Thư Khinh Thiển lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống. Mặc Quân thừa cơ ôm nàng chặn ngang, một đường lao vút về phía trước. Nhìn thấy chiếc cằm vểnh lên xinh đẹp của nàng, trong lòng Thư Khinh Thiển bỗng dâng lên một cảm giác rối loạn – nàng thật sự đang đùa giỡn ta sao?
Cảm xúc xoắn xuýt khiến tim gan đau đớn, nàng không nhịn được tức giận, nghiến răng lao tới, hung hăng cắn lên cái cằm xinh đẹp ấy một cái. Mặc Quân bị hành động bất ngờ kia làm cho cả người run lên, suýt chút nữa thì ném nàng ra ngoài theo phản xạ.
“Càn quấy! Ngộ nhỡ ngã xuống thì làm sao? Dù không muốn báo đáp cũng không thể lấy oán trả ơn!” Mặc Quân trầm giọng trách mắng, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Ai bảo ngươi nói linh tinh? Còn bắt chước cái điệu bộ của mấy tên công tử bột làm gì chứ?” Thư Khinh Thiển cắn răng nói, cố ép mình thu lại những ảo tưởng không thực tế kia. Trong lòng, nàng lặng lẽ tự nói với mình: Thư Khinh Thiển, đừng vọng tưởng nữa, nàng ấy chỉ đang đùa giỡn thôi. Đừng hi vọng xa vời gì cả!
Mặc Quân liếc nhìn nàng, ánh mắt đầy ý cười, nhưng cũng không nói thêm lời nào. Khi xuyên qua hành lang băng giá ấy, nàng mới nhẹ nhàng đặt Thư Khinh Thiển xuống.
Cuối hành lang là một cánh cửa băng lạnh. Khi Mặc Quân mang theo Thư Khinh Thiển bước vào, họ phát hiện nơi này là một băng thất. Đối diện cửa là một bức họa Cửu Vĩ Hồ khổng lồ treo kín cả bức tường, giống hệt như phù điêu lúc trước, chỉ là nét vẽ càng tinh xảo hơn. Toàn thân hồ ly lông trắng bạc, ẩn ẩn tỏa ra ánh u lam dị thường. Đôi mắt nó sáng rực đến đáng sợ, dường như chỉ chốc lát nữa thôi sẽ nhảy ra ngoài bức tranh.
“Có cần để Tâm Yên và mọi người ra ngoài không? Nơi này còn ảnh hưởng gì đến họ không?” Thư Khinh Thiển quay sang hỏi.
Mặc Quân còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một tiếng “rắc rắc” cực nhỏ vang lên. Trong lòng nàng cả kinh, lập tức kéo Thư Khinh Thiển ra phía sau che chắn. Trong nháy mắt, cánh cửa băng phía sau đột ngột biến mất, trước mặt cuồn cuộn sóng linh lực – một con Cửu Vĩ Hồ bỗng từ trong tranh nhảy ra. Chín chiếc đuôi của nó uốn lượn không ngừng, đan dệt thành một tấm lưới ngân sắc, ngay tức thì trùm xuống từ trên cao!
Mặc Quân đẩy Thư Khinh Thiển ra, giơ kiếm nghênh chiến. Trường kiếm trong tay nàng tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, vẽ ra từng vòng sóng kiếm màu lam băng trên không trung, va chạm với linh ảnh của Cửu Vĩ Hồ, khiến toàn bộ băng thất lập tức chìm trong ánh sáng ngân lam lấp lánh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play