Đầu dây bên kia, Trình Ngôn Vũ không trả lời.

Hừ.

Ôn Dạng đặt điện thoại xuống, gọi robot hút bụi ra dọn dẹp nhà cửa.

Tối qua trước khi ngủ, Trình Ngôn Vũ cũng đã sắp xếp sơ qua, nhưng từ chuyện cắt vào tay đến trận mưa bão, căn nhà vẫn còn chút bừa bộn. Ôn Dạng là người ưa sạch sẽ, để robot lo phần sàn, cô tự mình dọn ban công và ghế sofa. Chẳng bao lâu, mọi thứ đã đâu vào đấy. Trời hôm nay nắng đẹp, cô tranh thủ giặt đồ rồi mang ra phơi.

Xong xuôi.

Ôn Dạng thay bộ quần áo khác, xách túi ra ngoài, hẹn dùng bữa trưa với Dư Tình.

Dư Tình là bạn thân từ thời cấp ba, rồi lại học cùng đại học với cô.

Tại một nhà hàng phương Tây ngoài trời ở trung tâm COCO, Ôn Dạng vừa ngồi xuống, cầm thực đơn thì Dư Tình đã bước đến – một thân trang phục công sở chỉnh chu, tay xách túi, vừa ngồi xuống vừa than: “Mưa xong mà không mát chút nào, nóng chết đi được.”

Ôn Dạng vừa lật thực đơn vừa mỉm cười nhìn cô ấy: “Cậu mặc ba lớp như bánh kẹp, không nóng mới lạ.”

“Văn phòng lạnh mà, điều hòa thổi thẳng vào người. Đâu được như cậu, muốn mặc gì thì mặc.” 

Dư Tình vừa cởi áo khoác ngoài, vừa cười bóp nhẹ cánh tay trắng muốt lộ ra dưới lớp áo tay ngắn của Ôn Dạng.

Ôn Dạng bật cười, né người, đưa thực đơn sang: “Muốn ăn gì?”

Dư Tình vừa cầm thực đơn, vừa nhìn thấy ngón út của Ôn Dạng vẫn dán băng cá nhân, lập tức hỏi: “Bị thương sao?”

“Lúc cắt rau, sơ ý cắt trúng.”

“Đau không?”

“Tất nhiên là đau.”

“Cậu cái gì cũng thích, cả nấu ăn cũng thích. Hiện tại Trình Ngôn Vũ cũng kiếm được kha khá rồi, sao không thuê người nấu, đỡ phải vất vả?”

Hôm nay Ôn Dạng mặc áo sáng màu phối với quần ống rộng, cánh tay trắng mịn như phát sáng dưới nắng. Cô nghiêng đầu, chống cằm, nhẹ giọng: “Mình không muốn đâu. Hai người sống với nhau còn chưa đủ, thêm người thấy không thoải mái. Hơn nữa nấu ăn cũng là một niềm vui. Mẹ mình dù ít nấu nhưng tay nghề rất tốt, có lẽ mình thừa hưởng từ bà.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“Cậu đúng là…” Dư Tình thu lại thực đơn, bật cười trêu ghẹo: “Trình Ngôn Vũ đúng là có phúc.”

Ôn Dạng đỏ mặt, cười cười đánh vào tay cô ấy.

Dư Tình nháy mắt cười theo. Đúng lúc này, món ăn được bưng ra. Ôn Dạng nhấp một ngụm nước ép, Dư Tình thì uống cà phê. Khi còn học đại học, cả hai đều học thiết kế nội thất, ra trường cùng vào studio của một đàn chị. Gần đây, Dư Tình đang nhận thiết kế căn hộ cho một người bạn cấp ba của Trình Ngôn Vũ – Từ Tự. Dư Tình ngồi dựa vào ghế, bắt đầu than vãn:

“Anh ta kỹ tính cực kỳ. Không biết phải chọn gạch lát sàn biết bao nhiêu lần, đến khi mẫu in ra còn phải dùng thước đo từng đường vân. Mình chưa từng gặp ai như vậy.”

Ôn Dạng vừa ăn mỳ Ý, vừa nghe vừa bật cười.

Dư Tình đặt ly cà phê xuống, lấy nĩa xiên miếng gà trong salad, tiếp tục kể:
“Mình bảo rồi, thời nay ai còn dùng lò sưởi? Người ta chỉ lắp để trang trí thôi. Anh ta thì nhất định phải có, bảo là sợ lạnh, thật là…”

“Phì.”

Ôn Dạng bật cười. Đúng lúc này, Dư Tình chợt liếc về phía thang máy, gọi khẽ: “Này, chồng cậu kìa.”

Ôn Dạng quay người lại, thấy Trình Ngôn Vũ đang đi lên từ thang ngoài trời cùng hai người trong công ty. Ánh nắng rơi xuống vai áo anh, vóc dáng cao lớn, lúc này đang chăm chú nghe trợ lý nói chuyện.

Dư Tình nghiêng đầu cười: “Muốn gọi anh ấy lại không?”

“Không đâu, đang xách máy tính mà.”

Ôn Dạng rút điện thoại ra, chụp lại bóng lưng anh. Dư Tình vừa cuộn rau salad vừa bình phẩm: “Không ngờ anh ấy mặc đồ công sở rất đẹp. Trước kia thật hiếm thấy.”

Ôn Dạng đặt điện thoại xuống, mỉm cười: “Đúng là ít mặc. Gần đây anh ấy nhận dự án triển lãm trang sức, có lẽ vì vậy nên mới cần ăn mặc chỉn chu.”

“Trang sức sao? Vậy thì đúng rồi, làm trong ngành đó đều là người có tiền.”

Ôn Dạng khẽ gật đầu.

Ăn xong, Dư Tình lén trốn việc, rủ Ôn Dạng đi dạo mua sắm – thực ra là chính cô cũng muốn đi. Cả hai mỗi người mua vài món mỹ phẩm, sau đó Ôn Dạng bắt taxi về nhà. Vừa về tới khu chung cư, cô nhận được hai kiện hàng – đều gửi từ Nam An.

Một là mẹ cô gửi.

Một là của mẹ Trình Ngôn Vũ gửi.

Đều là đồ ăn.

Bên mẹ cô là bò viên. Bên mẹ chồng là rau củ. Nhà họ Trình ở Nam An có một mảnh vườn nhỏ phía sau, bà trồng đầy rau xanh. Mẹ chồng cô là người dịu dàng, thấu hiểu, từ lần đầu gặp đã rất yêu quý cô. Sau khi vợ chồng cô dọn về Nam Thành sống, bà vẫn thường gửi đồ lên.

Lần này ngoài rau củ, còn có cả mấy loại nước chấm.

Tất cả được dán sẵn ghi chú, ghi rõ ngày dùng, còn có một tờ giấy nhỏ ghi: “Phải ăn uống đầy đủ nhé.”

Ôn Dạng nở nụ cười, mắt cong cong như vầng trăng, sắp xếp lại rau củ, chụp ảnh gửi cho hai bà mẹ. Cả hai đều nhanh chóng trả lời, cô vừa nhắn tin trò chuyện với họ, vừa vào phòng thay đồ rồi đi nằm nghỉ trưa.

Chiều nay không có việc gì.

Cô làm ít món tráng miệng, định bụng tối Trình Ngôn Vũ về sẽ ăn cùng. Từ tin nhắn nhận bò viên lúc trưa, mẹ cô – bà Chúc Vân – lại nhắn tiếp, vẫn là chuyện cũ: giục chuyện con cái.

Ôn Dạng vừa ăn dưa hấu, vừa nhắn lại: “Được rồi, tối nay con sẽ bảo chồng mẹ ‘nhiệt tình’ một chút.”

Chúc Vân: “Con gái đừng có nói chuyện trực tiếp như vậy.”

Ôn Dạng: "Là do mẹ hỏi thẳng quá thôi.”

Chúc Vân: “…”

Ôn Dạng cười tít mắt, dưa hấu chảy nước dính đầy tay, cô lau sạch. Lúc lau đến ngón út, nước dưa trượt qua phần băng, cô vội lau đi ngay. Hôm nay vết thương đã không còn cảm giác, băng cũng đã che hết bên trong. Ôn Dạng rời sofa, đi vào bếp mở tủ lạnh, kiểm tra nguyên liệu trong đó. Sau đó, cô rút điện thoại nhắn tin cho Trình Ngôn Vũ:

“Tối nay anh có về ăn không? Hôm qua anh không về nhà.”

Trình Ngôn Vũ: “Tay em vẫn chưa đụng nước được, tối nay anh không về ăn.”

Ôn Dạng: “Không sao đâu, có băng y tế rồi mà. Về đi.”

Trình Ngôn Vũ: “Ngoan, gọi đồ ăn ngoài đi, đừng đụng nước.”

Ôn Dạng tựa người vào bếp, thở dài, đặt điện thoại xuống.

Thôi vậy.

Tối nay ăn đơn giản một chút.

Cô đóng tủ lạnh, quay lại phòng khách đọc tạp chí. Khi nắng chiều dần buông, cô ra ngoài thu quần áo đã phơi, ánh hoàng hôn lộng lẫy chiếu lên người. Ôn Dạng lấy máy ảnh chụp lại khoảnh khắc này, sau đó quay lại phòng khách chỉnh sửa ảnh.

Trình Ngôn Vũ không về nhà ăn tối, Ôn Dạng ăn một chút cho qua bữa rồi lại tiếp tục chỉnh sửa ảnh trong máy, chờ anh về. Chè lê ngọt ngào, rất hợp làm thức uống giải khát mùa hè.

Thời gian trôi qua từng chút, đến khi Ôn Dạng ngẩng đầu lên lần nữa, đã là hơn 11 giờ đêm.

Cô còn định đợi thêm một lúc, nhưng thỉnh thoảng anh cũng có công việc bận đến muộn, cuối cùng Ôn Dạng uể oải duỗi người, đứng dậy đi rửa mặt rồi chuẩn bị đi ngủ. Trước khi ngủ, cô gửi anh một tin nhắn.

Ôn Dạng: “Em đợi không nổi nữa, đi ngủ đây, anh về sớm nhé.”

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường, cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đèn ngủ mờ mờ, ánh sáng nhạt hắt lên tủ và đầu giường. Đêm khuya, gió ngoài cửa sổ thổi nhẹ qua cành cây, cửa phòng khách mở ra, trong nhà tối om, chỉ có ánh trăng chiếu sáng một góc. Trình Ngôn Vũ chuẩn bị thay giày, vừa lúc móc điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn của Ôn Dạng. Cô đã đợi đến hơn 12 giờ. ( app truyện T Y T )

Trong phòng không bật đèn.

Chỉ có đèn cảm ứng dưới chân, Trình Ngôn Vũ siết chặt tay cầm điện thoại, thay giày xong, anh treo áo khoác lên ghế sofa, cúi đầu nhìn thấy một bát chè mát lạnh trên bếp, phía dưới còn đặt một tờ giấy bên dưới cùng dòng chữ:

— Xem anh có may mắn được uống không nhé, nếu đá tan rồi, anh sẽ không uống được chè lê yêu thích đâu.

Đá chưa tan nhiều, còn khoảng hai phần ba. Cô ngủ muộn, lúc chuẩn bị đi ngủ mới chuẩn bị nên đá tan chậm. Trình Ngôn Vũ đứng bên đảo bếp, sắc mặt bị bóng tối che khuất, vài giây sau, anh đưa tay lấy bát chè lê và thìa, bắt đầu ăn. Hương vị ngọt mát của đá làm anh cảm thấy tỉnh táo, giống như tỉnh lại từ giấc mơ.

Dọn dẹp xong đảo bếp.

Trình Ngôn Vũ đi vào phòng ngủ chính, Ôn Dạng ngủ say, cô nằm ở vị trí bên giường của anh. Anh đi đến, quỳ xuống, nhẹ nhàng vén tóc che mặt cô, trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt anh ẩn chứa sự đau lòng, nhưng lại không nhìn rõ được.

Ôn Dạng động đậy một chút.

Trình Ngôn Vũ kịp hồi thần, vuốt ve tóc cô vài cái, sau đó đứng thẳng quay người đi lấy đồ ngủ trong tủ. Ôn Dạng luôn chuẩn bị sẵn trước đồ ngủ của anh rồi sắp xếp gọn gàng trong tủ.

Âm thanh nước chảy từ phòng tắm vang lên.

Ôn Dạng xoay người, mười mấy phút sau, Trình Ngôn Vũ bước ra từ phòng tắm, cả người hơi ẩm ướt. Anh lên giường, đưa tay tắt đèn đầu giường. Quay lại, Ôn Dạng vô thức dựa vào lòng anh. Trong bóng tối, Trình Ngôn Vũ ngừng lại một chút, đưa tay ôm cô, để cô nằm tựa vào mình.

Mùi hương từ cổ áo anh nhẹ nhàng lan tỏa.

Mùi nước hoa nhẹ nhàng hòa với hương thơm của sữa tắm.

Trong giấc ngủ, Ôn Dạng mơ hồ cảm nhận được anh rất thơm, rồi bất giác dụi vào anh.

Sáng hôm sau.

Ôn Dạng mở mắt thấy Trình Ngôn Vũ ở ngay bên cạnh, khóe mắt cong lên, cô hỏi: “Anh về lúc mấy giờ?”

“Chưa đến một giờ.”

Trình Ngôn Vũ ngập ngừng trả lời.

“Nếu biết vậy em đã đợi thêm một chút.” Ôn Dạng lầm bầm nói. Trình Ngôn Vũ đưa cánh tay ôm lấy vai cô, ôm chặt hơn một chút, giọng vừa tỉnh dậy của anh trầm thấp hơn bình thường: “Sau này đừng đợi muộn như vậy nữa.”

Ôn Dạng nép vào anh, cười khúc khích: “Chỉ đợi mà thôi.”

Trình Ngôn Vũ không nói gì, mở mắt nhìn lên trần nhà một lúc rồi lại nhắm lại.

Ôn Dạng nằm trong vòng tay anh một lúc, áp sát người anh, tâm trạng bồn chồn, trong đầu cô tưởng tượng hình ảnh mình đã ngồi lên người anh, nhưng thực tế thì chỉ còn lại cảm giác mặt cô đỏ lên.

Cô quay sang nhìn anh.

Có vẻ như anh lại ngủ tiếp.

Ôn Dạng nằm trong vòng tay của anh một lúc, rồi mới nhẹ nhàng rời giường để anh có thể ngủ thêm, cô đi chuẩn bị bữa sáng.

Ra khỏi phòng, trên đảo bếp được dọn dẹp sạch sẽ, anh đã ăn hết chè lê. Ôn Dạng mỉm cười làm bữa sáng, khi bánh bao vừa hấp xong, Trình Ngôn Vũ đi ra từ trong phòng. Ôn Dạng đang rửa tay nhìn anh, và cô giật mình nói: "Anh vẫn chưa thay đồ sao?"

Trình Ngôn Vũ nhìn cô đứng trong bếp, ánh sáng ban mai chiếu vào nhà khiến căn phòng trở nên sáng bừng, cô cũng rực rỡ trong đó. Anh cười nhẹ, nói: "Hôm nay không đi làm, ở nhà với em."

Ôn Dạng ngẩn người một chút, vui vẻ cười tươi: "Thật sao?"

Cô vui vẻ xoay người ra khỏi đảo bếp, lao vào trong lòng anh. Trình Ngôn Vũ đưa tay ôm cô, Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác buồn ngủ dần dần tan biến, đôi mắt cô rất đẹp, vừa chớp mắt vừa hỏi: "Sao anh lại có lòng tốt như vậy? Không bận sao?"

"Bận, nhưng cũng phải ở nhà với em chứ."

Ôn Dạng chớp mắt, trong ánh mắt ánh lên niềm vui: "Hai mẹ gửi cho chúng ta bò viên và rau cùng những gia vị yêu thích, hôm nay em sẽ làm một bữa tiệc để anh ăn ngon."

Trình Ngôn Vũ ôm chặt cô, nói: "Cẩn thận tay em."

"Vậy anh rửa rau giúp em."

Trình Ngôn Vũ gật đầu: "Được."

Cả không gian lặng đi, ánh mắt cô sáng lên như ánh sao, như đang chứa đựng một niềm khao khát nào đó, Trình Ngôn Vũ nhìn cô một lúc, cúi xuống hôn lên trán cô. Cái bóng của anh bao phủ khắp không gian.

Ôn Dạng nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp đó, cơn ấm áp dừng lại trên trán cô rất lâu.

Nhưng anh vẫn không hôn xuống, Ôn Dạng có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại, cô vẫn chưa rửa mặt, không hôn cũng tốt. Cả ba năm yêu đương, hai năm kết hôn, bọn họ đã làm qua rất nhiều chuyện điên rồ, một nụ hôn này cũng không quan trọng.

Trình Ngôn Vũ buông Ôn Dạng ra.

Ôn Dạng cười tươi, không giấu được vui vẻ. Cô đi rửa mặt, Trình Ngôn Vũ lấy bánh bao từ nồi hấp ra, Ôn Dạng làm xong, quay lại đảo bếp để làm một chiếc sandwich cho anh. Kỹ năng nấu ăn của cô đặc biệt tốt, sandwich rất ngon, Trình Ngôn Vũ rất thích ăn.

Trình Ngôn Vũ cắt một nửa đưa cho cô ăn.

Ôn Dạng ăn ít, chỉ mấy miếng là no rồi.

Hôm nay anh ở nhà, cô cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống, nhai sandwich trong miệng, cô cầm áo khoác của anh đặt trên ghế sofa, chuẩn bị mang xuống tiệm giặt khô.

Khi treo áo lên móc, một mùi hương nhẹ thoang thoảng bay qua.

Rất nhẹ.

Nhưng lúc này Ôn Dạng đang vui mừng, không để ý nhiều đến chi tiết đó. 

Lần đầu bọn họ gặp nhau là ở thư viện, khi đó Trình Ngôn Vũ nhặt cây bút của cô lên, ngay lập tức anh đã yêu cô. Trong năm đầu đại học, Trình Ngôn Vũ là người duy nhất theo đuổi cô, những người khác nhìn thấy anh thì tự động bỏ cuộc. Ai cũng không thể cạnh tranh với anh, một người vừa có ngoại hình vừa có thành tích xuất sắc từ khi vào trường.

Anh rất dịu dàng, chu đáo, luôn quan tâm, nhưng cũng rất quyết đoán.

Anh yêu Ôn Dạng từ cái nhìn đầu tiên, cô đã được anh yêu trong suốt sáu năm, và cũng yêu anh trong năm năm ấy. Những ngày tháng tràn đầy niềm vui và sự ấm áp đã bao phủ Ôn Dạng, để cô không nhận ra bao nhiêu khó khăn đã qua đi.

Thời tiết vẫn đẹp.

Mùa hè hơi nóng, trong nhà đã mở máy lạnh.

Ôn Dạng tựa vào vai Trình Ngôn Vũ, anh giúp cô xử lý vết thương. Hai ngày qua cô không thay băng dán, khi gỡ ra, da và vết thương có chút bị phồng lên, Trình Ngôn Vũ nhíu mày nhìn cô một cái, Ôn Dạng có chút xấu hổ chớp mắt. Trình Ngôn Vũ nhẹ giọng nói: "Chờ bị nhiễm trùng em mới biết sợ."

"Không đến nỗi đâu, em không đụng vào nước mà." Ôn Dạng nói, nhưng trong mắt cô lại đầy nụ cười, không sợ hãi chút nào.

Trình Ngôn Vũ lấy dung dịch sát trùng để vệ sinh, lần này không dán băng dán nữa, để vết thương thoáng khí. Anh nắm lấy ngón tay cô thổi một chút. Ôn Dạng áp cằm vào vai anh, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng.

Cô nhẹ nhàng nói: "Hôm qua em nhìn thấy anh."

Trình Ngôn Vũ ngừng một chút rồi nắm tay cô, hỏi: "Em thấy anh ở đâu?"

"Ở cầu thang ngoài trời của COCO, lúc đó anh đi đâu vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play