Trần Hạ Vọng không ở lại nhà Tạ Lan Thiền. Cậu ta dùng hộp nhựa đựng thức ăn, dọn dẹp bàn, rửa bát xong rồi liền vội vã ra về, trước khi về cậu ta còn chẳng buồn ngoái lại nhìn Lâm Đông Thanh dù chỉ một lần.

"Khăn mặt và bàn chải đánh răng tớ đều có để ở trong phòng, cậu tạm dùng dép của tớ để tắm nhé. Mai tớ sẽ dẫn cậu đi mua đồ mới."

Nhà tắm ở đây không có bình nóng lạnh. Trên bếp có nồi nước sôi, Tạ Lan Thiền liền múc cho Lâm Đông Thanh nửa xô nước ấm. "Mùa hè không cần tắm nước quá nóng đâu. Chừng này là vừa đủ rồi. Tớ với em trai tớ mùa hè toàn tắm nước lã thôi."

Lâm Đông Thanh bê xô nước ấm vào nhà tắm, sau đó cô pha thêm chút nước lạnh để điều chỉnh nhiệt độ tương thích rồi mới bắt đầu tắm rửa.

Nhà có nhà vệ sinh ở cả tầng một lẫn tầng hai. Lâm Đông Thanh tắm ở dưới, còn Tạ Lan Thiền thì dùng phòng tắm ở trên.

Khi Lâm Đông Thanh tắm xong thì cô ấy đã mang đồ lên tầng hai.

Tầng hai có sáu phòng, mỗi bên ba phòng. Khoảng trống gần ba cửa sổ lớn được trải một tấm chiếu rộng. Tạ Dương Kiệt đang nằm dài trên đó chơi điện thoại, ngón tay thuần thục bấm nút lách cách. Tạ Lan Thiền với mái tóc ướt nhẹp đang ngồi cạnh đó, khi thấy cô cô ấy liền vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh: "Đông Thanh, lại đây ngồi đi, chỗ này mát lắm."

Lâm Đông Thanh cất đồ xong thì cũng đi tới ngồi lên chiếu. Cơn gió đêm lùa qua mang theo hơi mát dễ chịu, không phải cái lạnh nhân tạo từ điều hòa mà là sự mát mẻ tự nhiên khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái.

Cô liếc nhìn trò chơi điện tử Tạ Dương Kiệt đang chơi, là một tựa game bắn máy bay không gian.

"Đông Thanh, cậu có mang bài tập về không?" Tạ Lan Thiền chống tay ra sau và nghiêng đầu hỏi.

"Không có."

"À, tớ còn định..." Suýt chút nữa thì cô ấy đã buột miệng nói ra hai từ "chép bài", nhưng Tạ Lan Thiền kịp nhớ ra em trai mình còn đang ngồi cạnh nên liền vội đổi giọng: "Tớ định học bài cùng cậu."

Cuộc trò chuyện giữa hai người cứ thế tiếp diễn một cách rời rạc.

"Đông Thanh, tớ thấy cậu giỏi mấy môn thể thao dùng bóng quá."

Tạ Lan Thiền đã thấy Lâm Đông Thanh chơi bóng bàn dễ dàng hạ gục mấy bạn nam, tiết thể dục chơi cầu lông càng thành thạo, và thậm chí là còn biết chơi cả bóng rổ nữa.

"Hồi tiểu học tớ từng tập bóng bàn, lên cấp hai thì chuyển sang cầu lông." Lâm Đông Thanh đáp: "Có lẽ tớ hợp với mấy môn dùng bóng chăng?"

Khi thấy đã đến giờ đi ngủ, cả ba lục đục chuẩn bị về phòng.

Trước khi vào phòng, Tạ Lan Thiền chợt nhớ ra điều gì đó, và liền mở miệng: "Một người là em trai tớ, một người là bạn tớ."

Lâm Đông Thanh vừa bước vào phòng lập tức cảm thấy ngơ ngác: "Hả?"

Tạ Lan Thiền bật cười: "Ý của tớ là tên của hai người. Một Hạ một Đông, thú vị quá nhỉ? Nếu kiếm thêm bạn tên Xuân và Thu nữa là đủ bộ tứ mùa rồi."

Lâm Đông Thanh lười biếng đáp lại: "Không thì cậu đổi tên thành Xuân Thu cho nhanh."

Tạ Lan Thiền: "..."

—-

Lâm Đông Thanh cứ thế ở lại nhà Tạ Lan Thiền. Vài ngày sau, cô đã dần quen với nhịp sống nơi đây.

Ngôi làng tuy rộng lớn nhưng dân cư lại khá thưa thớt và chia thành nhiều thôn xóm. Có thôn chỉ cách vài cánh đồng hay đôi ba quả đồi, nhưng có thôn lại xa tít tắp phải đi bộ cả tiếng đồng hồ mới có thể tới nơi. Nhà khá giả thì sắm xe máy hay xe ba gác để tiện đi chợ.

Chợ phiên họp ba ngày một lần ở thị trấn gần đó.

Dân làng quen biết nhau như lòng bàn tay. Dù có xa cách địa lý nhưng tin tức lan truyền nhanh đến mức Lâm Đông Thanh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Chuyện gia đình nào bất hòa, nhà ai có việc vui, con cái ốm đau, thậm chí lợn nái nhà ai đẻ được mấy con, tất cả những chuyện này đều có thể trở thành đề tài bàn tán khắp làng.

Nhiều nhà mở cửa suốt ngày cho nên khách khứa qua lại như cơm bữa.

Cho dù Lâm Đông Thanh ít ra khỏi nhà, nhưng mỗi ngày cô vẫn có thể gặp được những gương mặt mới trong làng.

Những ngày đầu, mỗi lần ra đường, cô đều nhận được những ánh nhìn tò mò, có lẽ vì gương mặt lạ lẫm, hoặc do cách ăn mặc của cô hơi khác biệt so với dân địa phương.

Về sau, khi mọi người đã biết cô là bạn của Tạ Lan Thiền, Lâm Đông Thanh cũng quen dần với những cái nhìn ấy và cũng không còn bận tâm nữa.

Tính tình của Tạ Lan Thiền rất hoạt bát và hướng ngoại, nên dĩ nhiên là không chịu được cảnh một mình. Trong làng, cô ấy có một nhóm bạn thân lớn lên cùng nhau và thường rủ nhau đi chơi khắp nơi.

Ban đầu, Lâm Đông Thanh được Tạ Lan Thiền dẫn theo cùng, nhưng bọn họ thường nói chuyện bằng tiếng địa phương rồi còn cười đùa rất thân mật. Để tiện cho cô, bọn họ đã cố gắng chuyển sang dùng tiếng phổ thông nhưng giọng điệu nghe rất gượng gạo.

Có người không để ý đến sự hiện diện của Lâm Đông Thanh, nhưng không phải ai cũng thân thiện. Một số xem cô như "người ngoài cuộc", hoặc công khai hoặc ngấm ngầm tỏ thái độ khó chịu, cố ý chuyển sang nói tiếng địa phương để cô lập cô.

Những cảm xúc ấy, dù không hiểu ngôn ngữ, nhưng vẫn có thể nhận ra qua giọng điệu, nét mặt và cử chỉ.

Lâm Đông Thanh hiểu rõ điều đó, nhưng tính cách lạnh lùng của cô vốn không ưa giao tiếp nhiều. Cô bèn nói với Tạ Lan Thiền vài câu rồi từ chối những buổi đi chơi sau này, tự mình đi dạo quanh làng.

Điều này cũng giúp Tạ Lan Thiền đỡ phải ở trong tình thế khó xử.

Ngược lại, Lư Huệ Bình lại lo lắng con gái mời bạn về nhà mà lại không biết chăm sóc bạn chu đáo nên bà ấy thường kéo Tạ Lan Thiền sang một bên nhắc nhở: "Bạn con mới đến đây, chắc là còn bỡ ngỡ lắm. Con phải biết hỏi han xem cô bé ấy cần gì, muốn ăn uống ra sao."

"Rồi còn phải dẫn cô bé ấy đi chơi nữa, đừng để bạn cảm thấy lạc lõng."

Tạ Lan Thiền: "Trời ơi mẹ à, cô ấy cần gì thì sẽ tự nói. Mẹ khách sáo quá người ta lại ngại đấy."

Có lẽ chính tính cách vô tư và thẳng thắn ấy của Tạ Lan Thiền đã giúp cô ấy trở thành người bạn thân thiết hiếm hoi của Lâm Đông Thanh.

Vào mỗi sáng ở nông thôn đều vang lên tiếng gà gáy văng vẳng, nhưng tới tối thì lại chìm vào không gian tĩnh lặng thanh bình. Lâm Đông Thanh mới về đây chưa lâu, nhưng nhịp sinh hoạt hỗn loạn trước kia của cô đã dần được điều chỉnh theo nhịp sống nơi đây.

Một buổi sáng, theo tiếng gà gáy xa gần vọng lại, Lâm Đông Thanh chậm rãi mở mắt tỉnh giấc. Trời vừa rạng đông, ánh sáng ban mai còn phảng phất sắc xám mờ ảo.

Cô rời giường và mở cửa bước ra "ban công", nếu có thể gọi cái khoảng trống chưa hoàn thiện đó là ban công, thực chất nó chỉ là một khoảng sàn gạch đỏ phủ xi măng thô ráp chất đầy gỗ vụn và đống cát sỏi lổn nhổn, và có lác đác vài chiếc đinh sắt đã han gỉ.

Lâm Đông Thanh đứng ở góc duy nhất đủ rộng nheo mắt ngắm nhìn khung cảnh phía xa, những thửa ruộng bậc thang mờ ảo, những nóc nhà thấp bé và rừng cây xanh mướt chập chùng. Gió sớm se lạnh mang theo hơi thở ẩm mát của đất rừng lướt nhẹ qua làn da, mái tóc, khiến tâm hồn cô chợt cảm thấy thư thái lạ thường. Đã bao lâu rồi cô mới lại cảm nhận được sự bình yên đến thế, được trốn khỏi sự ồn ã của phố thị, để nội tâm dần lắng lại trong thanh tĩnh.

Cô giơ cao hai tay và khẽ vươn vai, ánh mắt cô bất chợt hướng xuống và phát hiện bóng dáng quen thuộc của một chàng thiếu niên.

Cậu ta đội một chiếc nón lá đã cũ và khoác chiếc áo phông xanh xám sờn màu, một trang phục rất đỗi bình dân nhưng lại toát lên vẻ rắn rỏi của người quen với lao động. Thân hình gầy guộc nhưng săn chắc tựa khóm tre già trong rừng, và dáng vẻ ấy lại khiến người ta cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.

Như cảm nhận được ánh nhìn, Trần Hạ Vọng bất chợt ngẩng mặt lên. Thoáng thấy bóng người trên ban công, cậu ta lại vội cúi gằm mặt xuống và ánh mắt cũng nhanh chóng liếc sang hướng khác. Nhưng hình ảnh vừa thoáng qua đã khắc sâu vào tâm trí của cậu ta, hình ảnh thiếu nữ trong bộ váy ngủ hai dây màu xanh nhạt để lộ làn da trắng ngần, mái tóc đen mượt dài chấm vai hơi rối bồng bềnh cùng với những lọn tóc xoăn nhẹ ở đuôi tóc trông như những ngọn sóng nhỏ.

Lâm Đông Thanh thấy cậu ta vội vàng quay đi, ngay khi cô định cất lời thì bỗng nhận ra có một con bò đứng ở phía sau.
"Cậu định làm gì thế?"
"Đi chăn bò ạ."
"Chăn ở đâu vậy?" Cô hỏi tiếp.
Trần Hạ Vọng đưa tay chỉ về phía sườn đồi thoai thoải phía xa.

Lâm Đông Thanh liếc nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ và bất chợt hỏi: "Cậu có phiền nếu tôi đi cùng không?"
Trần Hạ Vọng liền lắc đầu.
"Chờ tôi một chút để tôi thay đồ đã." Ngay khi Lâm Đông Thanh vừa dứt lời thì cô đã nhanh chóng quay vào phòng thay quần áo, rồi xuống tầng dưới rửa mặt.

Trong khoảnh khắc chờ đợi ngắn ngủi, Trần Hạ Vọng cứ liên tục bị mất tập trung. Cậu ta biết Lâm Đông Thanh thường chỉ dạo chơi vào buổi chiều hoặc xế tối, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy cô ra ngoài sớm như vậy.

"Đi thôi." Lâm Đông Thanh nhanh chóng trở lại không để cậu ta phải chờ lâu.
"Vâng ạ." Trần Hạ Vọng không biết nói gì hơn, chỉ biết gật đầu rồi tiếp tục dắt bò đi về phía trước.

Lâm Đông Thanh đi theo phía sau, cô tỉ mỉ quan sát cậu thiếu niên tay cầm chiếc roi nhỏ, trên vai thì đang đeo một chiếc ba lô cũ màu đen đã sờn. Chiếc khóa kéo hỏng được khâu vá thô sơ bằng chỉ để lại một khoảng trống lớn như chiếc miệng há to.

Con bò cái màu nâu vàng với đôi sừng ngắn bước đi chậm rãi, cái đuôi của nó khẽ ve vẩy để xua đuổi ruồi và muỗi. Khi đã đến bãi cỏ trên sườn đồi, nó tự do gặm cỏ, trong khi Lâm Đông Thanh và Trần Hạ Vọng mỗi người tìm một tảng đá phẳng để ngồi.

Lâm Đông Thanh đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, xa xa là rừng núi xanh thẳm, gần gần là những bông hoa dại đung đưa trong gió. Không lâu sau ánh mắt cô cũng dừng lại trên con bò là thứ đầu tiên thu hút sự chú ý của cô.

Ở thành phố hiếm khi nào cô được thấy một con bò thực sự đi lại trước mặt mình như thế này, ít nhất là với Lâm Đông Thanh, có thể nói đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ.

Con bò có vẻ hơi "ngốc nghếch", nó gặm cỏ một cách chậm chạp, thỉnh thoảng lại dừng lại như quên mất mình đang làm gì, một lúc sau mới chợt nhớ ra và tiếp tục nhai. Nhịp điệu chậm rãi và thong thả ấy dường như lan tỏa khắp không gian, khiến thần kinh căng thẳng của cô cũng vô thức thả lỏng.

Mặt trời mùa hè lên sớm, chưa đầy tám giờ mà ánh nắng đã rực rỡ xuyên qua tán cây, và chiếu xuống người hai người bọn họ. Lâm Đông Thanh chống tay ra sau ngả người tắm nắng, chỉ có điều đôi mắt cô khá nhạy cảm với ánh sáng nên đành phải nhắm nghiền lại, đầu hơi nghiêng sang một bên.

Chưa đầy hai phút, qua làn mi khép hờ, Lâm Đông Thanh cảm nhận có bóng người che trước mặt, rồi chợt có một vật gì đó nhẹ nhàng đặt lên đầu cô.

Cô lập tức mở mắt, và thứ đầu tiên đập vào mắt cô là chiếc áo phông xanh xám và cánh tay gầy dưới ống tay áo ngắn. Khi ngước lên, cô nhận ra chiếc nón lá màu vàng nhạt giờ đã nằm trên đầu mình.

"Trời nắng..." Cậu thiếu niên ngượng ngùng cúi mặt: "Chị đội tạm đi ạ."

Sau khi nói xong câu đó, cậu thiếu niên nhanh chóng quay về chỗ ngồi cũ trên tảng đá lớn phía sau.

Lâm Đông Thanh thoáng ngẩn người một lúc. Ban đầu cô đi theo cậu ta là vì muốn xem chăn bò, vậy mà từ nãy đến giờ cô chỉ chăm chú nhìn con bò và quên mất cả người dẫn bò. Cô quay đầu nhìn lại thì thấy cậu thiếu niên không biết đã lấy một cuốn sách cũ kỹ từ trong balo ra từ lúc nào và đang chăm chú ngồi đọc. ( truyện trên app T•Y•T )

Lâm Đông Thanh nheo mắt nhìn kỹ thì thấy bìa sách có vẻ nhàu nát, các trang giấy cũng bị rách mép, rõ ràng không phải là sách mới mà giống như là được mượn từ đâu đó, và trên bìa còn có ghi dòng chữ: "Toán học lớp 9, học kỳ 2".

Ánh nắng chiếu xuyên qua trang giấy, những chỗ dán băng dính trong suốt lấp lánh phản chiếu ánh sáng chói mắt. Lâm Đông Thanh vốn ít khi quan tâm đến chuyện người khác, nhưng chiếc nón lá trên đầu bỗng trở nên nặng trĩu ý nghĩa.

"Trần Hạ Vọng?"

Cô gọi tên cậu thiếu niên với giọng điệu không chắc chắn lắm. Thông thường, với những người không quan trọng, cô sẽ chẳng buồn nhớ tên, nhưng cái tên Trần Hạ Vọng này có lẽ đã in vào đầu cô từ lần Tạ Lan Thiền nhắc đến chuyện "một Hạ một Đông".

Bị gọi tên đột ngột, Trần Hạ Vọng lập tức giật mình, ngón cái và ngón trỏ vô thức bóp chặt trang giấy: "Vâng ạ?"

"À," Lâm Đông Thanh tháo chiếc nón lá rộng vành ra và đưa về phía cậu ta: "Đừng đọc sách dưới nắng gắt thế, hại mắt lắm."

Trần Hạ Vọng nhìn xuống bàn tay cô đang đưa nón sang. Làn da trắng muốt của cô dường như chẳng bị ánh nắng làm ấm lên chút nào, những đường gân xanh mờ hiện rõ trên mu bàn tay thon dài.

Móng tay cô được sơn một lớp trong suốt nên khi để dưới ánh mặt trời trông càng thêm lấp lánh như những viên ngọc, nhưng cậu ta không biết điều đó, chỉ thấy móng tay cô có một màu đỏ hồng tựa như những hạt lựu chín mọng dưới nắng.

Cậu thiếu niên đứng hình một lúc lâu và nhất thời cũng quên mất lời cô vừa nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play