Đùng đùng đùng!

Mẹ tôi cầm súng, sắc mặt tái nhợt, ngón tay hơi run rẩy. Bố bình tĩnh đặt ngón tay mình lên ngón trỏ của mẹ, nhắm thẳng vào dị năng giả được gọi là đại ca còn sót lại cuối cùng.

- Cứ như vậy, không có gì phải sợ, giống như lúc trước anh từng dạy em.

Bóp cò.

Đùng!

Tên dị năng giả kia vừa chửi rủa om sòm, vừa gạt dòi trên mặt ra thì đột nhiên bị một viên đạn bắn xuyên qua đầu. Những mảnh vỡ từ xương sọ và mô não lộ ra từ vết thương, một mảng trắng bệch, lẫn với máu tươi đỏ sẫm trông ghê rợn và buồn nôn vô cùng.

Cả thế giới như chìm vào im lặng.

Dưới đất là một mớ hỗn loạn.

Thi thể nằm la liệt, máu tươi lan tràn.

Dòi vẫn uốn éo.

Gián vẫn đang bò.

Mặc dù có bố dẫn dắt nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mẹ giết người. Ngay cả khi có bố an ủi, trong mắt mẹ vẫn không giấu nổi sự bàng hoàng và hãi hùng, nhìn chằm chằm vào tên dị năng giả do chính tay bà ấy bắn chết. Bầu không khí xung quanh như đông đặc lại thành một loại chất lỏng đặc quánh, khiến mỗi lần bà ấy hít vào đều mang theo mùi tanh nồng của máu tươi.

Dạ dày đột nhiên cuộn lên như sóng trào, cuối cùng mẹ tôi không kìm được nữa, vội vàng bịt miệng lại, loạng choạng chạy sang một bên. Cả người bà ấy cuộn tròn lại trong vô thức, một tràng nôn khan dữ dội trào ra từ sâu trong cổ họng.

Dạ Cửu Ca tỏ vẻ thấu hiểu, đưa cho mẹ tôi một chai nước khoáng:

- Chỗ này không ở được nữa rồi, nửa đêm còn lại chúng ta ra xe nghỉ ngơi đi.

Nếu xung quanh Dạ Cửu Ca chỉ có thi thể thì cô ấy vẫn có thể ngủ thẳng cẳng không sợ gì. Nhưng bây giờ dưới đất còn cả đống dòi và gián đang ngúng nguẩy bò lúc nhúc...

Dạ Cửu Ca ớn lạnh, tỏ vẻ từ chối. Cô ấy nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tán thưởng:

- Ban đầu cứ tưởng mấy người chỉ là cục tạ thôi chứ, không ngờ lại đáng tin như vậy...

Mặt mũi em gái tái nhợt, bàn tay cầm súng vẫn còn run rẩy.  Cuối cùng em ấy không kìm được nữa mới vịn một cây cột để nôn mửa dữ dội giống như mẹ tôi. Vừa nôn vừa chửi thề:

- Đờ mờ... Đây không phải lần đầu em chứng kiến cảnh tượng máu me thế này, nhưng... Lần đầu giết người vẫn là cú sốc khó vượt qua.

Vẻ mặt bố tôi vẫn như thường, chỉ là nhìn mẹ và em gái với ánh mắt lo lắng, đưa nước cho em gái tôi. Dạ Cửu Ca nhìn bố tôi với ánh mắt đầy thâm ý, nhưng cuối cùng không nói gì. Sau đó cô ấy quay sang nhìn tôi, mặc dù cảnh tượng ban nãy có gớm thật nhưng cũng không đến nỗi nào:

- Đúng là gián và dòi giúp ích thật nhưng Thẩm Thính Chi à, sao cô có thể viết được nhân vật chính thấy gớm vậy chứ?

Tôi che mặt:

- Xin lỗi nha, hứng lên thì viết thôi. Hồi đó lượt view không lẹt đẹt quá nên tôi tức tôi đi đầu độc người đọc.

Dạ Cửu Ca: ...

Sau đó cô ấy cùng tôi chuyển vật tư để trong kho hàng lên xe. Em gái nôn xong, thều thào hỏi:

- Chị, vậy đám tổng tài dòi và nữ chính gián chị triệu hồi ra tính sao bây giờ?

Tôi nhìn đám gián và dòi bò lúc nhúc, mặt mũi xanh lè: 

- ...Chị đâu biết làm sao? Nam nữ chính đã biến thành loại sinh vật này thì đương nhiên phải thả họ tự do rồi. Chẳng lẽ kêu chị nhét vào túi quần mang đi à?

Em gái: ...

Đột nhiên bảng điều khiển hiện lên, nhấp nháy ánh sáng đỏ:

[Nguy cơ được giải trừ, chức năng nhân bản mất hiệu lực.]

Ngay sau đó, đám gián đầy đất biến thành một con gián. Đám dòi đầy đất cũng biến thành một con dòi. Không chỉ thế mà bọn chúng còn đồng loạt bò về phía tôi. Tôi suýt nhảy ra xa cả hai dặm, tụi bây đừng đến đây mà!

[Cô là người phụ nữ chết tiệt đã biến tôi thành dòi đúng không?] Một giọng nam trầm thấp chứa đầy phẫn nộ vang lên bên tai tôi như tiếng sấm nổ.

[Sao tôi lại biến thành một con gián phương Nam chứ, hu hu hu! Khoan đã, sao ở đây lắm người chết vậy! Á á á, cứu mạng!] Sau đó là giọng nói hoảng loạn của một cô gái vang lên bên tai tôi.

Tôi: ...

[Mỗi một nhân vật chính đều là tâm huyết của tác giả, cũng là mắt xích quan trọng để các thế giới vận hành, xin tác giả đừng bỏ rơi họ.] Một hàng chữ hiện lên trên màn hình trước mặt

Tôi: ... Có lẽ đây là báo ứng.

Thế là tôi thành khẩn nói với họ về thân phận của mình cùng với tình hình ở thế giới này.

Tổng tài dòi: [Vậy là tôi phải làm dòi cả đời hả? Người phụ nữ chết tiệt kia, tôi đang làm tổng tài ngon lành, mắc cái gì lại viết tôi thành dòi chứ?]

Tôi cũng thấy nó tội vô cùng:

- Xin lỗi nha, tôi thật sự không ngờ tiểu thuyết dưới ngòi bút của mình lại tự hình thành một thế giới...

Nữ chính gián: [Hả, tận thế sao? Vậy có phải là có rất nhiều zombie không? Đám vừa rồi là dị năng giả hả?]

Tôi: - Đúng vậy.

Tôi cam đoan hết lần này đến lần khác rằng nhất định sẽ bảo vệ chúng đàng hoàng, sau đó tìm hai cái hộp thông thoáng rồi lần lượt bỏ chúng vào, cho thêm một ít thức ăn của con người. Cuối cùng đặt chúng vào túi bên hông ba lô.

Tôi nhìn thoáng qua thi thể của những dị năng giả kia, thở dài một hơi.

Cá lớn nuốt cá bé, đây mới bản chất thực sự của tận thế.

*

Chúng tôi tiến vào địa phận của một thành phố khác, điểm chung của hai nơi này là đều hoang tàn đổ nát như nhau.

Vì tôi từng học với quân y, còn bố tôi trước đây cũng từng làm trợ thủ cho pháp y để lấy tư liệu, nên cả hai chúng tôi đều khá hiểu về cấu trúc cơ thể con người.

Thế là tôi và bố chia nhau dạy em gái và mẹ chỗ nào là vị trí trí mạng, chỗ nào có thể khiến người ta tạm thời mất đi khả năng hành động, chỗ nào gây đau đớn dữ dội nhưng không để lại tổn thương... Từ những nền tảng đó, Dạ Cửu Ca bắt đầu dạy chúng tôi một số kỹ năng tự vệ cơ bản, muốn mạnh như cô ấy là chuyện không thể nào, có thể tự bảo vệ được mình là tốt lắm rồi.

Tôi cũng tiện thể học bắn súng với họ, lấy mấy con zombie lạc đàn ra luyện tập, nhưng độ chính xác... Thì còn khuya mới bằng bốn người còn lại.

Những lúc như thế tổng tài dòi thường rướn người thẳng dậy để nhìn lén, còn nữ chính gián thì rung râu gặm bánh quy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play