Thấy Dạ Cửu Ca không nói gì, chỉ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh căm căm, em gái kêu nhỏ như muỗi:

- Gái yêu à...

Dạ Cửu Ca đau đầu xoa trán:

- Thôi thôi, bây giờ tôi đang sống rất tự tại, vẫn chưa muốn chết, mấy người cứ đi theo tôi đi. - Sau đó cô ấy còn không quên cảnh cáo: - Mấy người không được gây cản trở, ai gây thêm phiền phức cho tôi là tôi ném người đó đấy.

Chúng tôi gật đầu lia lịa. Dạ Cửu Ca nhìn bộ cung trang trên mình, hỏi không thèm khách sáo:

- Mấy người có dư quần áo không?

Vóc người Dạ Cửu Ca xêm xêm tôi, đúng lúc trong phòng tôi vẫn còn vài bộ đồ thường ngày còn nguyên tag nên tôi lấy cho cô ấy một bộ.

Tóc đuôi ngựa buộc cao, áo phông trắng, quần jean, cộng thêm gương mặt sắc sảo xinh đẹp, trông Dạ Cửu Ca không khác gì hoa khôi của một trường đại học nào đó. Cô ấy nhìn quanh phòng khách bừa bộn, nói:

- Cửa nhà mấy người bị phá hư rồi, không thể ở được nữa, mà chắc mấy trung tâm thương mại xung quanh cũng bị người ta cướp sạch hết rồi, phương án tốt nhất bây giờ là đến căn cứ nhân loại được thành lập ở thế giới của mấy người...

Bố tôi cẩn thận tìm kiếm trên điện thoại:

- Đúng thế. Tận thế ập đến, rất nhiều người sở hữu đủ loại dị năng khác nhau nên có dị năng giả thành lập khu an toàn rồi. Sau khi gia nhập, làm nhiệm vụ là có thể nhận được vật tư. Hiện tại khu an toàn gần chúng ta nhất là ở thành phố S...

Chúng tôi: - Vâng vâng vâng.

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Dạ Cửu Ca đi ra ngoài một chuyến, dọn dẹp một đám zombie bên ngoài, nhanh chóng tìm thấy một chiếc xe. Sau đó cùng chúng tôi chuyển những vật tư có ích còn lại trong nhà như thức ăn, dao kéo, vật dụng y tế, quần áo... vào cốp xe.

Không biết Dạ Cửu Ca tìm đâu ra mấy khẩu súng ngắn. Cô ấy ném súng cho em gái tôi, cảm thấy hơi đau đầu:

- Cô biết dùng súng không? Không biết thì để tôi dạy...

Đùng! Em gái tôi nổ một phát súng dứt khoát, bắn rơi một con chim zombie trên không trung.

Dạ Cửu Ca: ???

Cô ấy nhìn cô em gái nhỏ nhắn xinh xắn, vẻ ngoài ngây thơ vô hại của tôi, ngạc nhiên hỏi:

- Cô là một công dân bình thường lớn lên trong thời hiện đại của Hoa Quốc mà cũng biết dùng súng à?

Em gái gật đầu, thẹn thùng nói:

- Đúng vậy, để đắp nặn ra chị và các nữ chính sát thủ, đặc công khác một cách chính xác nhất, em đã xem rất nhiều phim ảnh. Em còn cố ý sang nước ngoài học bắn súng, làm  quen với các loại vũ khí trang bị, tiện thể còn đi dạo ở khu ổ chuột và chợ đen nước ngoài để tìm kiếm linh cảm...

Dạ Cửu Ca: ...

Cô ấy từ từ quay đầu, nhìn bố mẹ và tôi:

- Chắc ba người không biết đâu nhỉ, vậy thì để tôi...

Bố tôi thản nhiên nhận lấy khẩu súng, lên đạn một cách thành thạo:

- Hồi trước chú viết truyện xã hội đen, cần tìm hiểu thực tế nên từng có lúc đi xem hai phe xã hội đen thanh toán nhau, để đảm bảo an toàn tính mạng nên chú cũng học qua rồi.

Mẹ tôi: - A Trạm dạy dì rồi, dì cũng biết một chút.

Dạ Cửu Ca: ...

Tôi: ...

Tôi khóc không ra nước mắt: - Tôi không biết...

Dạ Cửu Ca lộ ra vẻ mặt "chỉ có cô là kém nhất lớp", nói:

- Không sao, để ba người này dạy cô.

*

Bố phụ trách lái xe, mẹ ngồi ghế phụ, còn ba chúng tôi ngồi ở phía sau.

Tôi và em gái nhìn khung cảnh hoang tàn do zombie tàn sát, thời tiết âm u, đường phố vắng lặng khác thường, cát bụi và túi ni lông đủ màu cuốn bay trong gió, dây điện đứt gãy đung đưa ngoài cửa sổ. Thi thể người đi đường nằm rải rác bên đường, mùi máu tanh và thối rữa xộc thẳng vào mũi chúng tôi. Không hiểu sao trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác bi thương và tuyệt vọng. 

Dạ Cửu Ca thì đang hào hứng đọc bộ tiểu thuyết có liên quan tới mình. Hiển nhiên bây giờ cô ấy chưa trải qua hết những sự kiện diễn ra ở cổ đại, chưa yêu nam chính, chưa trải qua cảnh chia ly sinh tử với người thân bạn bè, chưa trải qua sự tôi luyện của chiến tranh, gương mặt vẫn còn toát lên sự ngông cuồng ngạo mạn của tuổi trẻ, câu "tôi tài giỏi quá", "tôi là giỏi nhất" như in hẳn lên mặt.

- Tôi vốn là người giỏi nhất thiên hạ.

Em gái gật đầu: - Đúng đúng.

- Cha già khốn nạn di nương chó má, thứ muội bạch liên hoa cũng dám dạy dỗ tôi? Bọn họ có tư cách à?

Em gái tiếp tục gật đầu: - Đúng đúng.

- Thằng vị hôn phu Tam hoàng tử thiểu năng còn nói tôi lấy hắn là vinh hạnh của tôi? Bảo tôi đừng có không biết điều? Tôi tát cho một phát là dính tường khỏi gỡ xuống luôn chứ ở đó mà nói nhiều.

Em gái vẫn chưa hết gật đầu: - Đúng đúng.

- Khoan đã, Tư Hành? Thằng nhãi này là ai vậy? Cô ta cũng đẹp trai đó.

Em gái: - Ờ thì... CP chính thức của chị đó.

Dạ Cửu Ca: ???

- Nếu tôi không đến đây thì sau khi kết thúc yến tiệc trong cung, tôi sẽ gặp hắn ta vào lúc giết người à?

Em gái gãi đầu: - ...Đúng vậy.

Dạ Cửu Ca nhíu mày đọc tiếp:

- ...Bé mèo hoang? Thằng chó này đang gọi tôi hả? Còn nói tôi càng ngày càng thú vị là sao? Cô viết cái quần què gì vậy?

Em gái: ...

Tôi: ...

Tự nhiên tôi rất muốn dùng ngón chân đào một tòa lâu đài Barbie thật to thay em gái*.

*Lúc xấu hổ con người thường có hành động co ngón chân lại, câu này sử dụng cách nói quá để diễn tả sự xấu hổ.

Dạ Cửu Ca chợt nhận ra:

- Xí khoan, không phải võ công của tôi đứng đầu thiên hạ à? Sao trong này lại nói thằng nhãi đó ngang tài ngang sức với tôi, còn có vẻ hơi lấn lướt tôi nữa?

Em gái: ...

Tôi lẩm bẩm: - Vì đây là motif nữ cường nam còn cường hơn điển hình mà...

Dạ Cửu Ca mặt không cảm xúc: Nhìn chằm chằm,jpg

Uy nghiêm của sát thủ hàng đầu khiến em gái tôi đổ mồ hôi hột:

- Em sửa ngay, em sửa ngay, chị là người mạnh nhất thiên hạ, không ai sánh bằng chị...

Dạ Cửu Ca cười lạnh, bệnh hiếu thắng tái phát, cô ấy nói:

- Không cần, nếu có cơ hội thì cô giúp tôi triệu hồi hắn ta đến đây đánh nhau một trận, tôi không tin hắn ta mạnh hơn tôi.

Không có gì để bàn, đây là sự tự tin đến từ sát thủ số một thế giới.

Tôi: ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play