“...” Chậm rãi bước qua, trong lòng ngổn ngang trăm mối, cũng không dám nhìn thẳng nàng.
“Lại gần.”
Vẫn là ngữ khí nhàn nhạt như trước, khiến trong lòng Thư Khinh Thiển run rẩy. Hôn thì hôn, sao lại còn bắt nàng phải chủ động lại gần, còn nói mấy lời như thế... Lại nghe bên tai vang lên một câu nữa: “Mở miệng.”
Theo phản xạ có điều kiện, nàng liền há miệng, môi chạm phải một mảnh ấm áp… là chén trà! Cư nhiên… là uy trà cho nàng! Thư Khinh Thiển vì ý nghĩ không thuần khiết của mình mà xấu hổ không thôi, nhưng vẫn oán trách Mặc Quân. Tay nàng vẫn khỏe mạnh, tại sao lại bắt nàng phải uy? Hơn nữa sao lại không nói rõ ngay từ đầu? Nàng vừa thẹn vừa oán, âm thầm xoắn xuýt đến mức đau cả bụng, nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào, rốt cuộc vẫn uống xong linh trà do Mặc Quân đưa.
Mặc Quân nheo mắt nhìn nàng, giọng nhạt: “Ngươi nghĩ ta muốn làm gì? Mặt đỏ thành thế kia rồi, hử?”
Trong lòng Thư Khinh Thiển ngọt ngào lập tức tan biến, bụng trái lại càng đau hơn. Nàng giận dữ ngẩng đầu lên, lại bị ánh mắt gần trong gang tấc của Mặc Quân nhìn đến ngây người.
Mặc Quân đến gần đến mức hơi thở đều phả lên da thịt, trong mắt nàng tựa hồ phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, gợn sóng lấp lánh mang theo vô hạn nhu tình, như mặt hồ trong bóng đêm, hút nàng vào thật sâu, không thể thoát ra, từng bước một tiến về phía nàng. Tay phải Mặc Quân khẽ nâng, chén trà trong tay lặng lẽ không tiếng động rơi vào lan can pha lê phía sau, vững vàng không nghiêng lệch. Tay trái vòng lấy eo Thư Khinh Thiển, tay phải trống không nhẹ nâng cằm nàng lên, cười khẽ trầm thấp: “Khinh Thiển, vừa rồi nàng đang nghĩ có phải như vậy không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT