Vài Ngày Sau

Thiên Linh Tông, năm nay tổ chức Thiên Hội — đại hội lớn nhất mỗi năm để ngoại môn đệ tử so tài, giành suất tiến vào nội môn.

Cơ hội đổi đời, từ phàm nhân hèn mọn trở thành tu sĩ chân chính — ai cũng đỏ mắt vì nó.

Chỉ cần lọt vào top 10, có thể nhận được đan dược quý giá, tâm pháp trấn tông, thậm chí... được đích thân trưởng lão thu làm đồ đệ!

Cuộc đời thay đổi hay ăn đòn thay trời quyết định.

Sân thi đấu hôm nay chật kín người.

Đệ tử ngoại môn thì ôm mộng thành rồng. Các trưởng lão, hộ pháp thì ngồi trên đài cao, mắt sắc như dao, dò xét từng tân binh.

Trong biển người đó, nổi bật nhất... là hai sinh vật kỳ dị.

Một tên mặt lạnh, ánh mắt như có thể giết người trong ba giây (Lý Thiên Minh).

Một tên... mặc áo lệch nút, tay cầm bắp ngô gặm rột rột, vừa đi vừa suýt té (tôi).

Trước khi lên sàn

Tôi ngậm bắp ngô hỏi hắn:

“Ê, mình thi theo nhóm hay đơn vậy?”

Hắn lạnh lùng liếc tôi:

 “Đơn.”

Tôi suýt sặc:

 “Đ-đơn??? Huynh cứu tui với được không??”

Hắn phun ra một câu vô tình:

“Ngươi tự cầu phúc đi.”

Tôi chết đứng tại chỗ.

Khảo hạch bắt đầu

Luật đơn giản: Đánh bại đối thủ, tiến cấp. Thua... thì tự giác bò về lau sân tiếp.

Tôi ôm tâm lý "bại cũng được, đừng mất mạng" bước lên võ đài.

Người đối diện là một gã lực sĩ to gấp đôi tôi, cơ bắp nổi cuồn cuộn, cười hềnh hệch:

“Nhóc con, chuẩn bị nằm xuống đi!”

Tôi run cầm cập, tay cầm vũ khí là... cái chổi cán gãy tôi trộm từ sân sau.

Ngay giây đầu tiên, đối thủ lao tới như cơn gió.

Tôi hét lớn:

 “Khoan đãaaaaa!!!”

Tôi quăng đại cái chổi ra — không ngờ cái cán gãy bay trúng ngay trán đối thủ!

Bốp!!

Gã lực sĩ té ngửa, mắt trợn trắng.

Sân đấu im phăng phắc.

Các trưởng lão trên đài cau mày, thì thầm với nhau:

“Tiểu tử này... thiên phú ném rác chắc chắn bẩm sinh.”

Một trưởng lão khác ngẫm nghĩ:

“Có khi nên cho nó vô dọn vệ sinh nội môn.”

Trong khi đó…

Lý Thiên Minh bước lên võ đài kế bên.

Một kiếm lạnh lùng, không một động tác thừa.

Đối thủ còn chưa kịp thấy gì, đã ngã xuống với một vết thương nhẹ trên vai.

Tinh tế, sắc bén, không dư thừa, không tàn nhẫn.

Đám trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt sáng rực:

“Tiểu tử này... là ngọc thô chưa mài!”

Một vị trưởng lão già vuốt râu, lẩm bẩm:

“Nếu được bồi dưỡng... sau này có thể là trụ cột của tông môn!”

Kết quả

Khi danh sách được đọc lên, tôi ngớ người.

 “Đỗ Tiểu Ngọc: Tạm xếp hạng 87.”

 “Lý Thiên Minh: Tạm xếp hạng 3.”

Tôi: “...”

Lý Thiên Minh: “...”

Cuộc sống nội môn

Vì thành tích "nửa nổi nửa chìm" của mình, tôi bị đẩy vào nhóm lao công nội môn.

Công việc chủ yếu: quét sân, bê nước, gánh phân linh thú.

Còn Lý Thiên Minh?

Hắn được chọn làm đệ tử ký danh của một trưởng lão nổi tiếng lạnh lùng — Vô Trần trưởng lão.

Một cuộc trò chuyện nho nhỏ trong đêm

Tối hôm đó, tôi ôm cái chổi rách, thẫn thờ ngồi ngoài sân, nhìn trăng.

Lý Thiên Minh đi ngang qua, liếc nhìn tôi một cái.

Tôi bỗng dưng buột miệng:

“Huynh nói xem... tôi có nên bỏ cuộc không?”

Hắn im lặng hồi lâu.

Dưới ánh trăng lạnh, hắn chỉ nói một câu rất khẽ:

"Kẻ sống sót... không phải kẻ mạnh nhất.

Là kẻ không chịu ngã xuống."

Tôi ngây người nhìn hắn.

Khoảnh khắc ấy, gã Quỷ Vương kiêu hãnh năm xưa — giờ đây chỉ là một phàm nhân — vẫn mang trong mình một ngọn lửa, cháy bền bỉ, dù bị vùi lấp dưới ngàn lớp tro tàn.

Bước ngoặt đã bắt đầu.

Tôi và hắn — hai kẻ bơ vơ giữa thế giới rộng lớn — sẽ còn bước lên con đường đầy máu lửa phía trước.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play