Trong lòng ta cả kinh, đột ngột kéo nàng lại gần. Nàng đụng vào ngực ta nhưng thân thể lại trượt xuống, ta không khỏi sốt ruột, cúi đầu nhìn nàng thì thấy nàng mang vẻ mặt thống khổ, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt tròn trịa.
“Di Túc, làm sao vậy? Thôi quên đi, đừng nghĩ nữa, chúng ta trở về.” Ta ôm lấy nàng định rời đi, nhưng nàng lại nắm chặt vạt áo ta, lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Ngọc tỷ tỷ, ta khó chịu… ta rất khó chịu…” Lúc này nàng hệt như khi ta vừa cứu nàng, khiến lòng ta đau nhói, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng.
“Ta biết ngươi khó chịu, ngoan, chúng ta về trước đã…” Ta dịu giọng dỗ dành, nhưng lại nhíu mày – có người tới.
Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là ba nam tu sĩ mặc trường bào trắng dẫn theo mấy đệ tử.
Ta lập tức ôm chặt Di Túc vào lòng, cảnh giác nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói: “Chư vị đây là có ý gì?”
“Đạo hữu thứ lỗi, bọn ta không mang ác ý, chỉ là muốn đưa người bên cạnh đạo hữu đi. Chúng ta đã tìm nàng suốt một thời gian dài.”
Lòng ta chợt thắt lại. Quả nhiên bọn họ vẫn chưa từ bỏ. Ta giả vờ kinh ngạc, nói: “Các vị có lẽ đã nhầm rồi, vị này là biểu muội của ta. Nhìn các ngươi hẳn là người của vực Thông Linh, sao lại tìm nàng lâu như thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT