Ô tô hết xăng rồi, gần đây cũng không có trạm xăng nào nên chúng tôi chỉ có thể bỏ xe lại, cố nhét những vật tư cần thiết vào ba lô rồi đi bộ tiếp.
Chưa đi được bao xa thì đột nhiên chúng tôi nghe thấy phía trước có tiếng ồn ào, cùng với đó là mùi thối rữa nồng nặc mùi khói thuốc súng xộc dày đặc trong không khí.
- Mau lên, các anh đưa họ rút lui, chúng tôi ở lại chặn sau.
Trước mắt cả gia đình là một đội nhỏ mặc đồ ngụy trang hộ tống mười mấy hai mươi người sống sót cùng một đám zombie đang nhe nanh múa vuốt lao tới, tiếng gầm rú của chúng chói đến mức đau màng nhĩ.
Trong những người sống sót có cả nam lẫn nữ, cũng có người già và trẻ em. Ánh mắt họ tràn ngập sự sợ hãi, trong đội hình bắt đầu vang lên những tiếng nức nở đè nén.
Zombie vốn không có cảm giác đau đớn, không đánh trúng đầu chúng thì chúng sẽ không mất khả năng hành động, dù bị chặt tay chân thì vẫn có thể cắn người.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt cương nghị, hình như khẩu súng trong tay ông ấy hết đạn rồi nên ông ấy chuyển sang rút con dao găm giắt trên bắp chân ra, đâm vào mắt con zombie trước mặt, sau đó đá văng nó sang một bên.
Nhưng đỡ được phía trước thì không đỡ được phía sau. Sau lưng ông ấy là một con zombie nhe răng trợn mắt, sắp vồ tới sau lưng người đàn ông.
Đồng đội người đàn ông trừng to mắt:
- Đội trưởng, cẩn thận!
Đùng!
Đầu con zombie kia nổ tung, từ từ ngã xuống.
Dạ Cửu Ca xoa xoa chuôi súng, nhíu mày, không phải vì nhìn thấy nhóm quân đội hộ tống người sống sót mà là vì mấy chục con zombie này chặn đường, muốn đi qua thì phải giải quyết chúng.
Cô ấy nói với chúng tôi:
- Ngoan ngoãn đứng yên ở đây, đừng chạy nhảy lung tung, có zombie đến thì cứ bắn vào đầu chúng.
Những con người không có bao nhiêu sức chiến đấu như chúng tôi ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó Dạ Cửu Ca lao vào trận chiến như một cơn gió.
Trước bao nhiêu con mắt, thân hình Dạ Cửu Ca như một bóng ma, hễ giơ tay chém xuống là đầu một con zombie bị chém làm đôi, đà của con dao còn chưa hết, cô ấy đã tiếp tục vung xuống, tiện tay mổ bụng con zombie tiếp theo, nội tạng thối rữa rơi ra ào ào.
Sau đó cô ấy lại tung một cú đấm mạnh mẽ khiến cái đầu lung lay của con zombie gãy lìa khỏi cổ, bay ra ngoài, còn không quên kéo anh quân nhân suýt bị cắn một cái, lạnh lùng chê người ta vướng chân rồi lại tung một cú đấm làm vỡ đầu một con zombie khác, óc văng tung tóe.
*
Sự xuất hiện của Dạ Cửu Ca giúp tình thế ngàn cân treo sợi tóc lập tức xoay chuyển. Tất cả mọi người đều nhìn cô ấy với vẻ kinh ngạc.
Em gái nhìn bóng dáng Dạ Cửu Ca với vẻ ngưỡng mộ, trong mắt vừa có sự vui mừng vừa có niềm tự hào:
- Không hổ là con gái cưng, là vị vua tác chiến một mình mà em viết ra! Con gái của em giỏi quá đi!
Tôi tán đồng: - Đúng là rất giỏi.
Trong khi đó bố tôi vẫn nhẹ nhàng và kiên nhẫn hướng dẫn mẹ bắn súng:
- Thấy con zombie đang chạy về phía chúng ta không? Nhắm vào đầu nó.
Đùng!
Zombie toi mạng.
Tôi nước mắt lưng tròng: ... Rõ ràng con mới là đứa gà mờ trong cái nhà này mà bố.
*
Sau khi giết hết đám zombie, Dạ Cửu Ca vẩy máu trên lưỡi dao. Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt cô ấy, trịnh trọng chào, nói:
- Cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ, tôi là đội trưởng đội hộ tống, tên là Tưởng Kỳ...
Dạ Cửu Ca khách sáo đáp: - Không cần cảm ơn.
Tưởng Kỳ nhẹ nhàng hỏi: - Không biết nên xưng hô với cô thế nào? ( app TYT - tytnovel )
Dạ Cửu Ca đáp ngắn gọn: - Dạ Cửu Ca.
Một chàng trai da ngăm đen khác được Dạ Cửu Ca cứu nói với giọng đầy cảm kích:
- Cô Dạ, cảm ơn cô đã cứu tôi! Cô còn giỏi hơn cả đội trưởng của tôi nữa đó! Cô là dị năng giả à...
Dạ Cửu Ca lắc đầu: - Không phải.
Sau đó cô ấy suy tư một hồi, lại hỏi:
- Các anh đang trên đường đến khu an toàn ở thành phố S đúng không?
Tưởng Kỳ đáp:
- Đúng vậy, nhiệm vụ lần này của chúng tôi là hộ tống những người sống sót đến đó.
Ông ấy dò hỏi: - Cô Dạ, cô cũng vậy sao?
Dạ Cửu Ca khẽ ừ một tiếng.
Lúc này, khi chúng tôi đi tới, vừa lúc nghe thấy một cô gái trong số những người sống sót nói với bạn mình với đôi mắt tỏa sáng lấp lánh:
- Cô ấy tên là Dạ Cửu Ca?
Bạn cô gái gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy, trùng với tên nữ chính trong cuốn tiểu thuyết mà tụi mình đọc hồi cấp hai đấy! Cách phát âm tên của nữ chính giống cô ấy y như đúc luôn!
Cô gái kia nói tiếp:
- Hình như là bộ tiểu thuyết tên "Sát thủ đế phi: Đại tiểu thư vô dụng quá ngang ngược", nữ chính là Dạ Cửu Ca, là sát thủ đứng đầu thiên hạ, còn nam chính thì quên tên rồi, hình như họ Tư, do tác giả "Mạ Non Bay Khắp Chốn" viết... Không lẽ mấy người tên Dạ Cửu Ca đều giỏi như vậy sao? Còn xinh xinh như thế nữa...
Em gái Mạ Non Bay Khắp Chốn: ???
Dạ Cửu Ca thính lực cực tốt nên cũng nghe thấy, sau đó: ...
Cô ấy quay sang nhìn em gái tôi với gương mặt không biểu cảm.
Em gái: Lại dùng ngón chân moi đất.
Cô gái kia lại tiếp tục:
- Nói mới nhớ, một năm trước tớ còn đi dự buổi ký tặng của tác giả Mạ Non Bay Khắp Chốn đấy, là một cô gái rất xinh xắn đáng yêu, tụi tớ còn chụp ảnh chung...
Em gái: ...
Oải cả chưởng. Trong tình huống này mà cũng gặp được độc giả của mình sao?
Cô gái kia vừa quay đầu đã đối diện với em gái tôi.
Em gái: - Hello?
Cô gái kia: ...
Cô gái kia xịt keo cứng ngắc, còn một cô gái vóc người cao ráo khác thì liên tục dụi mắt, nói với bạn trai mình:
- Có phải em gặp ảo giác không? Sao em lại thấy tác giả Đông Ngung bằng xương bằng thịt thế này?
Khóe miệng bạn trai run rẩy:
- Em không nhìn lầm đâu, đúng là tác giả Đông Ngung đấy, không chỉ có ông ấy mà cả tác giả Tang Du - vợ ông ấy cũng ở đây.
Cô gái: - Á á á, tác giả Tang Du mà em thích cũng ở đây sao?
Nụ cười dịu dàng trên mặt bố tôi - tác giả Đông Ngung hàng thật giá thật, lập tức tắt ngóm. Còn mẹ tôi - tác giả Tang Du thì há hốc thành hình chữ O.
Thiệt hả bà Thơ, tận thế rồi mà vẫn gặp được độc giả của họ à?
Thế giới này nhỏ đến vậy sao?