Tin nàng ấy sao? 
Rất nhiều năm trước, nàng ấy đã từng hỏi như thế, giờ đây, hơn mười năm đã trôi qua, đáp án của nàng vẫn không hề thay đổi. Nàng vẫn luôn tin tưởng nàng ấy.
Nhưng hôm nay, nàng lại sợ hãi cái tín nhiệm này. Nếu nàng quá mức tín nhiệm và ỷ lại nàng ấy, thì liệu nàng có phải đến khi đối diện sự thật, nhìn thấy nó rõ ràng trước mắt, mới cảm thấy hối hận?
Trong lòng ngổn ngang trăm mối, Thư Khinh Thiển vẫn như cũ gật đầu, chí ít, nàng tin tưởng Mặc Quân, tin rằng những điều mà nàng đồng ý với nàng, nàng đều sẽ thực hiện bằng tất cả sức lực.
Mặc Quân mặt mày ung dung, nhẹ giọng nói: “Tin ta là được, ta sẽ không để ngươi chịu đựng nỗi đau mất mát lần nữa. Ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Chưa kịp để Thư Khinh Thiển lên tiếng, Mặc Quân quay sang nói với mấy người còn lại: “Hôm nay mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, còn có một số việc chưa xử lý xong, ngày mai sẽ khởi hành đi Thiên Thánh Điện. Nguyệt di và sư thúc, các người tự lo, chúng ta xin cáo lui.” Lưu Niên nghe thấy Mặc Quân gọi mình là sư thúc, cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vội vàng gật đầu. Dù sao, thực lực và thân phận của Mặc Quân cũng không phải là thứ mà một vãn bối có thể sánh được.
Hạ Tâm Yên nhìn Văn Uyển Nhi, cả bốn người đi ra khỏi hành dương điện. Mặc Quân vẫn nhìn về phía Huyễn Mộc Lĩnh, đột nhiên mở miệng: “Tâm Yên, Uyển Nhi, các ngươi vẫn kiên quyết muốn đi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play