Cả nhà tôi đều là nhà văn viết tiểu thuyết.
Năm đó bố gặp mẹ tôi tại một buổi họp mặt tác giả rồi phải lòng bà ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trùng hợp là lúc đó mẹ tôi vừa bị bạn trai cắm cho cặp sừng, buồn bã tủi thân, nên bố đã nhân cơ hội này để theo đuổi mẹ không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng rước được người đẹp về dinh.
Còn tôi và em gái đều chịu ảnh hưởng sâu sắc từ bố mẹ nên lớn lên cũng trở thành nhà văn tiểu thuyết.
Bố tôi chuyên viết thể loại trinh thám hình sự hoặc vô hạn lưu, mẹ tôi thì chuyên thể loại vượt núi băng đèo theo đuổi vợ tới hơi thở cuối cùng, em gái tôi thì viết những bộ truyện sát thủ xuyên không thành kẻ vô dụng, còn tôi thì được ưu điểm là mặt dày, muốn kiếm tiền nên thấy chủ đề nào hot là viết chủ đề đó.
Cả nhà tôi cứ trải qua cuộc sống tự do êm đềm đó cho tới khi tận thế đột nhiên ập đến.
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Khu chung cư cao cấp yên bình và ổn định mà chúng tôi sống trước kia đã sớm biến thành địa ngục trần gian.
Lũ zombie kêu gào trên hành lang, tiếng móng vuốt sắc nhọn của chúng cào cấu vào tường phát ra âm thanh chói tai. Còn đường phố bên ngoài khu chung cư là những chiếc xe nằm la liệt, có thân xe bị móp méo biến dạng, kính vỡ vương vãi khắp nơi.
Lũ zombie lang thang trên đường, thân hình chúng vặn vẹo, bước đi loạng choạng, có con thì cụt tay cụt chân, có con thì mặt mũi thối rữa, lộ ra xương trắng hốc hác.
Cửa hàng tiện lợi dưới lầu cũng bị cướp sạch sành sanh từ lâu, chỉ còn một đống hỗn độn.
Không lâu sau đó, cả nhà chúng tôi lần lượt bị sốt. Sau khi hạ sốt, tôi phát hiện cả nhà đều thức tỉnh cùng một dị năng: Có thể triệu hoán nam nữ chính dưới ngòi bút của mình để cứu nguy.
Tôi chợt cảm thấy có gì đó khác lạ trong đầu, một ý nghĩ lóe lên, một bảng điều khiển hiện ra trước mắt tôi.
[Người sở hữu dị năng: Thẩm Thính Chi
Nội dung dị năng: Có thể triệu hồi nam nữ chính do mình sáng tác
Thời gian hồi chiêu: 48 tiếng
Danh sách nam chính: ...
Danh sách nữ chính: ...]
Do tính chất đặc thù của nghề nghiệp chúng tôi là một khi chắp bút sẽ không còn khái niệm về thời gian, không biết hôm nay là ngày nào, nên chúng tôi thường tích trữ rất nhiều lương thực và đồ dùng sinh hoạt trong nhà. Cũng nhờ thế mà chúng tôi trụ được lâu hơn so với những gia đình bình thường khác.
Nhưng dẫu vậy thì cũng có ngày vật tư hao hết. Hơn nữa toàn bộ hệ thống vận hành thành phố sắp bị tê liệt rồi, sớm muộn gì điện, nước, wifi cũng bị cắt thôi. Nếu muốn sống sót thì nhất định phải có vật tư, mà bên ngoài là một đám zombie đang gào khóc đòi ăn.
Không chỉ thế, hầu như những nhà văn tiểu thuyết như chúng tôi đều có chung một tật xấu, đó là thích làm ổ ở làm, ngày đêm đảo điên, vai không thể khiêng, tay không thể xách. Giờ mà ra ngoài là xác định chết chắc.
Tình huống căng vô cùng.
Nhưng vào lúc chúng tôi tuyệt vọng nhất thì dị năng này xuất hiện, không khác gì mưa rào kéo đến lúc hạn hán. Ông trời đúng là không nỡ tuyệt đường sống của nhà tôi mà.
Tôi kích động hỏi bố:
- Bố ơi, nam chính trong các bộ tiểu thuyết của bố đều có chỉ số thông minh và giá trị vũ lực cao, bố gọi họ ra gánh nhà mình được không? ( app TYT - tytnovel )
Bố tôi nhíu mày, tôi cũng nhìn thấy một bảng điều khiển mờ mờ hiện ra trước mặt ông ấy. Hình như bố đang xem xét những nhân vật mà mình có thể triệu hồi.
Nghe tôi nói, cuối cùng bố tôi cũng ngẩng đầu lên, nhưng ông ấy im lặng một lúc lâu mới đáp:
- Nam chính dưới ngòi bút của bố không bị thần kinh thì cũng là tội phạm biến thái, con có chắc là gọi ra rồi họ sẽ cắt cổ zombie chứ không phải cắt cổ nhà mình trước không?
Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.
Cái lùm mé, tôi quên mất nam chính trong tiểu thuyết của bố đa phần đều bị thần kinh, không có giới hạn đạo đức, giỏi nhất là đùa giỡn lòng người, có khi nạn nhân còn mang ơn đội nghĩa nam chính trước khi chết nữa.
Tôi: ...
Em gái tôi quay sang hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, chẳng phải gần đây mẹ viết một nam chính là Thần quân Thần giới siêu mạnh luôn à?
Mẹ tôi đáp với vẻ do dự:
- Nhưng cuối cùng hắn ta nhập ma vì nữ chính, xém tí nữa là hủy diệt cả tam giới. Nếu mẹ gọi trúng hắn ta ở đoạn đầu truyện thì còn đỡ, lỡ như là đoạn sau khi hắc hóa thành Ma quân thì đừng nói chúng ta, có khi tận thế kết thúc trong một nốt nhạc luôn cũng nên.
Em gái: ...
Tôi hỏi em gái:
- Khoan đã, em gái, chị nhớ những nhân vật dưới ngòi bút của em không phải thần y xuất chúng thì cũng là sát thủ đứng đầu thiên hạ, em...
Em gái ấp a ấp úng:
- Nhưng bọn họ đều máu lạnh vô tình, kiêu căng ngạo mạn, không đưa ra được cái giá đủ thuyết phục họ thì họ không quan tâm chị sống chết ra sao đâu. Hơn nữa chị cũng biết mấy đứa "con gái" của em là sát thủ còn gì, tính cảnh giác cao vãi lều, lỡ như vừa xuất hiện đã cho chúng ta ăn "kẹo đồng" thì sao?
Tôi: ...
Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi, hỏi:
- Bé Chi, con viết nhiều thể loại như thế, bộ không có nam nữ chính nào...
Tôi lật xem bảng nhân vật trước mặt mình, rơi vào thế khó xử:
- Ờ thì... Mẹ à, ý mẹ là nữ chính làm nhiệm vụ thất bại rồi bị hệ thống xóa sổ và nam chính hối hận xanh ruột, hay là tổng tài bá đạo biến thành dòi và nữ chính biến thành gián, hay là cặp cha con đang cố gắng phấn đấu trên con đường cua lại vợ tìm lại mẹ?
Mẹ tôi: ...
Em gái tôi lập tức ngồi vào trước máy tính, chuẩn bị khởi động máy:
- Bây giờ viết một bộ kịp không nhỉ? Em nhất định sẽ viết một nữ chính tu tiên vừa tốt bụng vừa vô địch thiên hạ...
Nhưng em ấy vừa dứt lời thì trước mặt đã xuất hiện một giao diện cảnh báo màu đỏ tươi:
[1. Nam nữ chính được sáng tác sau khi dị năng thức tỉnh không có hiệu lực, tức là không thể triệu hồi.
2. Chỉ có những bộ truyện đã hoàn thành mới có thể triệu hồi nam nữ chính, những bộ mở hố mà không lấp thì không dùng được.
3. Nam nữ chính được triệu hồi sẽ không chịu sự kiểm soát của tác giả, nhân vật được truyền tống tới từ phân đoạn nào trong tiểu thuyết cũng là ngẫu nhiên, vì vậy xin hãy triệu hồi một cách thận trọng.]
Sau đó bảng điều khiển trước mặt chúng tôi đều phát ra cùng một cảnh báo màu đỏ như lây lan nhau.
Cả nhà: ...
Cứ tưởng là phao cứu sinh trong lúc nguy nan, ai dè lại là bùa đòi mạng.
Thôi hủy diệt hết đi.