Gần đây, số lượng tu sĩ xuất hiện trong thành Tuyền Cơ lại bắt đầu tăng lên gấp bội. Nguyên nhân không có gì khác—lúc Thư Khinh Thiển các nàng rời đi, núi băng Tuyết Vực nguyên bản đã đổ nát, phát sinh dị động không thể giấu được cường giả trong thành Tuyền Cơ. Thêm vào đó, linh khí tràn ngập khắp trời dẫn tới việc yêu tu xung quanh nhao nhao kéo đến tụ hội bên hồ, nhân cơ hội hấp thu linh khí để tăng tiến tu vi.
Tu Chân giới một lần nữa dồn sự chú ý vào Rừng Tuyệt Tích. Chỉ trong chưa đầy hai tháng ngắn ngủi, nơi này liên tiếp xuất hiện hai dị tượng, nếu nói là không có vấn đề gì thì thật sự chẳng ai tin nổi. Bởi vậy, những tu sĩ từng rút lui khỏi nơi này lại lần lượt quay trở lại Rừng Tuyệt Tích. Tuy nhiên, những tin tức này đối với người trong cuộc lại không tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Hạ gia do đã nắm rõ nguyên nhân sự tình nên cũng chỉ tỏ ra không muốn dính líu quá sâu.
Mặc Quân đã mê man suốt bảy ngày. Thư Khinh Thiển hầu như không rời khỏi nửa bước, ngày đêm canh giữ bên trong phòng nàng. Trong khoảng thời gian ấy, Hạ Cư Thịnh đã tới rất nhiều lần, truyền cho Mặc Quân lượng lớn linh khí, giúp nàng ổn định thần hồn.
Hạ Tâm Yên và Văn Uyển Nhi nếu không có việc gì cũng đều ở lại trong phòng Mặc Quân, luân phiên thay Thư Khinh Thiển ở bên trò chuyện cùng nàng. Thế nhưng, Mặc Quân vẫn không chút khởi sắc, khiến tâm tình mọi người ngày càng nặng nề. Trong ký ức ở quá lâu, thần thức sẽ dần trở nên mơ hồ, rất dễ không phân rõ thực tại và ảo ảnh, mà một khi đã như vậy, khả năng tỉnh lại sẽ cực kỳ mong manh. Nhưng không ai dám nói ra điều này, tựa như chỉ cần mở miệng, nó sẽ thật sự trở thành sự thực.
Tối hôm đó, Thư Khinh Thiển giúp Mặc Quân lau rửa thân thể, như thường ngày ngồi bên cạnh nàng lặng lẽ nhìn. Đột nhiên nàng phát hiện Mặc Quân hơi nhíu mày. Thư Khinh Thiển giật nảy mình, suýt nữa nhảy dựng lên vì sợ bản thân nhìn nhầm. Nàng chăm chú nhìn gương mặt trắng nhợt mà tinh xảo kia không chớp mắt. Một lúc sau, Mặc Quân lại khẽ nhíu mày, sắc mặt bắt đầu hiện ra vẻ bất an, đôi môi mỏng mím chặt.
Thư Khinh Thiển không biết Mặc Quân gặp chuyện gì, trong lòng đầy lo lắng: “Mặc Quân, ngươi làm sao vậy? Ngươi nghe thấy ta nói không? Ngươi tỉnh rồi sao?” Nhưng sắc mặt Mặc Quân vẫn rất khó coi, chẳng hề có phản ứng với nàng.
Thư Khinh Thiển có chút hoảng loạn. Những ngày qua Mặc Quân luôn rất yên tĩnh, hầu như không hề có biểu hiện gì. Giờ nàng lại như thế này, chẳng phải chứng tỏ hiện tại ký ức trong đầu nàng đang vô cùng thống khổ sao? Mặc Quân vốn là người trầm tĩnh, tự kiềm chế và nhẫn nhịn đến mức người thường khó sánh kịp. Trước kia dù trọng thương cũng chưa từng lộ ra vẻ đau đớn, vậy mà giờ phút này lại hiện rõ thống khổ trên mặt—ký ức ấy rốt cuộc tuyệt vọng và tàn khốc tới mức nào!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT