Ngay khi chúng tôi đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, đó là tiếng gào thét của đám zombie hòa cùng tiếng kêu thảm thiết của đàn ông. Ngay sau đó, cánh cửa bị chặn bởi vật nặng bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
"Cạch cạch cạch..."
Tiếng cửa chống trộm rung lắc lẫn với tiếng nhai nuốt máu thịt.
Đột nhiên, dường như đám zombie bên ngoài ngửi được mùi người sống đằng sau cánh cửa này nên phấn khích gào thét. Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được cánh cửa kia bị một đám zombie xúm lại húc mạnh vào.
Một tiếng "rầm" vang lên, cửa bị húc nứt một khe nhỏ, một bàn tay đầy mủ và máu thò vào từ khe hở, móng tay của nó tạo ra những âm thanh rợn người trên ván cửa.
Tôi giật mình lùi lại một bước, nhưng lại vô tình giẫm lên chân em gái. Em ấy hét lên một tiếng rồi nhảy ra, tay chân vung vẩy, ngón trỏ lại vô tình chạm vào bảng điều khiển trước mặt mình...
Một luồng ánh sáng rực rỡ lóe lên, cùng lúc đó cánh cửa cũng đổ sập, nữ chính tuyệt đẹp trong bộ cung trang lộng lẫy phức tạp đối diện với đám zombie xấu xí thối rữa.
Nữ chính: - Hửm hửm hửm?
Zombie: - Grừ grừ grừ...
Zombie hưng phấn kích động vồ tới, nếu không phải nữ chính phản ứng nhanh né tránh kịp thì chắc đã bị móc mắt rồi. Nữ chính vừa ngơ ngác vừa tức giận, hết nhìn zombie lại nhìn chúng tôi, buột miệng chửi thề:
- Đù mé, chỗ này là chỗ nào? Còn mấy người là ai? Bố mày đang tham gia cung yến, mắc cái vẹo gì lại xuyên không nữa rồi?
Em gái tôi: ...
Tình hình nguy cấp, nữ chính rút con dao găm buộc trên đùi ra, cắt roẹt roẹt vài cái làm làn váy cung đình dài thướt tha biến thành váy ngắn. Sau đó cô ấy lại vung dao đâm xuyên cổ họng hai con zombie đang lao tới rồi dùng chân đá văng chúng. Đám zombie phía sau bị lực đá đó đánh ngã, giãy giụa định bò dậy, nhưng còn chưa kịp thì đã bị nữ chính giẫm một phát gãy cổ.
Tôi trố mắt nhìn, đây là sức chiến đấu của nữ chính mà em gái tôi viết sao?
Bầu không khí như chìm vào im lặng.
Không đợi chúng tôi kịp thở phào nhẹ nhõm, một con dao găm dính đầy máu đen đã xẹt ngang cổ em gái tôi rồi cắm phập vào tường. Không biết nữ chính di chuyển tới bên cạnh em gái tôi từ lúc nào, dùng ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn để quan sát em ấy:
- Bây giờ có thể nói cho tôi biết mấy người là ai được chưa?
Hầu như các giả tiểu thuyết mạng đều có một trái tim mạnh mẽ kiên cường để đối mặt với các loại công kích, chửi rủa, thậm chí có khi còn bị độc giả gửi dao cho, vậy nên em gái tôi không sợ đến mức hét chói tai ngay lập tức.
Em gái ngơ ngác mất năm giây mới cười gượng gạo, nói:
- Con gái à, à không, chị Dạ Cửu Ca, đây chỉ là hiểu lầm thôi...
Dạ Cửu Ca nheo mắt lại, giọng điệu tràn ngập sát khí:
- Cô biết tôi à?
Em gái rụt cổ lại, lấy hết can đảm để nói:
- Cửu Ca, chị là nữ chính do một tay em sáng tạo...
Thế là em gái tôi bắt đầu giải thích với Dạ Cửu Ca về dị năng của chúng tôi, cả việc triệu hoán cô ấy đến đây cũng chỉ là vô tình thôi. Thậm chí em gái còn lấy ra dàn ý và cuốn tiểu thuyết "Sát thủ đế phi: Đại tiểu thư vô dụng quá ngang ngược" kia.
Tên truyện... Ừm, đúng là trend hồi xưa xửa xừa xưa.
Lúc Dạ Cửu Ca nhìn thấy tên truyện, mặt đen như đít nồi: ...
Dạ Cửu Ca xem lướt qua dàn ý, đột nhiên cười khẩy một tiếng. Cô ấy khoanh tay, toát lên vẻ kiêu ngạo không chịu thua một ai:
- Vậy thì sao? Trong truyện của cô cũng nói không có nhiệm vụ nào của tôi dưới hai mươi triệu đô la Mỹ mà, cho dù cô có là mẹ ruột của tôi thì cũng không khiến tôi phá lệ được đâu.
Hai mươi triệu đô la Mỹ là hơn hai trăm triệu nhân dân tệ. Tôi định mở điện thoại lên kiểm tra số dư, chuẩn bị nói rằng chúng tôi có thể gom đủ tiền thì đột nhiên cô ấy lại nói tiếp:
- Nhưng... Bây giờ là tận thế rồi, tiền bạc chỉ là mớ giấy lộn thôi. Mắc cái gì tôi phải giúp mấy người?
Cô ấy cười khẽ, lại nói:
- Mặc dù cô sáng tạo ra tôi, nhưng tôi không cảm thấy cô có thể khống chế được vận mệnh của tôi.
Rõ ràng là cô ấy không muốn xía vào chuyện này.
Cô ấy vốn là sát thủ hàng đầu ở hiện đại, ngầu bá cháy, đỉnh của đỉnh, kết quả trong lúc làm nhiệm vụ lại bị phản bội, ăn một quả bom xuyên thẳng về cổ đại, tới lúc đang dự cung yến thì đột nhiên lại xuyên đến tận thế đầy zombie...
Còn phải gánh bốn cục tạ... Gánh cái quần què.
Cô ấy là sát thủ chứ không phải thánh mẫu, OK?
Dạ Cửu Ca quay người bỏ đi.
Em gái sốt ruột muốn giữ cô ấy lại: - Gái yêu, Cửu Ca, em...
Kết quả chân trái vấp chân phải, té sấp mặt, trán đập vào cạnh bàn. Bố mẹ vội vàng đỡ em gái dậy:
- Bé Cẩn, thôi để nhà mình nghĩ cách khác...
Em gái tôi ôm trán, đau đến mức nước mắt rơi xuống ngay lập tức, cái trán cũng nhanh chóng sưng chù vù. Đúng lúc này, Dạ Cửu Ca vốn đi tới cửa đột nhiên quay lại. Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, ôm trán, trong đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy giận dữ đến nỗi như sắp phun ra lửa.
- Rốt cuộc mấy người đã làm gì tôi?
Chúng tôi: - Hả?
Dạ Cửu Ca thả tay xuống, để lộ phần trán cũng sưng chù vù của cô ấy.
Chúng tôi: ...
Dạ Cửu Ca nhìn cục u sưng tấy trên trán em gái tôi do vừa vấp ngã, nhíu mày, nhìn chằm chằm em gái như suy tư gì đó rồi không biết lấy từ đâu ra một con dao nhỏ, cứa một đường thật mạnh vào lòng bàn tay trái của mình. ( app truyện T Y T )
Máu tươi nhỏ giọt.
Chúng tôi: ???
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Dạ Cửu Ca nắm lấy tay trái của em gái, trắng trẻo hồng hào, lành lặn không tổn thương gì.
Tôi: - Ồ?
Tôi nhanh chóng phản ứng lại. Hóa ra dị năng này còn chia sẻ thương tổn, vết thương mà tác giả phải chịu sẽ xuất hiện trên người nhân vật chính, nhưng vết thương mà nhân vật chính dưới ngòi bút của tác giả phải chịu thì sẽ không xuất hiện trên người tác giả. Hiệu ứng chia sẻ thương tổn này chỉ diễn ra một chiều thôi.
Cùng lúc đó, bảng điều khiển trước mặt cả bốn chúng tôi đều đồng thời nhấp nháy cảnh báo:
[Xin người sở hữu dị năng này chú ý đến sự an toàn của bản thân, vì các bạn là người sáng tạo ra nhiều thế giới nên về mặt khách quan các bạn là Thần Sáng Thế, những thế giới đó cần linh khí sáng tác của các bạn để có thể vận hành bình thường. Một khi các bạn chết, thế giới mà các bạn viết ra sẽ sụp đổ, nam nữ chính cũng sẽ chết theo.]
Chúng tôi: ...
Dạ Cửu Ca: ...
Dạ Cửu Ca tức tới mức bật cười.