Ánh mắt mông lung lướt qua tầng mây trắng bên cạnh, Thư Khinh Thiển vòng tay ôm lấy cổ Mặc Quân, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ nhẹ nhàng, dưới ánh nắng chan hòa chiếu rọi, phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh.
Mặc Quân không nói thêm gì, tùy ý nàng ôm, chuyên tâm điều khiển phi kiếm, tựa hồ những ngày phiền muộn mỏi mệt vừa qua đều tiêu tan không còn. Trong lòng nàng chợt hiểu ra, chỉ cần nàng còn sống, bất kể hai người có phải cùng nhau trải qua bao nhiêu thương tâm khổ sở, thì người này trong lòng cũng sẽ không bao giờ thật sự tuyệt vọng. Nếu nàng thật sự bị chôn vùi cùng Mặc Thiên như người thường, nàng sợ bản thân sẽ hoàn toàn sụp đổ. Đến lúc này nàng cũng không biết, việc nàng còn sống đối với Thư Khinh Thiển lại là điều quan trọng đến vậy. Nàng nên vui hay nên buồn? Nhưng thôi, hiện tại nàng chỉ cần dốc toàn lực để khiến tất cả mọi người bình an vượt qua kiếp nạn trước mắt.
Hai người cứ thế ôm nhau đứng trên phi kiếm, tóc dài tung bay trong gió, đan vào nhau như thể hai người là một. Giữa bầu trời xanh thẳm phi hành hăng hái, mây trắng phía dưới lướt qua từng đám từng đám, như thể đang du hành tiên cảnh.
Trên đường có không ít thần thức dò xét lướt qua, nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát rồi tất cả đều rút lui. Có lẽ Thiên Thánh Điện đã ban lệnh mới, những người này cũng không dám tùy tiện đến quấy rầy. Cứ như vậy, yên ổn đi hết hơn nửa quãng đường, Thư Khinh Thiển vẫn không đổi tư thế, Mặc Quân híp mắt, khẽ gọi: “Khinh Thiển?”
Không ai đáp lời.
Mặc Quân lại gọi tiếp, vẫn không có động tĩnh.
Nàng cong môi cười nhẹ, nhưng lại ra vẻ nghiêm túc, thì thầm một câu: “Chẳng lẽ lại ngủ rồi? Rõ ràng tối qua người bị lôi đi khắp nơi là ta, sao bây giờ ngươi lại ngủ trên người ta?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play