Mẹ Tạ Lan Thiền, bà Lư Huệ Bình, vừa đi vừa nói với Lâm Đông Thanh: "Dì đã nghe Tiểu Thiền nhắc tới cháu từ lâu. Chào mừng cháu đến nhà dì chơi. Chỉ tiếc nhà cửa của dì khá đơn sơ, không có gì đặc sắc đãi khách. Nếu cháu cần gì thì cứ tự nhiên nói nhé!"

Lâm Đông Thanh lễ phép gật đầu: "Dạ, con cảm ơn dì ạ."

Chợ rau cách đó không xa, đi bộ chưa đầy năm phút là đã tới nơi. Khu chợ nhỏ của thị trấn lổn nhổn những gánh hàng rong, xen lẫn với vài dãy quầy xi măng cũ kỹ. Mặt đất gồ ghề lồi lõm, cộng thêm những vũng nước đen ngòm với những mảnh rác đang nổi lềnh bềnh.

Tạ Lan Thiền đón ánh mắt của mẹ mình thì liền quay sang hỏi Lâm Đông Thanh: "Cậu  thích ăn món gì?"
"Tùy mọi người thôi." Lâm Đông Thanh kéo vali đi theo bọn họ: "Tớ ăn được hết."

Tạ Lan Thiền quay sang bàn bạc với mẹ mình bằng thứ tiếng địa phương nhanh như gió. Ông Lư thỉnh thoảng cũng góp vài câu, có vẻ như bọn họ đang bàn thực đơn cho tối nay, còn chàng trai đi theo phía sau từ nãy đến giờ vẫn im lặng như bóng.

Lâm Đông Thanh lặng lẽ quan sát thì thấy bà Lư mua xong thịt heo rồi chuyển sang quầy gà, sau đó tiếp tục rẽ vào lối bán cá. Trước mấy quầy cá đều bày la liệt những chậu nhựa lớn và có đủ loại cá đang nằm quẫy đuôi. Bà ấy nhanh chóng chọn một con cá rô phi tươi roi rói rồi nhờ người bán đánh vảy mổ ruột giúp mình.

Sau đó chàng trai nhanh chóng bước lên nhận túi cá đã được gói ghém cẩn thận. Tay của cậu ta đang đeo đầy túi đồ, nào là hành gừng tỏi, nào là rau củ thịt cá. Mỗi khi bà Lư trả tiền xong thì cậu ta lại lặng lẽ tiến lên nhận đồ rồi lại nhanh chóng lùi về phía sau như một cái bóng quen thuộc. Những động tác thành thục ấy khiến người ta lập tức hiểu đây không phải là lần đầu.

Lâm Đông Thanh đã mệt lả sau một đêm thức trắng và nửa ngày nhịn đói. Bề ngoài thì cô vẫn còn khá tỉnh táo, nhưng thực ra đầu óc của cô lúc này đã trở nên mụ mị, và chân bước cũng không còn vững nữa. Khi đi ngang qua một vũng nước lồi lõm, suýt chút nữa thì cô đã vấp ngã vì thiếu tập trung.

Cũng may có một bàn tay gân guốc nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay cô rồi kéo cô sang bên an toàn. Khi thấy Lâm Đông Thanh đã đứng vững thì chàng trai lập tức buông tay ra như vừa chạm phải lửa.

Sau đó cả đoàn người tiếp tục hành trình, Tạ Lan Thiền và bà Lư đi trước, Lâm Đông Thanh cùng chàng trai theo sau. Cậu ta chỉ tiến lên khi cần nhận đồ, rồi lại lặng lẽ rút về phía sau.

Dù hai tay đang xách đồ nặng trĩu, nhưng cậu ta vẫn kịp quan sát thấy Lâm Đông Thanh đang đuối sức. Nhanh như cắt, cậu ta liền dồn hết đồ sang tay phải, rồi đưa tay trái ra đỡ cô.

Lâm Đông Thanh theo phản xạ liền nhìn xuống cánh tay phải của cậu ta, một cánh tay tuy nhìn gầy guộc nhưng lại rất rắn chắc, còn có những đường gân nổi lên dưới lớp da mỏng khi phải gồng mang đồ nặng.
"Cảm ơn cậu." Cô nói khẽ.

Chàng trai để tay trái trống, sau đó ánh mắt cậu ta liền hướng về chiếc vali như muốn hỏi cô có cần giúp một tay không.
"Không sao, để tôi tự cầm."

Anh khẽ gật đầu, và sau đó lại rơi vào im lặng.

Khi đoàn người rời chợ, bọn họ chợt dừng trước một chiếc xe ba gác sơn đỏ đã bị bong tróc vài chỗ và động cơ diesel ì ạch.
"Chúng ta về bằng xe này nhé!" Tạ Lan Thiền vừa nói vừa liếc nhìn biểu cảm của Lâm Đông Thanh, sau đó cô ấy nhanh chóng thở phào khi thấy cô không hề tỏ vẻ chê bai một chút nào.

Ông Lư ngồi sau tay lái, bà Lư thì chen chúc ngồi trên ghế phụ. Khác với xe ba gác chở khách có mái che ở bến xe, chiếc xe này hoàn toàn trần trụi với hai chiếc ghế gỗ xếp tạm bợ, và trên thùng xe còn dính đầy vết bùn đất.

Chàng trai xếp đồ đạc lên xe trước, rồi giúp xách vali cho Lâm Đông Thanh. Thấy Tạ Lan Thiền thoăn thoắt trèo lên, Lâm Đông Thanh cũng bắt chước theo. Không cần nhắc, chàng trai tự động nhường hai ghế nhỏ cho hai cô gái, còn mình thì trải tấm bìa carton cũ ra rồi ngồi bệt xuống sàn xe.

Chiếc ghế gỗ nhỏ xíu đã ố màu, bốn chân không đều khiến nó cứ liên tục nghiêng ngả. Mặt ghế còn bị dính đầy vết bùn vàng và những vệt đen khó hiểu. Tạ Lan Thiền chỉ dùng tay phủi qua loa rồi nhanh chóng ngồi phịch xuống.

Nhưng Lâm Đông Thanh thì lại thoáng ngập ngừng, bởi vì chiếc quần trắng của cô sẽ thành "nạn nhân" của chiếc ghế bẩn này, nhưng bây giờ nếu bảo mọi người chờ cô một lát để cô đi mua giấy lau thì thật quá cầu kỳ.

Đúng lúc ấy bỗng dưng có một tấm bìa cứng khổ A4 được đưa tới trước mặt cô.
"Chị lót cái này ngồi cho đỡ bẩn." Giọng nói của chàng trai nhẹ nhàng vang lên như gió thoảng.

Lâm Đông Thanh nhìn quanh thùng xe thì liền thấy có lẽ đây là tấm bìa sạch sẽ duy nhất.
"Cảm ơn cậu." Cô cũng không khách sáo liền đưa tay nhận lấy rồi cẩn thận lót nó ở dưới ghế.

Chiếc xe ba gác chợt ‘rú’ lên một cái rồi rung lắc bật lên từng nhịp. Khi khung cảnh thị trấn khuất dần sau lưng, thì khung cảnh biển xanh mênh mông tiếp nối với những đồi núi nhấp nhô nhanh chóng hiện ra trước mắt. Lúc này tiếng ồn ào của chợ búa đã tan biến, và chỉ còn tiếng lá thổi xào xạc trong gió.

Lâm Đông Thanh bất giác mỉm cười: "Ở đây đẹp quá!"
Người sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này Tạ Lan Thiền tuy không cảm nhận được điều gì đặc biệt, nhưng cô ấy vẫn hào hứng đáp: "Ừ nhỉ! Không khí còn rất trong lành nữa!"

Một thứ hương vị tinh khiết lạ lùng, là mùi cây cỏ pha lẫn hơi ẩm mát rượi, lập tức tràn ngập khoang xe.

"Đoán xem kia là cây gì?" Tạ Lan Thiền bỗng nhiên chỉ tay vào một dãy cây thẳng tắp với thân mảnh mai.
Lâm Đông Thanh khẽ lắc đầu.
"Là mía đấy! Khi nó chín thì nó sẽ trông giống như những cây mía ở trong siêu thị mà cậu thấy."

Rồi cô ấy lại chỉ tiếp vào những luống rau xanh mướt: "Còn đây?"
"Rau cải?"
"Không phải, là lạc (đậu phộng) đấy!"

Lâm Đông Thanh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy những tán lá xòe rộng trên mặt đất: "..."

Sau đó chiếc xe rẽ vào một con đường đất gồ ghề và liên tục xóc nảy từng hồi. Chiếc vali không được cố định cứ bị trượt qua trượt lại, rồi liền đâm vào lưng Lâm Đông Thanh. Cô vội nắm chặt thành xe nhưng lưng vẫn bị vali đập liên hồi. Cô liền đẩy chiếc vali ra phía sau và cũng không thèm quay đầu nhìn lại.

Từ đó, chiếc vali không còn "tấn công" cô nữa.
Tạ Lan Thiền bỗng ngoái lại nhìn thì liền thấy em họ mình đang dùng chân ghì chặt bánh xe vali, còn hai tay thì vẫn ôm chặt đống đồ ăn.

  •  

Nhà Tạ Lan Thiền nằm trong một ngôi làng hẻo lánh chỉ có thưa thớt vài ba hộ. Có những xóm nhà san sát, và cũng có những nơi cách nhau cả quãng đường dài.

Trên đường về, cứ vài bước lại gặp người quen. Ông Lư dừng xe chào hỏi từ người gánh hàng rong đến bác chăn trâu, ai nấy đều tò mò nhìn Lâm Đông Thanh. Tạ Lan Thiền vui vẻ giới thiệu cô với bọn họ: "Bạn cháu đến chơi ạ!". Thế là ai nấy đều mỉm cười đầy hiền từ và lịch sự gật đầu chào cô gái thành phố.

Chỉ có điều, các cụ già nói toàn tiếng địa phương làm cho Lâm Đông Thanh ngơ ngác không hiểu gì, nên đành phải để Tạ Lan Thiền làm "thông ngôn". Vì thế, đường về tuy ngắn nhưng lại mất khá nhiều thời gian. Khi chiếc xe ba gác lọc cọc chạy vào sân thì ánh hoàng hôn đã nhuộm hồng những triền đồi xanh biếc.

Trước mắt Lâm Đông Thanh là một ngôi nhà ba tầng xây dở. Đúng hơn là hai tầng rưỡi, bởi vì tầng ba mới đổ mái được một nửa, phần còn lại thì chất đầy vật liệu xây dựng và bị phủ bạt. Tường ngoài vẫn phô màu gạch đỏ chưa trát, trông thô mộc như chính cuộc sống nơi đây.

"Nhà quê mộc mạc, chẳng bì được thành phố đâu. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé! Muốn ăn món gì thì cứ nói với dì, tài nghệ nấu nướng của dì cũng khá lắm đấy!" Lư Huệ Bình vừa nói vừa giở thúng thực phẩm ra khoe.

Lâm Đông Thanh chợt nhớ hồi ở ký túc xá, Tạ Lan Thiền từng kéo cô đi "chiếm" món cá kho nhà ăn, khi ấy cô bạn này còn bảo: "Vẫn không ngon bằng mẹ tớ nấu ngon!"

"Dì ơi, Lan Thiền hay kể món cá kho dì nấu ngon lắm. Cháu có thể ăn thử được không ạ?"

"Ồ dễ thôi ấy mà! Đấy là món tủ của dì mà!" Lư Huệ Bình nở một nụ cười rạng rỡ rồi nhanh chóng xắn tay vào bếp. ( app TYT - tytnovel )

Cánh cửa mở toang, chú chó vàng đang nằm lim dim bỗng giật mình chạy mất. Tạ Lan Thiền vội hỏi: "Cậu có sợ chó không? À mà sợ hay không cũng yên tâm, con Vượng Bát nhà tớ nhát lắm, chỉ cần thấy người lạ là lập tức co cẳng chạy!"

Lâm Đông Thanh: "...?"

Bức tường bên trong nhà chỉ được quét vôi trắng đơn giản. Phòng khách trống trải với chiếc bàn gỗ tròn và vài chiếc ghế đẩu. Không tivi, không tủ lạnh, chỉ có luồng gió mát lùa từ cửa trước ra cửa sau.

"Để vali tạm ở đây nhé! Cậu đi nghỉ một chút đi, tối nay chúng ta ngủ trên lầu." Ngay khi Tạ Lan Thiền vừa dứt lời thì bỗng nhiên có một cậu bé mập mạp, mặt mũi lem nhem từ trên gác chạy ùa xuống rồi hùng hục móc túi của chị mình.

Thằng bé cỡ đang học lớp 3, lớp 4 gì đó, vóc dáng nhìn khá bụ bẫm với đôi má phúng phính làm cho hai mắt phải híp lại, còn quần áo lấm lem như vừa lăn lộn ngoài vườn.

"Đồ ăn vặt để ở chỗ mẹ! Sắp tới giờ cơm rồi còn ăn gì nữa! Suốt ngày chỉ tới lúc ăn là nhanh nhẹn..." - Tạ Lan Thiền còn chưa nói dứt câu thì cậu em trai của cô ấy đã chuồn mất, nhưng cô ấy đã nhanh chóng vươn tay túm em mình lại: "Không thấy nhà có khách à? Chào chị đi chứ!"

Tạ Dương Kiệt liếc nhìn Lâm Đông Thanh một cái, sau đó cậu ta ậm ừ nói một câu chào qua quýt rồi lập tức giãy thoát.

"Em trai tớ đấy! Bị cha mẹ chiều quá nên sinh hư!" Tạ Lan Thiền thở dài, và bận rộn bày hoa quả ra mời khách: "Cậu dùng tạm nhé, để tớ vào phụ bếp phụ một tay cho nhanh!"

Trong khi ông Lư đã ra gốc đa đầu làng đánh cờ, còn Lâm Đông Thanh thì ung dung nằm thả người trên ghế gỗ. Cô đưa mắt nhìn quanh không gian giản dị, cửa mở thông ra sân, và phía sau là bếp lửa hồng.

Đằng chỗ cánh cửa bếp là một cảnh tượng thu hút cô. Tạ Lan Thiền đang líu lo kể chuyện, còn Tạ Dương Kiệt thì quấy phá đòi điện thoại chơi game. Chỉ có chàng trai kia thì đang lặng lẽ dọn dẹp và sắp xếp nguyên liệu gọn ghẽ.

Cậu ta làm việc tỉ mỉ đến lạ, rau rửa sạch thái vừa ăn, hành tỏi băm nhỏ xếp thành hàng. Mỗi khi Lư Huệ Bình với tay, bà ấy còn chưa kịp nói thì đã thấy đúng thứ cần dùng được đưa tận tay.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn vàng hắt bóng chàng trai đang thay than trong lò. Ngọn lửa bập bùng soi rõ nửa khuôn mặt của cậu ta. Đôi mắt ấy tựa mặt hồ đêm hè, yên tĩnh mà thăm thẳm. Như con thuyền nhỏ lặng lẽ trôi, ánh đèn vô tình khẽ chạm vào mặt nước đen nhánh.

Mùi cá kho thơm lừng khiến Vượng Bát liên tục quấn chân chủ. Tạ Dương Kiệt lúc nãy đòi ăn vặt giờ lại lì ra không chịu ngồi vào mâm.

"Khách quý đến nhà mà sao con hư thế! Sao không chịu học theo anh họ con kìa..." - Lư Huệ Bình ngượng ngùng với khách. Bà ấy đành phải quát mắng một trận thì thằng bé mới chịu ngồi vào bàn.

Bữa cơm quây quần với cá kho vàng ruộm, thịt ba chỉ xào ớt xanh mướt và canh gà ta béo ngậy.

"Ở quê không có gì ngon, nhưng gà thả vườn này là của nhà nuôi đấy! Cứ tự nhiên như ở nhà nhé!" Lư Huệ Bình gắp liền mấy miếng thịt gà béo bở vào bát của khách.

Lâm Đông Thanh không khỏi cảm thấy bối rối trước sự nhiệt tình ấy. Từ trước tới giờ cô vốn luôn quen ngồi ăn một mình, hiện giờ đang ngồi giữa bữa cơm đầm ấm, nghe tiếng cười nói rôm rả, không hiểu sao trong lòng cô chợt cảm thấy lạ lùng. Bát canh gà còn đang bốc khói nghi ngút, lớp mỡ vàng lấp lánh trên đó trông như những chiếc lá vàng mùa thu.

Tạ Dương Kiệt với tay lấy một chiếc đùi gà, Lư Huệ Bình liền ra hiệu mời Lâm Đông Thanh chọn trước, rồi mới chia phần cánh gà cho ông cụ và Tạ Lan Thiền.

Lâm Đông Thanh vốn có thói quen ăn trong im lặng, lại không hiểu được tiếng địa phương nên càng không thể tham gia vào câu chuyện của mọi người. Nhận thấy điều đó, bà Lư thỉnh thoảng lại chuyển sang dùng tiếng phổ thông, ân cần hỏi han về thành tích học tập và sở thích cá nhân của cô.

Trong khi đó, Tạ Dương Kiệt ăn uống vô cùng vụng về, mặt mũi nhanh chóng dính đầy thức ăn, thỉnh thoảng lại còn làm đổ canh ra bàn. "Thằng con trai này, sao lúc nào cũng bôi bẩn hết cả người thế này? Để quần áo bẩn thế này mà giặt không sạch lại phải mua đồ mới cho con đấy!" Bà Lư trừng mắt quát, nhưng cậu nhóc vẫn tỉnh bơ, lắc lư cái đầu không thèm đếm xỉa, rồi vẫn tiếp tục ăn uống một cách cẩu thả.

Bữa cơm diễn ra khá ồn ào, nhưng Lâm Đông Thanh không cảm thấy khó chịu vì cô không có thói quen chủ động bắt chuyện. Hơn nữa, có lẽ do cậu thiếu niên kia cũng đang im lặng ăn cơm nên việc cô ít nói cũng không thành vấn đề.

Thường ngày, Lâm Đông Thanh vẫn có thói quen lót giấy ăn trên bàn để đựng xương. Nhưng ở đây, mọi người lại thoải mái vứt xương thẳng xuống nền nhà. Cánh cửa luôn mở rộng để lũ chó trong nhà hoặc hàng xóm có thể chạy vào nhặt xương ăn.

Vượng Bát, chú chó vàng của nhà họ Tạ, đã nhanh chóng mon men đến gần bàn ăn. Đôi mắt nó sáng rực lên khi nhìn thấy xương, chiếc lưỡi hồng thè dài, nước dãi chảy thành từng giọt in hằn trên nền đất. Nhưng hễ có ai nhìn là nó lập tức cẩn thận lùi lại và sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Lâm Đông Thanh học theo thói quen ở đây cũng thả vài mẩu xương xuống đất. Vượng Bát liếc nhìn thấy cô đang mải ăn không để ý đến mình thì liền rón rén tiến về phía mẩu xương bên chân cô. Nó cúi đầu gặm lấy miếng xương còn dính chút thịt và vui mừng vẫy đuôi tíu tít. Chiếc đuôi lông xù quệt nhẹ vào chân cô qua lớp vải quần, cảm giác mềm mại khiến cô thấy ngứa ngứa nên bèn đưa tay vuốt nhẹ.

Vượng Bát lập tức hoảng sợ, cái đuôi của nó trở nên cứng đờ, sau đó liền nhanh như cắt chạy trốn ra sau lưng ông cụ và cậu thiếu niên. Bà Lư tưởng nó làm phiền Lâm Đông Thanh nên liền lớn tiếng đuổi nó đi: "Cút ngay! Đi ra chỗ khác!"

Vượng Bát nghe thấy tiếng chủ quát thì vội vàng chạy ra sân và đứng run rẩy một lúc lâu, nhưng rồi nó vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn, lại lén lút vào nhà rồi lại rón rén tiến về phía bàn ăn. Bà Lư thấy vậy thì liền đứng dậy định đóng cửa đuổi nó ra ngoài, nhưng Lâm Đông Thanh đã vội nói: "Không sao đâu dì ạ, cháu không sợ chó." Sau đó cô còn bổ sung thêm: "Với lại nó cũng không làm ảnh hưởng đến bữa ăn của cháu đâu ạ."

Cậu thiếu niên chợt ngẩng đầu lên lén liếc nhìn cô một cái rồi lại cúi xuống. Vượng Bát nhìn bề ngoài là một chú chó to lớn, ở độ tuổi này những con chó khác đã có thể sủa báo động và canh giữ nhà cho chủ. Nhưng nó lại nhát gan như chuột, chỉ mới bị Lâm Đông Thanh chạm vào đuôi mà đã không dám lại gần nữa, sau khi nhặt xương xong nó liền lủi ra phía sau lưng ông cụ và cậu thiếu niên để nhai.

Theo thói quen, Lâm Đông Thanh chỉ ăn hết nửa bát nhỏ rồi đặt đũa xuống. Bà Lư thấy hành động của cô thì liền hỏi ngay: "Sao thế cháu? Sao ăn ít vậy?" Lâm Đông Thanh thành thật trả lời: "Dì ơi, cháu no rồi ạ."

"Sao no nhanh thế?" Bà Lư nói: "Hay là cháu thấy đồ ăn của dì nấu không ngon?" "Dạ không phải đâu ạ." Lâm Đông Thanh đành phải cầm đũa lên ăn tiếp, ăn hết một bát rồi lại ăn thêm một bát nữa, nhiều gấp ba lần so với bình thường, đến mức không thể ăn thêm được nữa mới đặt đũa xuống. Thấy vậy, bà Lư mới hài lòng gật đầu cười.

Lúc này Lâm Đông Thanh mới hiểu ra, khi đến nhà người khác làm khách, nếu ăn ít sẽ khiến chủ nhà nghĩ mình đón tiếp không chu đáo. Sau khi ăn xong, cô cảm thấy có hơi khó chịu trong bụng, nên liền ra sân đi dạo một lát cho đỡ tức bụng.

Khoảng sân nhà một nửa được láng xi măng, nửa còn lại là đất trồng rau. Bên cạnh có một vòi nước dùng để rửa tay và giặt quần áo, nước chảy xuống đất tiện thể tưới luôn cho mấy luống rau. Giữa bốn cọc gỗ dài có căng hai sợi dây phơi đồ. Đêm đã buông xuống, trăng sao lấp lánh càng điểm tô vẻ đẹp cho bầu trời. Lâm Đông Thanh chỉ đi lại trong phạm vi sân có ánh đèn chiếu sáng chứ cũng không dám đi xa.

Tạ Lan Thiền sau khi ăn xong liền kéo vali của Lâm Đông Thanh lên tầng hai để dọn phòng cho cô. "Chị họ, để em giúp cho." Cậu thiếu niên nhanh tay nhận lấy vali rồi đi theo chân cô ấy lên lầu.

Tầng hai là nơi sinh hoạt, phía sau có ban công, đối diện với sân là ba cửa sổ lớn. Tạ Lan Thiền nhường phòng gần ban công cho Lâm Đông Thanh, còn mình thì chuyển sang phòng bên cạnh. Hôm qua cô ấy mới dọn dẹp phòng xong, đồ đạc vẫn còn chưa kịp chuyển hết, nhưng cũng không có nhiều thứ nên giờ dọn cũng kịp.

Trong lúc cô ấy đang thu dọn đồ đạc thì bỗng nghe em họ mình hỏi: "Chị họ, cô bạn chị đưa về hôm nay có phải là người mà chị nói Tết sẽ dẫn về không ạ?" Tạ Lan Thiền bỏ dây buộc tóc và cuốn sổ trên bàn vào rổ, rồi đáp: "Không phải đâu. Hồi Tết chị nói là bạn thân từ hồi cấp hai, còn hôm nay là bạn cùng phòng mới của chị ở cấp ba, cô ấy ngủ ngay phía trên giường chị."

Tạ Lan Thiền thuận miệng hỏi lại: "Thế em thấy cô ấy thế nào?" 

"Cô ấy... rất đặc biệt." Cậu thiếu niên đặt vali xuống rồi nói. 

"Đặc biệt ở chỗ rất đẹp phải không?" Tạ Lan Thiền hỏi khẽ. 

Cậu thiếu niên đang mất tập trung không nghe rõ câu hỏi nên liền vô thức đáp: "Ừm."

Tạ Lan Thiền ngừng tay và chợt nhận ra có điều gì đó khác lạ. Dường như đây là lần đầu tiên cậu em họ này của cô ấy chủ động hỏi về một người khác.

Sau khi Lâm Đông Thanh đi dạo xong và đang định vào nhà thì chợt gặp hai chị em họ Tạ Lan Thiền đang đứng ở cửa. Tạ Lan Thiền kéo em họ mình ra trước mặt, rồi nghiêm nghị bảo: "Nói lại cho cô ấy nghe xem lúc nãy em vừa nói gì với chị nào?" 

Lâm Đông Thanh nhướng mày nhìn cậu ta, nhưng thiếu niên cứ ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống.

Tạ Lan Thiền đẩy nhẹ cậu ta, tuy không nói gì nhưng ánh mắt lại chứa đầy ý tứ thúc giục. 

"Em... em nói là cô ấy rất đ... rất đặc biệt..." Giọng nói của cậu ấy càng lúc càng nhỏ dần. Tạ Lan Thiền không nhịn được liền bật cười: "Là 'rất đẹp' chứ gì? Thế mà chưa bao giờ nghe em khen chị đẹp nhỉ?"

Lâm Đông Thanh tựa lưng vào cửa, ánh mắt cô dừng lại ở đoạn cổ trắng nõn của cậu thiếu niên đang cúi đầu. Làn da của cậu ta quá trắng khiến vùng gáy và tai lộ rõ sắc hồng vì ngượng.

"Cậu tên là gì?" Cô hỏi.

Cậu thiếu niên dường như không ngờ cô lại đột ngột hỏi mình, vậy nên cậu ta thoáng ngẩn người vài giây rồi mới ấp úng trả lời: "Dạ... Trần... Trần Hạ Vọng ạ." Giọng nói còn ngập ngừng vì chưa thoát khỏi sự bối rối lúc nãy. 

Lâm Đông Thanh hỏi tiếp: "Chữ Thành nào? Thành tựu à?" 

Tạ Lan Thiền ở bên cạnh vội giải thích: "Là chữ Trần bên trái ấy."

Dưới mái hiên phơi đầy các loại thảo dược khô, một cơn gió bất chợt thổi qua mang theo một mùi đắng đặc trưng. 

"À, là họ Trần." - Lâm Đông Thanh nhìn cậu ta chăm chú, rồi tiếp tục hỏi: "Cậu có ngại người lạ không?" 

"Dạ không ạ." Cậu ta trả lời cực kỳ nhỏ nhẹ. Giọng nói ấm áp, mềm mại mang đậm chất giọng miền Nam.

Lâm Đông Thanh khẽ nhướng mày, và nửa đùa nửa thật mở miệng: "Vậy sao gặp chị lại căng thẳng thế?" 

Đến mức vì quá hồi hộp mà phát âm nhầm cả chữ "Trần" thành chữ "Thành".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play