Sau khi thoa thuốc cho cục u trên đầu em gái, tôi lại thay thuốc và băng bó cho Dạ Cửu Ca. Trước đó để chứng minh khả năng chia sẻ thương tổn, Dạ Cửu Ca đã rạch một đường khá sâu vào lòng bàn tay, nhìn thôi cũng thấy rất đau rồi.
Dạ Cửu Ca thấy tôi thao tác rất thuần thục, chống cằm hỏi:
- Cũng thành thạo đấy nhỉ?
Tôi ừ một tiếng, giải thích:
- Mấy năm trước tôi có học sơ cứu khẩn cấp một khoảng thời gian để viết một nữ phụ là quân y.
Dạ Cửu Ca cảm thấy tò mò:
- Nhà văn tiểu thuyết như mấy người đều biết nhiều thứ vậy sao?
Tôi trầm ngâm một lát, đáp:
- Gần như cái gì tôi cũng học một chút, dù sao cũng phải xây dựng nhân vật và bối cảnh mà, nên phải tìm hiểu kiến thức ở các lĩnh vực khác nhau. Hồi đó tôi bị bí văn, không tìm được cảm hứng, thế là cuốn gói chạy đến khu vực chiến sự ở Trung Đông, quan sát tận mắt chiến tranh, đúng là khiến người ta tuyệt vọng. Tôi còn phỏng vấn phóng viên chiến trường và quân y ở đó, học một số kiến thức y tế cơ bản và cách sơ cứu khẩn cấp với quân y...
Dạ Cửu Ca: ...Liều đấy.
Dạ Cửu Ca ngạc nhiên:
- Cứ thế chạy đến khu vực quân phiệt hỗn loạn như vậy mà cô còn dám không học bắn súng?
Tôi rụt cổ: - À thì, tôi thuê một đội lính đánh thuê chuyên nghiệp bảo vệ mình...
Dạ Cửu Ca: ...
- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Buổi tối, chúng tôi dừng chân trong một nhà kho bỏ hoang. Trên đường đi trước đó, chúng tôi cũng gom được một số hàng hóa ở siêu thị, mang theo những thứ có thể mang.
Dạ Cửu Ca tiện tay bắt được một con thỏ to béo chạy lạc trong tiệm thú cưng, dứt khoát cắt cổ xả máu, lột da, xử lý nội tạng...
Bố nhóm lửa một cách thành thạo, sau đó dùng hai cành cây cắm xéo trên đống lửa để nướng.
Chỉ có thể nói không hổ là nữ chỉnh, tay nghề cũng thuộc hàng đỉnh của đỉnh, thỏ con đáng yêu như vậy mà lại muốn ăn thịt nó.
Bố tôi còn nấu một nồi canh nấm thơm ngon, nấm này là chúng tôi lấy ở siêu thị.
Năm người chúng tôi ăn đến mức miệng bóng nhẫy.
Hu hu hu, ngon quá đi!
Ăn no uống đủ, cũng đến lúc nghỉ ngơi. Bố tôi xới đống lửa một chút, nói:
- Mọi người ngủ trước đi, tối nay để bố gác đêm cho.
Dạ Cửu Ca vươn vai một cái:
- Để tôi gác cho, chú nghỉ ngơi trước đi, hôm nay chú cũng lái xe cả ngày rồi...
Tôi ngáp một cái: - Ngày mai để con lái xe cho.
Bố tôi không phản đối: - Được.
Chúng tôi trải tạm áo khoác xuống nền đất nhà kho, chuẩn bị ngủ luôn. Tận thế rồi, không còn tư cách để kén chọn nữa.
Mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, đột nhiên tôi bị lay tỉnh, em gái sốt ruột nói:
- Chị Cửu Ca nói có người xấu muốn xông vào.
Tôi: ???
Ầm! Cửa sắt bị đạp tung, phát ra âm thanh chói tai.
- Đại ca, em đã nói là có người ở đây mà! Chắc chắn sẽ có không ít đồ ăn, khà khà, anh nhìn mấy con bé này... - Kèm với tiếng nói là hai người nối đuôi nhau đi vào.
Phập!
Người đi đầu còn chưa nói xong đã bị một cây kéo nhọn bay tới đâm xuyên cổ họng, máu tươi bắn tung tóe, gã ta trợn mắt rồi từ từ ngã xuống.
Đùng đùng!
Ngay sau đó, Dạ Cửu Ca và bố tôi đồng thời ra tay, nhanh gọn lẹ. Một viên đạn nhắm vào ngực người đi vào sau, một viên đạn khác thì nhắm vào đầu người đó. Phản diện thường chết vì nói nhiều, vậy nên cứ giết trước rồi tính sau.
Nhưng không ngờ người đó phản ứng nhanh nhẹn ngoài sức tưởng tượng, vụt một phát đã xoay người né được. Tốc độ này chắc chắn không phải tốc độ người bình thường có thể làm được. Chẳng lẽ là dị năng hệ gió hoặc tốc độ sao?
Ngay sau đó, lại có thêm vài người xông vào.
Đùng! Dị năng giả nhỏ con nhất bước vào sau cùng bị em gái tôi bắn một phát vỡ đầu ngay khi vừa đặt chân vào.
Những dị năng giả khác: ...
Dường như bọn chúng hoàn toàn không ngờ sau khi xông vào, người bên trong không chỉ không hốt hoảng sợ hãi, không giật mình luống cuống mà thậm chí còn dứt khoát ra tay giết người không để chúng kịp nói câu nào.
Có người phản ứng lại, lòng bàn tay trực tiếp ngưng tụ ra quả cầu lửa hoặc là mọc ra dây leo.
Cái lùm mé! Đội này toàn là dị năng giả!
Tim tôi chùng xuống, lập tức mở bảng điều khiển, nhanh chóng chọn tổng tài dòi và nữ chính gián.
Bảng điều khiển hiện lên nhắc nhở: [Do nhân vật chính mà bạn triệu hồi không phải con người và có kích thước nhỏ bé nên được thêm vào chức năng nhân bản và chỉ định nơi xuất hiện. Bạn muốn triệu hồi bao nhiêu con?]
Lúc ở trên xe tôi đã nhìn thấy ghi chú này rồi. Lúc đó tôi còn chửi thề, chức năng nhân bản này là cái quần què gì vậy, để triệu hồi quân đoàn gián ra ăn thịt zombie à?
Tôi điền 2000 con cho mỗi loại rồi trực tiếp định vị bốn, năm dị năng giả này, nhấn xác nhận.
Hai luồng ánh sáng trắng lóe lên, quân đoàn dòi và gián rơi xuống như mưa, phủ kín người bọn chúng. Hai loại sinh vật màu trắng và đen đó xen kẽ nhau, màu trắng thì uốn éo bò trườn, màu đen thì lúc nhúc khiến người ta thấy rợn người.
Cảnh tượng này đập vào mắt những người ở đây.
Từ phe ta đến phe dị năng giả đều: ???
Sau đó: ...
Cảm thấy buồn nôn gớm ghiếc vô cùng.
Chỉ trong thoáng chốc, những tiếng la hét thảm thiết vang lên nối tiếp nhau trong nhà kho. Đám dị năng giả đó còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc tinh thần này đã bị dòi và gián hoàn toàn nhấn chìm.
Ngọn lửa trong tay dị năng giả hệ hỏa vừa mới bùng lên đã bị đám gián đông nghìn nghịt bao phủ. Chúng vung vẩy cặp râu của mình, bò tán loạn dọc theo cánh tay, chui vào miệng, mũi và lỗ tai gã ta.
- Á á á á! - Một dị năng giả khác thì bị những con dòi gớm ghiếc bò lúc nhúc trên người, trình diễn cho chúng tôi xem một điệu nhảy vô cùng xuất sắc.
Hiển nhiên Dạ Cửu Ca cũng bị sốc, nhưng cô ấy chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào khi kẻ địch đang gặp rắc rối. Cô ấy tranh thủ lúc đám dị năng giả kia bị gián và dòi che khuất tầm nhìn, ảnh hưởng đến hành động để vung con dao găm trong tay, gặt từng mạng sống không chút do dự.