm được vài quyển truyện tranh hay sách truyện thiếu nhi không. Người gác trạm đang ngồi sưởi ấm trong phòng, nghe cô nói muốn tìm sách thì cho phép cô tự vào trong lục tìm. Từ Ninh lục lọi một lúc, cuối cùng cũng tìm được hơn chục quyển truyện liên hoàn và mấy quyển sách giáo khoa cấp ba. Nghĩ bụng sau này còn dùng đến, ngày thường không có việc gì cũng có thể đọc giết thời gian nên cô lấy hết. Tiện tay gom luôn mấy tờ báo cũ để dán tường, đỡ bị rơi rớt xuống đất, trông phòng cũng sạch sẽ hơn.
Sau khi để mấy thứ ấy sang một bên, Từ Ninh tiếp tục lục lọi xung quanh, hy vọng có thể tìm được bảo bối gì như trong tiểu thuyết miêu tả. Nhưng lục hết cả một lượt, đến mức mặt mũi lem nhem, cũng chẳng tìm được thứ gì đáng giá. Cô thở dài trong lòng: Không phải mệnh nữ chính mà...!
Cô ôm đống sách truyện và báo cũ đi tìm chú gác trạm để trả tiền. Chú ấy nhìn nhìn đống sách trong tay cô, rồi lại nhìn gương mặt lem luốc, hỏi:
“Cháu lật tung cả trạm phế phẩm này lên rồi à?”
Từ Ninh ngượng ngùng cười:
“Ha ha, chú à, cháu thấy mấy quyển truyện liên hoàn thiếu mất vài tập nên muốn lục xem có tìm được phần còn lại không.”
Chú gác trạm tính tiền, tổng cộng một hào năm. Từ Ninh trả tiền xong thì đạp xe đến Cung Tiêu Xã.
Tới nơi, không thấy Tô Hồng Anh đâu, chỉ thấy trên quầy có vài bó rong biển và bốn bao tải tôm nhỏ, chắc vừa được vận chuyển từ miền Nam tới chia về đây. Từ Ninh nhớ mình còn mấy phiếu thực phẩm phụ, bèn mua ba cân rong biển và hai cân tôm, sau đó đi dạo quanh một vòng mà cũng chẳng thấy gì muốn mua thêm. Trời càng lúc càng âm u, cô quyết định về nhà.
Chiều cao có hạn, đẩy xe ra một đoạn thật xa mới có thể leo lên. Đã vậy còn phải nghiêng trái nghiêng phải mấy lần mới đạp được tới bàn đạp, khiến mấy người bên cạnh cười ha hả. Mặt Từ Ninh không cảm xúc, nhưng trong lòng thì rơi lệ đầy mặt: Quá mất mặt! Khi nào mới có thể lên xe đạp mà không cần đẩy trước đây...
Gần về đến nhà, cô lấy từ không gian ra một cái đầu heo, định hôm sau sẽ kho để ăn. Lấy thêm một túi táo và hai bình nước nóng, dự tính để trong chuồng bò cho mọi người dùng.
Ra khỏi nhà từ sáng sớm, về đến nơi cũng đã hơn 12 giờ trưa. Từ An và Từ Mặc đang ở bếp chuẩn bị nấu cơm. Từ Ninh đặt đồ xuống, thấy Từ Mặc đã nhóm lửa, bèn ngồi bên cạnh sưởi tay, lạnh quá rồi.
Dạo gần đây, Từ An học làm món bánh canh giống như Từ Ninh, hôm nay định trổ tài nấu. Từ Ninh vừa sưởi ấm vừa hướng dẫn. Không ngờ làm ra cũng ra dáng, đúng là thằng bé có khiếu nấu nướng, nên được bồi dưỡng thêm. Sau này chị gái có thể ăn đồ nấu sẵn rồi!
Cơm nước xong, Từ Ninh lấy đầu heo ra, định rửa sạch rồi chặt đôi, sau đó dùng đuốc thiêu hết lông còn sót lại. Rửa đi rửa lại xong xuôi cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Cô vừa vào nhà thì thấy Từ An đang cầm quyển truyện kể chuyện cho Từ Mặc nghe. Cô lấy chiếc áo bông đang đan dở, cũng ngồi lên giường đất cùng nghe.
Một lúc sau, vai mỏi, Từ Ninh đặt áo bông xuống, xoay vai thư giãn. Thấy hai đứa vẫn còn dán mặt vào sách, cô lo nhìn lâu ảnh hưởng mắt nên lấy hai bát đậu tương, bảo hai đứa đem sang nhà dì Thúy Hoa đổi đậu phụ. Dì Thúy Hoa ngày nào cũng làm vài mẻ đậu phụ, ai trong thôn muốn ăn chỉ cần mang đậu tương đến đổi là được. Nhà dì ấy lại gần nhà chú Đại Xuyên, nơi mà Từ An thường phải đi qua khi tới tìm Kiến Dân.
Từ An bỏ đậu vào giỏ tre, nắm tay Từ Mặc rồi đi luôn.
Từ Ninh ở nhà chờ mãi chẳng thấy hai đứa về. Trong thôn ai cũng biết Từ Mặc là người chăm bò, chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao? Nghĩ vậy, cô cởi áo bông rồi đi tìm. Đầu tiên ghé nhà dì Thúy Hoa hỏi, dì bảo hai đứa đổi đậu phụ xong là đi luôn rồi.
Nghe thấy bên nhà chú Đại Xuyên có tiếng bọn trẻ nói chuyện, cô bèn tới đó. Vừa bước vào đã thấy Từ An và Từ Mặc ngồi giữa nhà, Từ An đang kể chuyện trong truyện tranh buổi chiều đọc, xung quanh là Kiến Dân, Nhị Đản, còn có cả Tiểu Lâm – con út của bác trưởng thôn. Cạnh đó, thím Đại Xuyên vừa làm giày vừa lắng nghe mùi hương. Từ Ninh hết nói nổi: Mới xem có mấy trang truyện mà đã chạy tới đây khoác lác rồi hả? Cô không vào, chỉ đứng ngoài cửa nghe xem cậu em có thể "kể phét" đến khi nào.
Cuối cùng, Nhị Đản phát hiện ra cô, cười hỏi:
“Chị Từ, mai bọn em qua nhà chị đọc truyện nhé?”
Cậu vừa dứt lời, Kiến Dân và Tiểu Lâm cũng hào hứng nói theo.
Thím Đại Xuyên thấy cô liền đứng dậy mời:
“Chị Từ, mau vào nhà ngồi chơi!”
Từ Ninh cười đáp:
“Thím ơi, cháu không vào đâu, trời cũng không còn sớm nữa, để hôm khác cháu lại qua nói chuyện với thím nhé.”
Rồi cô quay sang dặn ba đứa nhỏ:
“Sau này muốn tới tìm Từ An chơi thì cứ tới, nhưng trước khi đi nhất định phải nói với người lớn một tiếng, nghe chưa?”
Ba đứa đồng thanh vâng dạ.
Trên đường về, Từ An lén nhìn chị mình, Từ Ninh thấy vậy liền bật cười, nói:
“Nhóc con, mới đọc được vài trang truyện mà đã chạy đi khoác lác khắp nơi.”
Thấy chị không giận, Từ An cũng cười khì khì:
“Ban đầu em đổi đậu phụ xong định về ngay, nhưng vừa ra khỏi nhà dì Thúy Hoa thì gặp Nhị Đản với Tiểu Lâm, bọn họ bảo muốn sang nhà Kiến Dân chơi, em nghĩ trời còn sớm nên dẫn Tiểu Mặc theo. Đến đó, em kể cho tụi nó nghe là chị mua truyện tranh cho em, bọn nó hỏi dồn quá nên em kể đại vài chuyện trong đó.”
Từ Ninh cười cười:
“Rồi kể xong là quên luôn chuyện về nhà đúng không? Biết chị ở nhà lo lắng lắm không?”
Từ An vội vàng nhận lỗi:
“Chị ơi, em sai rồi! Sau này em không như vậy nữa!”
Từ Ninh xoa đầu em trai, dịu giọng:
“Được rồi, tha cho nhóc đấy. Nhưng sau này đi đâu nhất định phải nói với chị, biết chưa?”
Cô lại quay sang nhắc Từ Mặc:
“Tiểu Mặc cũng vậy nhé, đi đâu cũng phải nói với chị hoặc anh trai, biết chưa?”
Từ Mặc ngoan ngoãn gật đầu:
“Dạ, em biết rồi, chị ơi!”