Suốt hai mươi sáu năm cuộc đời, có thể nói Ôn Dạng đã sống một cách êm đềm và suôn sẻ. Gia đình hòa thuận, cha mẹ yêu thương nhau, thành tích học tập ổn định, tính cách dịu dàng, chưa từng trải qua giai đoạn nổi loạn tuổi mới lớn. Cô thuận lợi thi đậu vào ngôi trường đại học mơ ước, còn may mắn gặp được Trình Ngôn Vũ – người luôn che chở, yêu thương cô hết mực. Trong khi bạn bè sau khi tốt nghiệp đại học còn đang tất bật ngược xuôi tìm việc, cô lại thảnh thơi nên duyên vợ chồng cùng anh.
Cô theo Trình Ngôn Vũ chuyển đến Nam Thành, an nhàn ở nhà, danh nghĩa là chăm sóc chồng, thực chất là cả hai cùng chăm sóc lẫn nhau, vun vén cho cuộc sống đôi lứa ngọt ngào.
Cuộc sống của bọn họ giản đơn mà tinh tế.
Những người bạn cũ biết rõ bọn họ đều không khỏi ngưỡng mộ, bởi Ôn Dạng đã sớm bước vào quãng đời an nhiên tự tại. Sau khi Trình Ngôn Vũ tốt nghiệp liền thành lập một công ty tổ chức sự kiện, tuy mới khởi nghiệp nhưng anh có tài năng, nhanh chóng gây dựng được chỗ đứng, còn sớm trả hết khoản vay mua căn nhà cưới tại Nam Thành.
Hai năm sau khi kết hôn, Ôn Dạng không học được gì khác, nhưng tay nghề nấu nướng lại tiến bộ không ít — dù sao cô cũng là người đam mê ẩm thực.
Chỉ là hôm nay vận xui lại ghé thăm — đang thái hành thì không cẩn thận cứa vào ngón út.
Vết đau khiến nước mắt cô trào ra, ôm lấy ngón tay rướm máu, vội vã đi khắp nhà tìm hộp thuốc. Khi cô vừa lôi nó ra từ hộc tủ cạnh ghế sofa rồi mở nắp, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng sấm rền trời khiến cô giật mình, hét lên một tiếng — vốn dĩ cô rất sợ sấm sét.
Tiếng sấm cứ thế nối tiếp không dứt, Ôn Dạng vừa ôm ngón tay bị thương vừa vội vã cầm điện thoại gọi cho Trình Ngôn Vũ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Tút… tút… tút…”
Trong tiếng gió rít mưa tuôn ngoài cửa sổ, chuông điện thoại vang mãi nhưng không ai bắt máy. Ôn Dạng chau mày đầy bực bội. Khi cô gọi lần thứ hai, điện thoại chỉ vang lên ba tiếng đã được bắt máy.
Không đợi đầu bên kia cất lời, Ôn Dạng đã nũng nịu trách móc: “Anh làm gì mà bây giờ mới nghe máy?”
Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên: “Vợ à, anh xin lỗi, anh đang bận chút việc. Em bị dọa vì tiếng sấm đúng không?”
“Anh nghĩ sao?” – Cô hờn dỗi đáp.
“Anh biết rồi. Sáng nay lúc ra ngoài anh đã đóng cửa sổ cho em, nhưng em lại kéo rèm ra, đúng không?”
“Ừm!”
Ôn Dạng trả lời không chút ngại ngần – dù sao anh cũng luôn đoán được cô sẽ làm gì. Chỉ có điều, chắc chắn anh không thể đoán trước được vết thương ở ngón tay. Cô lập tức nói tiếp: “Em đang cắt rau thì lỡ tay cắt trúng ngón út, chảy rất nhiều máu.”
Phía bên kia điện thoại, Trình Ngôn Vũ hoảng hốt: “Đã cầm máu chưa? Hộp thuốc ở dưới hộc tủ cạnh sofa, em lấy ra, nhớ sát trùng rồi hãy dán băng cá nhân. Vết thương có lớn không?”
Nghe giọng anh lo lắng, ánh mắt Ôn Dạng ánh lên ý cười, tựa người vào tay vịn sofa, nhẹ giọng làm nũng: “Rất lớn. Em dán đại băng cầm máu thôi, tối anh về sớm xử lý giúp em nhaaa~”
Lời nói ấy chính là để giục anh mau về nhà.
Trình Ngôn Vũ hiểu, khẽ đáp lời “Ừm.”
Đạt được mục đích, Ôn Dạng tắt máy, qua loa dán miếng băng lên ngón tay. Cũng may vết thương không sâu, chỉ là có chút máu, nhìn thì hơi đáng sợ, nhưng cảm giác da thịt rách ra sau đó mới là thứ khiến cô thấy tê rần và nhức nhối. Cô đành thu dọn sơ qua phòng bếp, quyết định không nấu nướng gì nữa.
Cô ngồi trên sofa, giơ ngón út lên cao, đặt đơn hàng đồ ăn ngoài.
Ngoài trời mưa vẫn xối xả không ngừng. Ăn tối xong, tắm rửa sạch sẽ, Ôn Dạng ngồi trên ghế sofa xem tivi, vừa xem vừa đợi chồng về.
Kim đồng hồ treo tường lặng lẽ trôi, bên ngoài vẫn sấm sét đùng đùng. Vốn dĩ cô không dám một mình vào phòng ngủ khi trời mưa bão như vậy, chỉ đành bật tivi trong phòng khách để có tiếng người khiến không gian bớt lạnh lẽo.
Nhưng mà, đêm nay Trình Ngôn Vũ lại không như thường lệ — không chỉ không về sớm mà còn không báo trước.
Ôn Dạng ôm gối ôm, nhìn điện thoại mấy lần, lòng càng lúc càng sốt ruột. Từ trước đến nay anh rất đúng giờ. Cô đặt điện thoại xuống, thầm nghĩ sẽ đợi thêm chút nữa, nếu không về thì sẽ gọi lại.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng khóa cửa vân tay vang lên.
Lúc ấy, Ôn Dạng đã ngủ thiếp đi trên sofa. Đèn trong nhà vẫn sáng, Trình Ngôn Vũ bước vào với một bên vai áo ướt đẫm, thay giày rồi đi vào phòng khách, bắt gặp người vợ nhỏ đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa.
Anh khựng lại, ánh mắt dừng lại nơi ngón tay cô – nơi miếng băng cá nhân dán sơ sài vẫn còn đó. Chợt bừng tỉnh, anh lặng lẽ cúi người, mở hộc tủ lấy hộp thuốc.
Bên trong hỗn độn những chai chai lọ lọ. Anh tìm lọ sát trùng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cẩn trọng tháo lớp băng cá nhân trên ngón út.
Động tác dịu dàng đến mức gần như trân trọng.
Lúc này, Ôn Dạng khẽ cựa mình tỉnh giấc. Giấc ngủ chập chờn khiến cô dễ dàng mở mắt. Nhìn thấy anh, giọng cô khàn khàn mang theo hơi thở lười nhác: “Giờ anh mới về sao?”
Đôi mắt cô vốn đã dịu dàng, lúc mới tỉnh lại càng thêm long lanh như có sương.
Trình Ngôn Vũ khẽ đối diện ánh mắt ấy một giây, sau đó cúi đầu chăm chú xử lý vết thương, giọng trầm thấp: “Vừa nhận một dự án mới, phải họp gấp.”
“Lại có dự án nữa sao? Lần này là gì vậy?” – cô hỏi. Từ trước đến nay, anh vẫn thường chia sẻ với cô những kế hoạch công việc, đôi khi cô cũng góp vài ý tưởng nho nhỏ.
Trình Ngôn Vũ im lặng một thoáng, sau đó mới nhẹ giọng đáp: “Triển lãm trang sức.”
“Ồ…” – cô khẽ thốt, rồi dỗi khẽ: “Vậy mà anh không nói trước với em một tiếng.”
Trình Ngôn Vũ dán băng cầm máu lên đầu ngón tay cô, giọng anh dịu dàng: ( truyện trên app t.y.t )
“Ừm, nhất định lần sau sẽ nói trước.”
Giọng điệu mang theo chút áy náy.
Biết rõ đêm mưa, sấm chớp dồn dập, cô ở nhà một mình chắc chắn sẽ sợ.
Dán xong, Trình Ngôn Vũ đứng dậy, cúi người bế Ôn Dạng lên, bước về phía phòng ngủ chính. Anh cúi đầu, nói khẽ:
“Lần sau nếu buồn ngủ thì cứ về phòng mà nằm. Em ngủ trên sofa như thế, cẩn thận lại lăn xuống đất.”
Nghe anh vừa giải thích vừa hứa hẹn, Ôn Dạng cũng không còn giận chuyện anh về muộn. Cô vòng tay qua cổ anh, giọng mềm mại: “Tại vì em sợ sấm … vốn dĩ lúc đầu không buồn ngủ.”
Trình Ngôn Vũ hiểu, là do cô đợi anh quá lâu nên mới thiếp đi. Anh khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Ôn Dạng mỉm cười, đúng lúc này lại nhìn thấy bờ vai áo ướt của anh, liền đưa tay chạm nhẹ: “Anh bị mưa tạt sao?”
Trong khoảnh khắc cô chạm vào, bắp thịt dưới lớp áo căng khẽ. Giọng Trình Ngôn Vũ trầm hơn, không nhìn cô, chỉ bước vào phòng bật đèn, khẽ đáp: “Tiễn khách ra xe, bị ướt một chút.”
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm chút.”
Ôn Dạng vẫn để tay lên vai anh:
“Đi mau đi, kẻo cảm lạnh. Em nấu chút nước gừng cho anh?”
“Không cần đâu, mưa nhỏ thôi, không sao cả. Em đừng coi thường ông xã em như vậy chứ.” Trình Ngôn Vũ đứng thẳng, mỉm cười nhìn cô một chút, tay vừa cởi cúc áo vừa đi lấy quần áo. Ôn Dạng đỏ mặt, kéo chăn trùm lên đến đầu.
Thấy anh bước vào phòng tắm, Ôn Dạng ngồi dậy, tắt đèn lớn, bật chiếc đèn ngủ cạnh giường – chiếc đèn cô đã chọn riêng khi mua đồ nội thất, ánh sáng dịu dàng tạo cảm giác ấm áp. Cô lấy áo ngực ra khỏi lớp đồ ngủ, gấp gọn gàng đặt vào tủ, rồi chui lại vào chăn, nằm nghiêng người.
Yêu nhau ba năm, kết hôn hai năm.
Có những chuyện đã trở nên quá đỗi quen thuộc.
Cô lặng lẽ nằm đó chờ. Nghe tiếng cửa phòng tắm mở, Trình Ngôn Vũ đi ngang qua phòng khách, tắt tivi và đèn, sau đó trở lại phòng, tiếng cửa đóng lại khẽ vang lên.
Ôn Dạng vùi mặt vào gối.
Trong ánh sáng lờ mờ, Trình Ngôn Vũ khẽ vén chăn lên, ánh đèn ngủ nhạt nhòa đổ bóng lên thân hình mềm mại của cô. Anh không nói gì, nhẹ nhàng lên giường, vòng tay ôm lấy eo cô. Nhịp tim Ôn Dạng khẽ loạn, cô ngẩng đầu lên theo phản xạ, nhưng anh chỉ tựa cằm lên sau gáy cô, không có thêm động tác nào.
Lồng ngực phía sau áp sát lưng, mang theo hơi ấm. Ôn Dạng nằm yên một lúc, cảm nhận hơi thở anh dần ổn định, có vẻ như đã ngủ.
Một cảm giác hụt hẫng len lỏi trong cô. Nhìn ánh đèn ngủ vẫn đang tỏa sáng, cô vẫn giữ chút tự trọng trong bản thân. Cuối cùng, cô khẽ nhắm mắt lại, tự nhủ mình nên ngủ thôi – bởi vì chiều nay mưa to, cô chưa có cơ hội chợp mắt, vì vậy rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Thân thể cô mềm mại, từng chút thả lỏng.
Trình Ngôn Vũ vẫn còn thức. Anh mở mắt giữa bóng tối, vài giây sau mới từ từ khép lại. Cánh tay anh siết nhẹ, kéo cô gần thêm.
Trong đầu, chợt lướt qua một dáng hình mặc váy bó sát, bước trên đôi giày cao gót.
Cơn mưa rả rích kéo dài suốt đêm. Sáng hôm sau, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu rọi vào ô cửa, ngoài khu dân cư vang lên tiếng chim ríu rít. Ôn Dạng đi chân trần bước xuống giường, kéo rèm cửa nhìn ra ngoài.
Cuối cùng cũng tạnh mưa.
Bầu trời tươi đẹp, cô quay lại bên giường, xỏ dép vào, ngắm người đàn ông vẫn còn say ngủ trên giường, khẽ mỉm cười, vươn vai rồi đi rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng.
Ngón út vẫn còn dán băng, không thể động nước, cô chỉ đơn giản hấp vài chiếc bánh bao và hâm nóng sữa.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng bước chân. Trình Ngôn Vũ đã dậy. Ôn Dạng vui vẻ bước ra ngoài, đứng ở cửa phòng nhìn vào: “Anh dậy rồi sao?”
Anh đang đứng trước tủ quần áo chọn cà vạt. Hôm nay anh mặc sơ mi màu xanh đậm, đang phân vân giữa hai chiếc cà vạt, sắc độ đều trầm. Ôn Dạng tiến lại, chỉ tay khẽ chạm: “Cái đen này trông có vẻ ổn hơn.”
Anh đưa chiếc đó lên cổ thử, tay kia cầm thêm một chiếc màu đỏ đen đan xen. So qua lại một lúc, Ôn Dạng cười khẽ, chớp mắt nhìn anh: “Cần gì chọn kỹ vậy? Trước kia anh còn không muốn đeo cà vạt nữa mà.”
Trình Ngôn Vũ khựng lại, sau đó đặt chiếc đỏ đen về chỗ cũ: “Vậy dùng cái em chọn.”
Ôn Dạng khoanh tay tựa vào tủ, giọng khẽ: “Em hấp bánh bao rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi.”
Anh gật đầu: “Được.”
Chỉnh xong cà vạt, anh khoác áo vest, quay người. Ôn Dạng mỉm cười, nắm lấy tay anh kéo ra ngoài ăn sáng. Trên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, cô nhẹ nhàng xé bánh bao, thong thả ăn.
Cô mặc đồ ở nhà đơn giản, làn da trắng ngần, ánh nắng chiếu vào càng thêm rạng rỡ.
Sau bữa sáng, Trình Ngôn Vũ súc miệng rồi quay lại bàn ăn. Ôn Dạng ngước lên nhìn anh, ánh mắt sáng trong. Anh chống tay lên mặt bàn, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Đây là thói quen xưa nay của hai người.
Trước khi đi làm, anh luôn hôn cô một cái.
Ôn Dạng hơi ửng má, ngẩng đầu nhìn anh: “Lái xe cẩn thận nhé.”
Anh hơi nghiêng người, đối diện với ánh mắt êm dịu như nước của cô, khẽ gật đầu:
“Hôm nay em đừng nấu ăn, gọi đồ ngoài thôi.”
“Biết rồi. Anh cũng nhớ ăn uống đầy đủ.”
“Ừm.”
Anh đi về phía cửa, thay giày rồi rời khỏi nhà.
Ôn Dạng dọn dẹp bàn ăn, xếp bát đũa vào máy rửa chén. Khi đang lau bàn, điện thoại trên bàn vang lên. Cô nhấc máy, là mẹ cô – bà Chúc Vân – đang đi dạo ngoài công viên.
“Con gái à, mẹ gửi ít bò viên lên cho con rồi, gửi rất nhanh, có lẽ hôm nay nhận được. Nhớ đi lấy nhé.”
Ôn Dạng nghe xong liền cười tươi: “Mẹ thật tốt.”
“Biết là tốt thì ngoan nhé. Ngôn Vũ đâu, đi làm rồi sao?”
“Vâng, mới vừa ra khỏi nhà.”
“Hôm nay thứ Bảy mà cũng đi làm sao?”
“Công ty riêng thì làm gì có thứ Bảy ạ.”
“Cũng đúng. Nhưng chuyện con cái thì đừng trì hoãn mãi. Bên con đã chuẩn bị gì chưa?”
Ôn Dạng ngồi xuống sofa, nghe đến đây mặt liền đỏ lên: “Chuẩn bị rồi ạ. Năm nay khám sức khỏe, mọi chỉ số đều ổn.”
“Vậy thì phải nhanh lên.”
“Con biết rồi mà…”
Cúp máy.
Ôn Dạng nhắn tin cho Trình Ngôn Vũ: Anh tới công ty chưa?
Anh trả lời: Sắp đến, sao vậy?
Ôn Dạng: Mẹ gọi, vẫn là chủ đề cũ — chuyện con cái.
Cô cố ý nhấn mạnh. Nhấn vào việc... tối qua anh không nhiệt tình cho lắm.