Trình Ngôn Vũ thả lỏng vai một chút, "Đi ăn."

Anh quay lại nhìn cô, "Sao không gọi anh?"

Ôn Dạng cong mắt cười, cần cổ mảnh mai trắng nõn, cô ngẩng đầu lên, "Nhìn anh như vậy là biết anh đang làm việc rồi, gọi anh làm gì?"

"Em đi ăn một mình sao?"

"Cùng Dư Tình."

Trình Ngôn Vũ gật đầu, rồi quay lại xử lý vết thương cho cô.

Khi xử lý xong, Ôn Dạng ngồi thẳng lên, cầm lấy laptop, "Cho anh xem những bức ảnh hoàng hôn em chụp hôm qua, view của nhà chúng ta thật đẹp."

Trình Ngôn Vũ nhìn qua.

Ôn Dạng dịch lại một chút, ngón tay cô lướt trên bàn phím, từng bức ảnh được lật qua.

Cả hai vợ chồng dùng chung một loại sữa tắm, vì vậy mùi hương gần như hòa quyện với nhau. Trình Ngôn Vũ nhìn những bức ảnh hoàng hôn trong đó, đẹp đến mức không thể rời mắt, anh hơi thất thần, cùng một mảng hoàng hôn mờ mờ rơi lên bóng hình một người, anh quay mắt đi một chút, đưa tay lấy chiếc điện thoại đen trên bàn, mở ra xem.

Trên đó không có tin nhắn, chỉ có vài email công việc gửi đến.

Anh lại mở WeChat.

Chỉ chạm một cái rồi tắt ngay.

Giọng nói của Ôn Dạng ngồi bên cạnh truyền đến, kéo tay anh, "Anh thấy bộ lọc này thế nào, hay là hình gốc?"

Trình Ngôn Vũ quay lại nhìn cô, ánh mắt của anh lướt qua màn hình laptop, bộ lọc là cái mà Ôn Dạng thích, nhưng hình gốc có vẻ sắc nét hơn. Anh nhìn hình gốc rồi nói: "Hình gốc đẹp hơn."

Ôn Dạng quay lại nhìn anh, "Thật sao?"

Trình Ngôn Vũ nhìn vào đôi mắt của vợ, anh gật đầu, "Ừm."

Ôn Dạng chu môi, "Vậy thôi, không cần bộ lọc nữa."

Cô nghĩ nếu dùng bộ lọc, màu sắc sẽ đậm hơn. Trước đây Trình Ngôn Vũ luôn chọn bức ảnh mà cô thích. Nhìn xuống thời gian trên máy tính, Ôn Dạng đặt laptop sang một bên, lấy điện thoại bên cạnh, áp vào ngực Trình Ngôn Vũ, cô ngẩng đầu nói: "Trưa nay em đã nghĩ xong món ăn rồi, nhưng có vài món phải mua, chúng ta đi mua ngoài hay là đặt online?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Trình Ngôn Vũ ôm cô, cúi đầu nhìn cô: "Em muốn ra ngoài mua hay đặt online?"

Ôn Dạng nhìn vào mắt anh, mỉm cười: "Ra ngoài mua đi, siêu thị ở dưới tầng, chợ hơi xa, lười đi."

"Được."

Anh trả lời.

Hai mắt Ôn Dạng sáng ngời, đứng dậy từ trong vòng tay anh, "Vậy em thay đồ, anh có thay không?"

“Anh không thay đâu.”

Ôn Dạng cười đi vào phòng ngủ chính, chọn một chiếc váy liền màu sáng để mặc, phần lưng phải thắt một chiếc nơ. Ôn Dạng thắt nơ xong, đi ra ngoài phòng, chuẩn bị cho Trình Ngôn Vũ xem chiếc váy mới mua của cô, vừa ngẩng đầu lên đã hấy Trình Ngôn Vũ đang đứng trong phòng khách nhìn điện thoại. Khi đã thắt xong nơ, Ôn Dạng buông tay, đứng ở đó, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Trình Ngôn Vũ ấn xong điện thoại, ngẩng đầu lên, thấy cô đã xong xuôi thì cười nói: “Xong rồi sao? Đi thôi.”

Anh đưa tay ra với cô, Ôn Dạng vô thức đi đến, đưa tay cho anh. Đi đến khu vực cửa, Ôn Dạng mới bỗng nhiên hồi thần, kéo tay anh lại, “Anh không nhận ra em mặc váy mới sao?”

Lúc này Trình Ngôn Vũ mới nhận ra, nhìn xuống, cười hỏi: “Mua khi nào vậy?”

“Ngày hôm qua, ở COCO.”

“Rất đẹp.”

Trình Ngôn Vũ gật đầu khen ngợi.

Ôn Dạng có chút không hài lòng vì anh chỉ khen như vậy, bình thường anh sẽ nhìn cô với ánh mắt sáng ngời rồi ôm cô vào lòng, hôm nay chỉ có lời khen. Trình Ngôn Vũ thay giày xong, quay lại nắm tay Ôn Dạng, cô mang giày cao gót, anh nắm tay cô đi ra ngoài, vài cảm xúc trong hành động này của anh đã xoa dịu hết. Vốn dĩ Ôn Dạng cũng không phải người dễ nổi giận.

Vào thang máy, Ôn Dạng cắn môi, bị anh nắm tay.

Trong thang máy có người vào, anh kéo cô lại gần một chút, chút cảm xúc nhỏ của Ôn Dạng lập tức tan biến. Căn nhà của bọn họ ở tầng cao, xuống dưới phải mất một chút thời gian, Ôn Dạng đổi sang khoác tay anh.

Trình Ngôn Vũ dẫn cô dựa vào tường, ngẩn ngơ nhìn cô.

Siêu thị ngay bên ngoài khu chung cư.

Người rất đông, quanh đây có mấy khu chung cư, mọi người đều đến siêu thị này. Ôn Dạng bảo Trình Ngôn Vũ đẩy xe, cô sẽ lựa thịt rồi đưa cho anh đặt vào xe.

Lúc này chiếc điện thoại đặt trên xe đẩy của anh rung lên, Trình Ngôn Vũ ngay lập tức vuốt mở.

Ôn Dạng lấy thịt bò đưa cho anh, thấy anh lại đang nhìn điện thoại, cô ngừng lại một chút, nhẹ giọng hỏi: “Có phải công việc không? Có phải em làm phiền anh rồi hay không?”

Trình Ngôn Vũ lập tức tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô.

Hôm nay, chiếc váy cô mặc là màu hạnh nhân, làn da cô vốn đã trắng, dây đeo vai màu đen lộ ra một chút, dù đã yêu nhau ba năm, kết hôn hai năm, nhưng cô vẫn có cảm giác trẻ trung như thời đại học. Trình Ngôn Vũ siết chặt điện thoại, lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ đang đợi một email, không có thư đến, không đợi nữa.”

Ôn Dạng nghe vậy, ánh mắt giãn ra, cười nói: “Có thể tối nay sẽ gửi đến.”

Trình Ngôn Vũ mỉm cười.

Anh để điện thoại vào xe đẩy, cho đến khi thanh toán, về nhà, cũng không mở điện thoại ra xem nữa.

Ôn Dạng nấu ăn rất giỏi.

Cô xử lý rau củ của mẹ chồng và thịt bò viên mẹ cô gửi đến, làm bốn món ăn và một món canh. Dùng nước chấm mẹ chồng gửi ăn với thịt bò viên là ngon nhất, cũng là món Trình Ngôn Vũ yêu thích nhất.

Hai vợ chồng ăn cơm rất thoải mái, vừa ăn vừa trò chuyện.

Đèn ở đảo bếp bật sáng màu ấm áp, tạo cảm giác ấm cúng, Ôn Dạng uống canh, làn da cô hồng hồng, rất đẹp.

Khi đang yêu, Trình Ngôn Vũ và Ôn Dạng đều ít khi ra ngoài, cả hai đều thích đọc tạp chí, tất cả các tạp chí trên thị trường đều bị bọn họ tìm đọc hết. Sau khi kết hôn, Trình Ngôn Vũ rất bận, nhưng anh cũng thường xuyên dành thời gian để ở bên Ôn Dạng. Có lúc thì xem phim cùng nhau, có lúc anh dẫn cô đi chạy bộ hoặc leo núi. Phần lớn thời gian đều thích ở nhà cùng nhau.

Là một cặp đôi trẻ tuổi đầy nhiệt huyết.

Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Ôn Dạng tranh thủ khi Trình Ngôn Vũ không có ở trong phòng, cô nhanh chóng thay một chiếc váy dây rồi chui vào trong chăn. Buổi tối, cả hai chơi "Ma Sói", Ôn Dạng bị Trình Ngôn Vũ bắt giữ, đè xuống sofa mấy lần. Vốn dĩ Ôn Dạng hay ngượng, đỏ mặt vài lần. Tính ra đã mấy ngày rồi bọn họ chưa có quan hệ vợ chồng.

Khi đã nằm trong chăn.

Ôn Dạng cầm điện thoại lướt web, vô tình phát hiện mình đang trong thời gian rụng dâu, cô không thể không nghĩ đến lời nhắc nhở của mẹ cô, mẹ vẫn luôn lo lắng về việc con cái của hai người bọn họ.

Cô cũng rất muốn có một đứa trẻ đáng yêu, mềm mại.

Bên ngoài, đèn trong phòng khách vẫn sáng.

Sau khi chơi trò "Ma Sói" xong, dường như bầu không khí đột nhiên trở nên trầm lắng. Trình Ngôn Vũ nhìn điện thoại trên bàn trà, cầm lên rồi mở ra, trong WeChat không có gì đặc biệt.

Trong nhóm công việc có một số tài liệu gửi đến, đều là những thứ cần anh phê duyệt. ( app truyện TᎽT )

Trình Ngôn Vũ quyết định mở máy tính xách tay, đặt lên bàn trà rồi bắt đầu xử lý công việc. Bản vẽ thiết kế cho triển lãm trang sức đã có, Trình Ngôn Vũ nhìn vào điện thoại nhưng lại không mở WeChat, anh chỉ nhìn một lúc rồi đặt lại điện thoại xuống. Sau khi xử lý công việc xong, hơn nửa giờ trôi qua, Trình Ngôn Vũ tắt máy tính, đứng dậy quay về phòng.

Trong phòng ngủ, mùi hương nhẹ nhàng của nến thơm lan tỏa, không khí trở nên mờ ảo, đầy cảm giác quyến rũ.

Trình Ngôn Vũ dừng bước một chút, cầm lấy bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm. Ôn Dạng nằm nghiêng, cầm điện thoại, kiên nhẫn đợi anh. Mặc dù cô không biết anh đang làm gì ngoài kia, nhưng cô gần như đã định đứng dậy đi tìm anh. Cuối cùng anh cũng vào, hơi nóng của cơ thể anh làm khuôn mặt cô ửng đỏ. Cô bất lực vùi mặt vào gối, tim đập nhanh hơn.

Trong phòng chỉ có tiếng điều hòa nhẹ nhàng kêu, cơ thể cô được bao phủ trong cái lạnh của điều hòa, nhưng cô lại cảm thấy hơi nóng, chủ yếu là vì cơ thể cô nóng lên, dây vai áo cô hơi tụt xuống, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cánh cửa phòng tắm mờ đục bị sương nước bao phủ, lớp này nối lớp khác, như những đợt sóng lặng lẽ dâng lên. Thời gian trong khoảnh khắc ấy chậm rãi trôi qua, như cố tình níu giữ. Khi Ôn Dạng khẽ cử động thân mình, cánh cửa phòng tắm mới từ từ mở ra, theo đó là từng làn hơi ấm toả ra ngoài, len lỏi khắp phòng.

Một bóng người xuất hiện bên giường.

Trình Ngôn Vũ khẽ ngửi thấy mùi hương ngọt nhẹ vương vấn trong không khí. Anh tháo khăn tắm trên đầu, tiện tay đặt sang một bên rồi vén chăn nằm xuống. Bờ vai trắng ngần của Ôn Dạng loáng thoáng lướt qua tầm mắt anh, chăn rơi xuống, rồi lại che phủ lên người cô.

Anh đưa tay tắt đèn đầu giường. Ánh sáng tắt đi, nhịp thở của Ôn Dạng cũng khựng lại. Trong bóng tối, cô mở mắt rồi lại từ từ nhắm lại. Những lần gần gũi trước đây giữa hai người, hiếm khi nào ở trong bóng tối. Dù có cũng chỉ là để đổi gió, để thử một cảm giác mới. Nhưng lần này, khi đèn vụt tắt, căn phòng rơi vào một thứ tĩnh lặng sâu thẳm – một sự im lặng đến mức dường như cả thế gian cũng ngừng thở.

Ôn Dạng khẽ cắn môi.

Cô hiểu, đêm nay… chắc chắn không thể mong gì hơn.

Tự mình dọn đường đến tận đây, cuối cùng lại chẳng dám làm gì cả. Sự từ chối của anh, không thể nào rõ ràng hơn.

Trong chăn, Trình Ngôn Vũ cựa mình, cánh tay anh đưa sang ôm lấy cô. Trái tim tưởng chừng nguội lạnh của Ôn Dạng bỗng chốc bùng lên chút tia lửa nhỏ. Cô trở mình, gối đầu lên tay anh, nép vào vòng ngực ấm áp. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.

Tựa vào lồng ngực ấy, Ôn Dạng không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, lặng lẽ hít lấy mùi hương quen thuộc – mùi hương trên cơ thể anh cũng giống như cô – rồi dần thiếp đi.

Sáng hôm sau.

Ôn Dạng thức dậy muộn, ngồi dựa đầu vào thành giường, kéo chăn phủ lên người, ánh mắt dõi theo Trình Ngôn Vũ đang thay đồ sau khi rửa mặt xong. Trước gương, anh cài từng chiếc khuy trên áo sơ mi trắng, rồi khoác lên bộ âu phục chỉnh tề.

Khi đàn ông mặc vest – đó là khởi đầu của sự chín chắn.

Trình Ngôn Vũ chọn một chiếc cà vạt màu đen. Vừa định thắt thì quay đầu lại, thấy cô đã dậy. Hai người chạm mắt nhau, anh mỉm cười khẽ hỏi: “Tỉnh rồi sao?”

Ôn Dạng như vừa sực tỉnh, mỉm cười đáp lại: “Ừm.”

Cô bước xuống giường, mang dép, chậm rãi bước về phía anh. Chiếc váy ngủ đen hai dây mềm mại lướt nhẹ qua làn da trắng ngần nơi đùi. Cô bước đến, giữ lấy cà vạt trong tay anh: “Để em thắt.”

“Hôm nay em dậy trễ, không kịp làm bữa sáng. Anh ra ngoài mua gì ăn nhé.” Giọng cô nhẹ như gió lướt, đôi mắt sáng dịu dàng.

Trình Ngôn Vũ cúi đầu nhìn cô, nói: “Không sao đâu.”

Ánh mắt anh dừng lại ở tay cô. Ôn Dạng không mấy quen thuộc với việc thắt cà vạt – Trình Ngôn Vũ cũng hiếm khi mặc vest. Lần đầu tiên cô làm việc này là trong đám cưới của bọn họ, khi MC yêu cầu cô dâu thắt cà vạt cho chú rể. Khi đó cô lóng ngóng, vụng về, khiến cả hội trường bật cười.

Anh đã nói với cô rằng: “Không cần học đâu, anh rất ít khi mặc.”

Cô cũng không học thêm nữa, cứ thế sống bên anh, tự nhiên không gò bó.

Chiếc cà vạt bị thắt lệch. Trình Ngôn Vũ nhận lấy, sửa lại cho ngay ngắn: “Anh đi làm đây.”

Ôn Dạng lùi một bước, khẽ gật đầu. Anh khoác áo khoác lên tay, đi ra cửa. Cô đứng tiễn, nhưng không bước khỏi ngưỡng cửa phòng. Trình Ngôn Vũ thay giày, khẽ ngẩng đầu nhìn cô thêm một lần.

Ôn Dạng đứng cạnh khung cửa, ánh mắt cong cong, nụ cười mỉm mềm mại.

“Anh đi nhé.”

Anh nói nhẹ, tựa gió thoảng.

“Ừm.” Cô đáp khẽ. Trình Ngôn Vũ mở cửa, tay anh vẫn đang điều chỉnh lại cà vạt.

Cạch.

Cánh cửa khép lại.

Ôn Dạng xoay người bước vào phòng tắm, thuận tay lấy bộ đồ mặc ở nhà, thay chiếc váy ngủ. Một buổi sáng yên bình như bao ngày, cứ thế xóa nhòa đi cảm giác hụt hẫng đêm qua.

Sau khi rửa mặt xong, cô rót một ly nước ấm, bước đến đảo bếp. Trong nồi vẫn còn nửa bắp ngô và vài chiếc bánh bao đang được hâm nóng. Hóa ra anh dậy sớm hơn cô nghĩ, còn chuẩn bị cả bữa sáng.

Bên cạnh còn có nồi sữa đang được hâm. Ôn Dạng múc ra một chén, lấy thêm bánh bao và ngô, ngồi xuống ăn.

Tối hôm đó, Trình Ngôn Vũ vẫn không về ăn cơm.

Ôn Dạng tự lo liệu. Sau bữa tối, cô lấy điện thoại chơi thêm một ván Ma Sói – thật trùng hợp lại gặp đúng đội hôm trước. Đến giờ, cô tự lên giường ngủ.

Hai ngày sau đó, Trình Ngôn Vũ vẫn không về vào buổi tối. Đều nói là phải tăng ca. Ôn Dạng có khi chờ, có khi thôi. Có lẽ dự án trang sức kia thật sự rất quan trọng.

Vòi nước nóng trong bếp bị hỏng, Ôn Dạng lên mạng đặt mua một cái mới. Sau bữa tối, cô bóc hộp hàng, vốn dĩ định chờ Trình Ngôn Vũ về rồi nhờ anh lắp. Nhưng không rõ bao giờ anh mới về, vì vậy cô quyết định tự mình làm. Vừa mới cắm phích vào ổ điện thì…

“Tạch tạch—” hai tiếng nhỏ vang lên.

Rồi “đoàng” — một tiếng nổ lớn.

Tia lửa bắn tung toé, Ôn Dạng giật mình đến mức lùi mấy bước liền, chưa kịp định thần thì lại thêm một tiếng “đoàng” nữa — cả căn nhà chìm trong bóng tối. Ôn Dạng đứng yên một chỗ, mất một lúc mới hoàn hồn.

Tim cô đập thình thịch, không chỉ vì sợ mà còn bởi sự rối loạn, bối rối đến mức không biết phải làm gì. Theo bản năng, cô dò dẫm lần theo đảo bếp, đi về phía phòng khách để tìm điện thoại. Cả căn hộ tối om, không một ngọn đèn nào còn sáng.

Chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt từ ban công rọi vào.

Ôn Dạng cầm được điện thoại, ngón tay khẽ run lên khi mở màn hình, gửi tin nhắn cho Trình Ngôn Vũ.

Ôn Dạng: Nhà bị chập điện rồi. Bao giờ anh về?

Anh không trả lời ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play