Mặc Quân khẽ thở dài, đứng dậy thả Thư Khinh Thiển ra. Thư Khinh Thiển cảm nhận được vòng tay buông lỏng, thân thể Mặc Quân rời khỏi mình, liền bụm mặt, nước mắt qua kẽ tay không ngừng trào ra. Mọi thứ… đều kết thúc rồi. Ha, chính mình không cần tiếp tục ôm giấc mộng xa vời nữa. Cứ như vậy đi, có lẽ chỉ cần khóc một trận là đủ rồi.
Ngay khi lòng Thư Khinh Thiển càng lúc càng nguội lạnh, một bàn tay mềm mại mà mát lạnh nhẹ nhàng kéo tay nàng ra khỏi gương mặt. Thư Khinh Thiển không hề động đậy, chỉ nhắm mắt rơi lệ, không phát ra tiếng nào. Nhưng nàng cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang tiến lại gần, rồi một thứ mềm mại, lành lạnh khẽ rơi xuống khóe mắt, lướt qua gò má, mang theo hơi thở dịu dàng mà ấm áp, không ngừng chạm lên mặt nàng.
Thư Khinh Thiển toàn thân cứng đờ, nước mắt cũng ngưng rơi. Nàng mở to đôi mắt đẫm lệ, ngơ ngác nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc của Mặc Quân. Trong đôi mắt kia ngập tràn thương tiếc và bất đắc dĩ, giọng nói khẽ khàng vang bên tai nàng, tựa như tiếng thở dài: “Ngốc nữ nhân, ngươi không thể tin tưởng chính mình nhiều hơn một chút, tin ta thêm một chút sao?”
Thư Khinh Thiển vẫn còn ngẩn ngơ, thì Mặc Quân cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên môi nàng. Bờ môi mát lạnh dán sát lấy nàng, ôn nhu m*n tr*n, hơi thở dịu dàng hòa cùng hương thơm thoang thoảng, trong thoáng chốc tràn ngập khắp mũi miệng, khiến mọi giác quan của Thư Khinh Thiển đều bị hơi thở nàng bao trùm.
Mặc Quân chỉ dịu dàng lướt môi qua môi Thư Khinh Thiển, không hề xâm nhập, như thể chỉ là vuốt ve, nhẹ nhàng mà đầy ý vị. Một lúc sau, thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt dại ra, ngay cả hô hấp cũng quên mất, lúc này mới khẽ lùi lại. Trong mắt hiện lên ý cười lười nhác, nàng thản nhiên nói: “Như vậy, Khinh Thiển đã hiểu rõ rồi chứ?” Cuối câu mang theo chút đùa cợt khác thường.
Đầu óc Thư Khinh Thiển rốt cuộc cũng hoạt động trở lại, nàng đưa tay chạm lên môi, lúc này mới phản ứng được — vừa rồi, Mặc Quân… hôn nàng. Hơi thở còn vương lại trên môi khiến nàng có cảm giác toàn thân nhũn ra. Đây… không phải đang nằm mơ chứ? Rõ ràng trước kia Mặc Quân từng nói không muốn thân cận…
Tựa hồ biết nàng đang nghĩ gì, Mặc Quân nheo mắt, ánh nhìn vẫn thản nhiên như trước: “Ngươi không phải nằm mơ, ta đã thân ngươi rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play