Chương 14 – Từ Mạc
Trời còn chưa sáng hẳn, Từ Ninh đã nghe thấy tiếng động bên phòng bên cạnh, biết ba mẹ đã dậy, cô cũng khoác áo đứng dậy theo. Vừa thấy con gái dậy sớm, Từ phụ Từ mẫu liền nói, “Khuê nữ, dậy sớm thế làm gì? Mau quay lại ngủ thêm lát nữa đi.”
Từ Ninh vừa cười vừa đáp, “Ba mẹ dậy sớm thành thói quen rồi, con cũng vậy, đến giờ là tỉnh thôi. Con đi nấu chút đồ ăn sáng, ba mẹ ăn xong rồi hãy lên đường.”
Cô đi vào bếp, đổ thêm nước vào nồi. Từ mẹ cũng theo vào, ngồi xuống nhóm lửa cho cô. Một lúc sau nước sôi, Từ Ninh rót nước vào hai bình lớn để ba mẹ rửa mặt, sau đó lại đổ mớ sủi cảo còn lại từ tối qua vào nồi luộc. Đợi đến khi hai người rửa mặt xong, sủi cảo cũng chín, cô múc cho mỗi người một tô lớn sủi cảo cùng với một chén canh nóng, đặt trước mặt họ.
Từ mẹ nhìn con gái, hỏi: “Sao con không ăn cùng luôn?”
Từ Ninh lắc đầu, “Con đợi Tiểu An với Tiểu Mạc dậy rồi ăn cùng. Ba mẹ cứ ăn trước đi.”
Ba mẹ cô vừa ăn xong chưa bao lâu, Từ An cũng thức dậy, nhìn quanh thấy chỉ có chị trong phòng, liền hỏi: “chị, ba mẹ về bên kia rồi à?”
Từ Ninh gật đầu, “Ừ, về rồi. Em đi xem Tiểu Mạc tỉnh chưa? Nếu chưa thì đừng gọi nó dậy, để nó ngủ thêm một lát.”
Hai tháng nay, Tiểu Mạc theo ba mẹ xuống quê sống, chịu không ít khổ. Tối qua lúc ngủ, Từ Ninh để ý thấy người nó gầy nhẳng, chỉ còn da bọc xương.
Cô tính sáng nay nấu cháo kê, dạ dày trẻ nhỏ yếu, mấy tháng nay ăn không vào gì, giờ phải từ từ bồi dưỡng lại. Đợi cháo gần chín, cô lại dùng nước cơm hấp một quả trứng gà, còn mấy chục cái sủi cảo chưa luộc sáng nay cũng đem hấp hết. Không xào rau nữa, để dành thời gian làm việc khác.
Lúc Từ Ninh dọn bữa sáng xong, Từ An cũng dắt theo Tiểu Mạc từ trong phòng đi ra. Thấy em nhỏ mang đôi giày bông của Từ An, cô liền gọi hai đứa ngồi xuống ăn.
Trời vẫn chưa lạnh lắm nên họ ăn ngay ở bàn bếp chứ không cần mang lên giường đất. Giường đất cũng vừa mới nhóm mấy hôm trước, chưa cần dùng thường xuyên.
Trên bàn có một chén canh trứng, một đĩa lớn sủi cảo, thêm nồi cháo kê nghi ngút khói. Hai đứa nhỏ nuốt nước miếng ừng ực. Từ An nhanh tay múc mỗi người một chén canh trứng, rồi chia tiếp cháo. Tiểu Mạc ăn hết một chén canh trứng, một chén cháo kê, thêm năm cái sủi cảo, còn chưa chịu dừng, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm đĩa sủi cảo trên bàn không rời.
Từ Ninh bật cười, dịu dàng nói, “Không được ăn nhiều quá đâu, kẻo Tiểu Mạc bụng nứt ra đấy. Trưa nay chị lại làm đồ ngon cho em ăn.”
Tiểu Mạc sờ bụng nhỏ, ngượng ngùng cười với chị gái. Ăn xong, Từ Ninh để hai anh em ra giường đất chơi, còn mình ở lại thu dọn bếp.
Hôm nay cô không định lên núi, củi than trong nhà cũng đã chuẩn bị gần đủ cho cả mùa đông rồi. Sau khi rửa ráy sạch sẽ, cô ngồi xuống giường đất, cầm chiếc áo len đang đan dở tiếp tục làm. Cũng đã nhiều năm cô không đan áo, lần cuối cùng là thời học cấp hai, đan cho ông ngoại một chiếc. Mới đầu còn lóng ngóng, nhưng chỉ một lát sau đã quen tay, càng đan càng đều.
Cô vừa đan vừa hoạt động cánh tay cho đỡ mỏi, liếc sang thấy Từ An đang luyện chữ, Tiểu Mạc ngồi bên ăn bánh quy, vừa xem anh viết chữ vừa tròn mắt chăm chú.
Từ Ninh đứng dậy, vào bếp rót mỗi đứa một chén sữa bột, đưa cho hai anh em uống cho ấm bụng, rồi dặn: “Tiểu An, chị ra giếng gánh nước, hai đứa đừng ra ngoài nghịch, cứ ở trong nhà mà chơi nghe chưa.”
Từ An ngẩng đầu lên, “Dạ, chị yên tâm, chúng em không ra ngoài đâu, chỉ chơi trong nhà thôi.”
Từ Ninh xách hai chiếc thùng nước đi ngang chuồng bò, thấy ba và bác Lục đang dọn rửa vòng dây buộc trâu, không thấy mẹ và bác gái đâu, chắc đang bận ở mảnh ruộng sau nhà.
Trần Hồng Quân thì đang đứng trong sân, nói chuyện với hai người thợ đang xây lại giường đất trong phòng. Từ Ninh cười gọi: “chú Hồng Quân , đang bận đấy à?”
Trần Hồng Quân quay lại thấy cô đang xách thùng liền đáp: “Từ thanh niên trí thức, đi múc nước đấy à? Hôm qua thôn trưởng nói nhà này cần xây giường đất, nên sáng nay ta gọi hai người đến làm.”
Từ Ninh bật cười: “Tay nghề xây giường đất của chú không chê vào đâu được. Cái giường đất nhà cháu là nhờ chú làm đấy, cháu nhóm mấy hôm rồi, cả nhà ấm áp lắm luôn, mới chưa đốt tường nóng đâu.”
Trần Hồng Quân cười hề hề: “Đều là nghề ăn cơm mà, còn không phải để bà con dùng tốt.”
Từ Ninh đáp lời: “Chú cứ khiêm tốn mãi. Vậy cháu không làm phiền nữa, cháu đi lấy nước đây, Tiểu An còn đang ở nhà chờ.”
Trần Hồng Quân nhắc với theo: “Từ thanh niên trí thức, đừng nhóm tường nóng sớm quá, để trời lạnh thêm chút hẵng đốt, không khéo nóng quá bỏng da đấy!”
Từ Ninh cười đáp, “Cháu nhớ rồi, cảm ơn chú!”