Việc tiếp theo Ôn Dạng làm là gọi cho ban quản lý tòa nhà. Mãi một lúc sau bên kia mới bắt máy. Cô nói rõ tình hình, đầu dây bên kia hỏi lại: “Cô Ôn, cô thử kiểm tra lại cầu dao điện trong nhà xem sao.”
Ôn Dạng đi về phía tủ điện tổng, bật đèn pin điện thoại soi vào, miêu tả tình trạng với họ. Người bên kia đáp lại: “Có vẻ là cầu dao tổng đã tự động ngắt. Vậy phiền cô chờ một lát nhé.”
“Chờ khoảng bao lâu ạ?”
“Tầm hai mươi phút.”
Ôn Dạng nói lời cảm ơn rồi quay lại phòng khách, ngồi xuống ghế sofa. Căn nhà vẫn tối đen, tối đến mức khiến người ta bất giác thấy hoảng. Trong đầu cô, cảnh tượng tia lửa lóe lên trong bếp vẫn luôn hiện đi hiện lại.
Ting ting.
Anh đã trả lời.
Trình Ngôn Vũ: Anh gọi bên quản lý rồi, lát nữa anh về.
Ôn Dạng thấy yên tâm phần nào, nhắn lại: Anh về nhanh nhé.
Trình Ngôn Vũ: Ừm.
Nhận được tin nhắn của anh, Ôn Dạng cuộn mình lại nơi góc ghế sofa, lặng lẽ chờ đợi trong bóng tối. Cánh cửa trong nhà vẫn để hé mở, mọi thứ xung quanh chỉ là một màu đen đặc. Cô khoanh tay ôm lấy thân mình, im lặng ngồi đợi.
Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một.
Không có ai trong ban quản lý đến. Trình Ngôn Vũ cũng vẫn chưa về. Cô nhìn mãi về phía cửa, ánh sáng từ ban công hắt vào qua khung cửa sổ, dường như có thứ gì đó lướt qua. Ôn Dạng khẽ rùng mình, cả người bỗng căng thẳng đến nghẹt thở.Con người khi ở trong bóng tối, thời gian như chảy chậm hơn gấp nhiều lần. Mọi thứ kéo dài đến khi đôi chân cô tê cứng. Một nỗi sợ vô hình như sóng ngầm tràn lên, cô lại thấy có thứ gì lay động ngoài cửa sổ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Quá sợ, cô bật dậy đứng lên.
Cạch—
Cánh cửa mở ra.
Ôn Dạng đứng sau chiếc tủ, ánh mắt đỏ hoe nhìn về phía cửa.
Trình Ngôn Vũ bước vào, đặt chìa khóa xe xuống. Nhìn thấy ánh mắt cô ươn ướt đỏ hoe, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Anh vội hỏi: “Ban quản lý đâu rồi?”
Ôn Dạng cảm thấy đôi chân mình như không còn sức, cơ thể cứng đờ. Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống: “Vẫn chưa tới…”
“Lâu vậy mà vẫn chưa tới sao?” Anh liếc nhìn đồng hồ, chuẩn bị quay đầu ra ngoài thì từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Cuối cùng nhân viên kỹ thuật của toà nhà cũng tới. Một hồi bận rộn bắt đầu – kiểm tra điện tổng ngoài hành lang, rồi đến cầu dao trong nhà.**
Tách—
Đèn sáng lên. Nhân viên rời đi. Trình Ngôn Vũ tháo vòi nước ra, lau tay xong thì quay sang nhìn Ôn Dạng. Cô đã ngồi lại trên sofa, nước mắt vẫn không ngừng rơi, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống nền nhà.
Anh bước đến gần, ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ giọng: “Anh xin lỗi.”
Ôn Dạng ngẩng lên, đôi mắt long lanh ngấn nước. Cô nhìn anh không nói, chỉ có nước mắt là vẫn âm thầm rơi. Sự áy náy trong lòng Trình Ngôn Vũ lên đến cực điểm. Anh nâng mặt cô bằng hai tay, cúi xuống hôn lên môi cô.
Đã rất lâu rồi, hai người không hôn nhau.
Trên đầu lưỡi còn có vị mặn của nước mắt cô. Anh hôn cô như từng hôn trong những ngày đã xa, dịu dàng mà đầy nhớ nhung. Ôn Dạng siết lấy cánh tay anh, môi lưỡi quyện lấy nhau. Có chút dư vị ngọt ngào trong đó, nhưng nỗi uất nghẹn nhiều ngày như cơn sóng lớn bất chợt ập đến, nhấn chìm tất cả.
Khi anh vừa định rời ra, cô đột ngột nắm chặt tay anh, tiếng nức nghẹn bật ra như vỡ bờ:
“Anh bận quá rồi… Dạo này anh bận đến mức nào vậy? Tại sao lại thế? Tại sao… tại sao vậy?”
Hai năm trước, khi vừa mới cưới, công ty mới thành lập, công việc khi ấy còn bận hơn bây giờ. Anh phải chạy dự án, phải đấu thầu, có đêm làm việc đến tận khuya. Nhưng mà lúc đó, anh chưa từng để cô phải chờ như vậy. Chỉ cần cô nói một câu, anh sẽ quay về. Anh hiếm khi để cô ở nhà một mình suốt cả ngày, dù có tăng ca, cũng mang việc về làm bên cạnh cô.
“Anh xin lỗi… xin lỗi em…”
Anh ôm lấy khuôn mặt cô, khẽ lau nước mắt, “Là anh sai… là lỗi của anh…”
Ngoài lời xin lỗi, anh không biết nói gì hơn.
Anh ngước nhìn cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ nơi khóe mắt vẫn còn đọng nước. Trong ánh mắt sâu thẳm kia là một chút đấu tranh, nhưng cũng đầy thương xót:
“Chờ anh xong dự án này…”
Nói đến đây, ánh mắt anh ánh lên một tia xót xa không giấu được.
Ôn Dạng cắn môi, nhìn thẳng vào mắt anh: “Là anh nói đấy.”
“Ừm."
Trình Ngôn Vũ gạt đi những giọt nước mắt cuối cùng, rồi đưa mắt nhìn về phía đảo bếp: “Vòi nước bị sao vậy?”
Ôn Dạng hít mũi, khẽ đáp: “Nó hỏng rồi. Em đặt mua cái mới, lắp vào xong cắm điện thì nó nổ ‘đoàng’.”
Nghe tới đây, tim Trình Ngôn Vũ thót lên. Anh quay đầu lại nhìn cô, bước nhanh đến bếp, cầm lấy chiếc vòi nước kiểm tra. Anh nghiêm giọng hỏi: “Sao em không chờ anh về rồi hãy lắp?”
Ôn Dạng cũng theo tới đảo bếp, giọng có chút trách nhẹ: “Em chờ nổi sao?”
Trình Ngôn Vũ nghẹn lại, khẽ nói: “Anh xin lỗi…”
Anh dựa người vào bếp, vừa kiểm tra vừa hỏi cô mua loại nào.
Ôn Dạng không phải người tùy tiện, cô đã mua một sản phẩm có thương hiệu đàng hoàng. Trình Ngôn Vũ nói khẽ: “Vậy thì không đến mức như vậy…”
Lời còn chưa dứt, anh đã phát hiện cái gì đó. Nhãn hiệu có mã QR dán trên vỏ, anh gỡ thử thì phía dưới chỉ là một mã trống không – hàng nhái dán mác. Ôn Dạng không tin nổi, đi lại gần: “Không phải chứ…”
Trình Ngôn Vũ nhìn cô: “Em mua ở cửa hàng nào?”
Ôn Dạng quay lại lấy điện thoại, mở ra cho anh xem. Anh kiểm tra một lúc, sau đó không do dự gửi khiếu nại – bán hàng nhái nhưng lấy giá hàng thật, rõ ràng là gian thương.
Thấy anh xử lý xong, cảm xúc của Ôn Dạng mới dần bình ổn lại. Cô níu tay anh, hỏi: “Ổ điện nhà mình có hỏng không vậy?”
Trình Ngôn Vũ cúi xuống kiểm tra một lúc rồi đáp: “Không hỏng.”
Nhưng quanh ổ điện có dấu vết cháy nhẹ – chứng tỏ lúc đó đã thực sự phát ra tia lửa. Anh đứng thẳng người lên, quay sang nhìn cô. Ôn Dạng cũng nhìn theo ánh mắt anh, cắn nhẹ môi: “Lúc đó em rất hoảng … nổ cái bụp, rồi bắn ra tia lửa…”
“Xin lỗi.”
Anh nhẹ nhàng ôm chặt Ôn Dạng vào lòng.
Ôn Dạng vùi mặt vào cổ anh, đôi tay ôm lấy anh, như thế, trái tim mới thật sự thả lỏng.
Những lo lắng và sợ hãi giống như đột nhiên biến mất, có lẽ chỉ trong những khoảnh khắc sợ hãi, chúng mới hiện lên rõ ràng như vậy. ( app truyện TᎽT )
Tối nay, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Ôn Dạng và Trình Ngôn Vũ cùng nhau làm xong mọi việc, vệ sinh xong rồi lên giường nghỉ sớm hơn bình thường. Sau một ngày dài mệt mỏi, cô không còn tâm trí đâu để suy nghĩ gì khác, chỉ muốn cuộn tròn trong vòng tay anh mà ngủ.
Trình Ngôn Vũ ôm cô, tay nhẹ nhàng xoa tóc cô.
Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên mấy lần, Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, Trình Ngôn Vũ cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”
Ôn Dạng vẫn còn chút lo lắng về công việc của anh.
Cô quá mệt mỏi, lại rất cần anh, nằm trong vòng tay anh, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Suốt đêm, điện thoại của anh lại vang lên hai lần, nhưng Trình Ngôn Vũ không hề cầm lên.
Một thời gian dài trôi qua.
Cả căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của máy điều hòa.
Đèn tủ đầu giường vẫn le lói sáng, Ôn Dạng ngủ say, nhưng Trình Ngôn Vũ lại không ngủ được. Anh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng tay cô, ngồi dậy, chân trần chạm xuống sàn, theo phản xạ anh cầm điện thoại lên, nhìn những tin nhắn trong nhóm công ty, rồi mở danh sách, nhìn vào biểu tượng của một cái tên trong danh sách đó, lưỡng lự giữa việc mở hay không mở.
Một cái nhìn đầy bất lực.
Cuối cùng anh đặt điện thoại trở lại tủ đầu giường, đứng dậy đi vào phòng tắm. Một lát sau, anh quay lại, nằm xuống giường, nhắm mắt đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Trình Ngôn Vũ dậy muộn, Ôn Dạng vội vã chuẩn bị bữa sáng cho anh. Trình Ngôn Vũ cười nhẹ và vỗ lên mũi cô: “Không vội đâu, hôm nay anh đến muộn một chút cũng chẳng sao, chúng ta ăn sáng từ từ.”
Ôn Dạng pha chút ngũ cốc với sữa, mỉm cười nói: “Vậy chúng ta từ từ ăn.”
Dưới ánh sáng ban mai, trên chiếc đảo bếp trắng tinh, buổi sáng yên tĩnh, cặp vợ chồng trẻ lại có một buổi sáng hiếm hoi, vừa ăn vừa trò chuyện, nhẹ nhàng tận hưởng bữa sáng.
Khoảnh khắc bình yên trong ánh sáng sáng sớm ấy, Ôn Dạng cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.
Cũng chính là khoảnh khắc mà cô cảm thấy cuộc hôn nhân sớm này thật đáng giá.
Sau khi ăn sáng,
Trình Ngôn Vũ hôn nhẹ lên trán Ôn Dạng rồi ra ngoài. Sau khi tiễn anh ra cửa, Ôn Dạng đóng cửa lại, điện thoại lập tức vang lên. Trình Ngôn Vũ nhắn tin bảo rằng anh đã mua một chiếc vòi nước mới trên mạng, dặn cô đừng động vào, chờ anh về sẽ lắp.
Ôn Dạng trả lời: "Được."
Cô dọn dẹp bát đĩa vào máy rửa bát, rồi lại thu dọn phòng khách. Nhưng ngay khi đó, cô nhớ lại cảnh hoảng loạn tối qua. Cô ngồi xuống sofa, lấy điện thoại lên và gọi cho Dư Tình.
Dư Tình đang ở trong căn nhà thô của Xú Hự, sàn nhà đầy bụi bẩn bám vào đôi giày cao gót của cô ấy. Cô ấy đứng bên cạnh cửa sổ lớn, mỉm cười hỏi: “Sao thế? Hẹn mình ăn cơm sao?”
Ôn Dạng tựa người vào tay vịn sofa: “Ừm, giờ mình đi ngay.”
Dư Tình quay sang nhìn người đàn ông đang cãi nhau qua điện thoại, bĩu môi, nói: “Thôi, hôm nay không được đâu, phải phục vụ tên đàn ông khó tính này.”
Ôn Dạng bật cười.
Một vài giây sau, cô thở dài, nói: “Tối qua mình và Trình Ngôn Vũ xảy ra một chút chuyện.”
“Hả? Chuyện gì vậy?”
Ôn Dạng im lặng một lúc, nhớ lại cảm giác sợ hãi hoảng loạn trong bóng tối tối hôm qua, những cảm xúc căng thẳng và mệt mỏi, rồi cả âm thanh điện thoại anh liên tục vang lên trong phòng.
Cô kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, nếu so với thời nay có lẽ cũng khá sớm. Sau khi cưới, cô thích cuộc sống hai người, không có nhiều tham vọng, sống đơn giản theo hoàn cảnh. Cô có nhiều sở thích như nhiếp ảnh, chỉnh sửa video, mỹ thuật, tất cả đều làm cho cuộc sống thêm phong phú. Cô luôn cố gắng kiểm soát tốt cuộc sống của mình, cuộc sống của cả hai, nhưng rõ ràng, đôi khi một vài trọng tâm sẽ bị lệch đi.
Cô kể cho Dư Tình nghe về việc tối qua mình đã phát điên như thế nào.
“Có phải mình không nên như vậy không?”
Cô cảm thấy có chút nghi ngờ về bản thân.
Dư Tình im lặng vài giây rồi nói: “Cậu không sai. Cuộc sống thay đổi, có thể anh ấy không cảm nhận rõ, nhưng cậu thì sâu sắc hơn. Phụ nữ trời sinh đã rất nhạy cảm. Quả thật anh ấy về muộn, lâu rồi không ăn tối cùng cậu đúng không?”
Ôn Dạng gật đầu.
Nghe đến đây, cô lại cảm thấy mắt mình ươn ướt, “Đúng vậy.”
“Có lẽ dự án này với rất quan trọng, nên phải tiếp khách, phải tăng ca. Ở nhà lại phải lo cho cậu, không thể toàn tâm toàn ý, cho nên mới quyết định ở lại công ty.”
Dư Tình suy nghĩ một lúc rồi tiếp lời: “Nếu vậy thì trong thời gian này cậu tìm thêm việc làm, đừng để bản thân quá chú tâm vào anh ấy. Anh ấy đã hứa với cậu rồi, khi nào hoàn thành xong dự án thì sẽ về sớm.”
Ôn Dạng ừ nhẹ.
Dư Tình nói không sai, để cân bằng cảm xúc, cô không thể để tất cả sự chú ý tập trung vào anh ấy.
“Lâu rồi cậu chưa đi tập yoga phải không?” Dư Tình hỏi.
Ôn Dạng bật cười, “Cậu định bắt mình đi cùng sao?”
“Ngày mai cùng đi nhé?”
Dư Tình bất đắc dĩ, “Được rồi, cùng đi.”
Ôn Dạng cười rồi nói: “Vậy mình cúp máy đây.”
Dư Tình cúp điện thoại, Xú Hự cũng vừa mới dứt cuộc gọi, nhìn quanh căn nhà thô rồi nhíu mày. Dư Tình ôm tay bước tới, “Anh còn yêu cầu gì nữa không?”
“Thêm một cái kệ rượu.”
Dư Tình nâng cao mày, lấy điện thoại ra ghi lại, “Được, còn gì nữa không? Nói đi.”
Xú Hự liếc cô một cái, hỏi: “Vừa gọi ai vậy?”
Dư Tình ghi xong kệ rượu, nhìn Xú Hự rồi trả lời: “Ôn Dạng gọi.”
“Ồ, vậy sao.” Dư Tình chống tay vào hông, nhìn Xú Hự, “Dạo này Trình Ngôn Vũ bận rộn thế sao? Một triển lãm trang sức mà khiến anh ta bận đến nỗi vợ cũng không để ý?”
Xú Hự vừa nhìn cửa sổ vừa trả lời: “Làm sao tôi biết được. Nếu tôi có một người vợ như Ôn Dạng, chắc chắn tôi sẽ làm việc ở nhà cả ngày.”
Dư Tình bật cười.
“Anh nằm mơ đi.”
Xú Hự lạnh lùng hừ một tiếng.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Ôn Dạng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô còn trẻ, luôn tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, đặc biệt là với hôn nhân, nhất là khi người đó là Trình Ngôn Vũ – người bạn đầu tiên và duy nhất trong cuộc đời cô.
Vì vậy, tối hôm đó, khoảng 10 giờ rưỡi, Trình Ngôn Vũ trở về nhà với chiếc vòi nước mới mua. Ôn Dạng bình tĩnh chấp nhận sự muộn màng của anh, mệt mỏi ôm lấy eo anh, nhìn anh lắp vòi nước. Lần này không xảy ra tình trạng tia lửa văng tung tóe như đêm qua, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Ngày hôm sau.
Sau khi ăn sáng và tiễn Trình Ngôn Vũ ra ngoài, Ôn Dạng dọn dẹp một chút, pha hai ly cà phê, đeo túi vải đi ra ngoài, đến tòa nhà Yipin tìm Dư Tình. Nhưng Dư Tình không có mặt ở bàn làm việc, cô ấy đang ở trong văn phòng của đàn chị.
Màn rèm không đóng, Dư Tình đứng đó, có vẻ đang tranh cãi với đàn chị.
Ôn Dạng ngồi xuống chỗ của Dư Tình, kiên nhẫn chờ đợi.
Vài phút sau, cửa văn phòng mở ra, Dư Tình bước ra, đảo mắt một cái, giày cao gót vang lên âm thanh dồn dập khi cô ấy đi đến bàn làm việc của mình. Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn, đưa cho cô ấy một ly cà phê.
Dư Tình mở ra, uống một ngụm lớn, dường như lúc này cơn giận mới dịu lại một chút.
Cô ấy dọn dẹp bàn làm việc, xách túi lên, kéo Ôn Dạng đứng dậy, ra khỏi văn phòng. Giọng Dư Tình vẫn còn chút bực bội: "Đã hứa sẽ giúp, nếu năm nay mình đạt tiêu chuẩn, sẽ cho mình trở thành đối tác, giờ lại đang chơi trò gian lận, không muốn đưa cho mình."
Ôn Dạng nghe xong, có chút ngạc nhiên: "Lúc đàn chị tìm cậu, nói là sau hai năm sẽ cho cậu làm đối tác."
"Đúng vậy, nhưng bây giờ lại lẩn tránh, mình thật sự hối hận vì ngày trước không có viết rõ ra giấy trắng mực đen, lúc đó chỉ vì tình đồng nghiệp mà đã không yêu cầu."
Giọng Ôn Dạng nhẹ nhàng: "Lúc đó mình cũng đã nhắc nhở cậu rồi, đừng quá thiên về tình cảm."
Dư Tình vứt chiếc cốc nhựa đã uống xong vào thùng rác: "Thế đấy, không nghe lời người đi trước, giờ mình đang phải trả giá, studio của chị ấy lại tuyển thêm mấy học viên mới, thế hệ sau đẩy thế hệ trước, nếu mình không trở thành đối tác thì chẳng còn hy vọng gì nữa."
Ôn Dạng nhẹ nhàng vỗ lên vai cô ấy.
Dư Tình nắm tay Ôn Dạng đi xuống cầu thang, ra quyết định rõ ràng: "Mình sẽ thử nói lại với chị ấy, nếu không được thì thôi, mình sẽ tự mở studio."
Ôn Dạng cảm thấy đây là một quyết định tốt, vốn dĩ Dư Tình rất có năng lực, từ hồi đại học cô ấy đã làm nhiều dự án, những tác phẩm đạt giải của đàn chị cũng có phần đóng góp của cô ấy.
Cô gật đầu: "Nếu cần giúp đỡ gì cứ nói, mình còn chút tiền."
Dư Tình quay đầu nhìn cô, véo nhẹ má cô: "Được rồi, biết rồi, tiểu phú bà."
Ôn Dạng mỉm cười.
Phòng yoga ở tầng hai, nằm giữa nhà của Dư Tình và Ôn Dạng, sau khi đăng ký lớp học, Ôn Dạng đến thường xuyên hơn, về phần Dư Tình do công việc nên có chút lười biếng, đến ít hơn. Vì vậy, giờ học của hai người không giống nhau, Ôn Dạng đã tham gia lớp khó hơn, nhưng Dư Tình vẫn ở lớp cơ bản.
Ôn Dạng đăng ký lớp huấn luyện viên riêng, nhưng hôm nay phòng nhỏ có lớp học, vì vậy cả hai cùng ở trong phòng lớn.
Trong phòng tập vẫn có một số chị em đang tham gia khóa phục hồi sau sinh, không khí nhộn nhịp, mùi hương dễ chịu lan tỏa khắp nơi. Nghỉ giữa giờ, Ôn Dạng đứng dậy đi rót nước, đi qua nhóm các chị em đang ngồi xếp bằng trò chuyện. Mặc dù họ đã che miệng, nhưng những lời nói khiến mặt cô đỏ bừng vẫn lọt vào tai Ôn Dạng.
"Mọi người có nhận ra không, mấy động tác này có chút xấu hổ."
"Tôi sớm đã nhận ra rồi, nghe nói lúc đầu phát minh ra cái này là vì sinh hoạt vợ chồng."
"Thật vậy sao? Chẳng trách tôi cảm thấy sau khi luyện xong lại có cảm giác khác."
"Ôi, cảm giác gì thế?"
"Ha ha."
Những câu nói này vẫn văng vẳng bên tai Ôn Dạng, khiến tai cô nóng lên. Cô nhìn chăm chú vào dòng nước nóng chảy vào bình giữ nhiệt, lúc này có lẽ Dư Tình cũng nghe thấy, bước lại gần, vỗ nhẹ vào tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Nghe thấy họ nói gì không? Cậu và Trình Ngôn Vũ có thay đổi gì không?"
Khuôn mặt Ôn Dạng đỏ bừng, vặn nắp bình lại, định lên tiếng trả lời, nhưng bất chợt nhớ lại việc đã lâu cô và Trình Ngôn Vũ không có quan hệ vợ chồng. Tay cô đặt lên nắp bình, lòng bất chợt dâng lên một nỗi lo lắng.