Ánh nắng ban mai nhuộm vàng những đỉnh núi xa xa, sương sớm lãng đãng trên con đường đá dẫn tới quảng trường Thiên Linh Tông. Từng tiếng trống đồng vang vọng, như gọi cả đất trời thức dậy.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Ngày mà mọi đệ tử mới gia nhập đều mong ngóng — Đại Hội Bí Cảnh – Khai Mở.
Tôi, trong bộ đạo bào rộng thùng thình, tay kéo lê vạt áo, đầu tóc rối bời, mắt nhắm mắt mở chạy theo đám đông.
Vừa chạy vừa lẩm bẩm:
“Thiệt tình... Tối qua chưa ngủ đủ tám tiếng nữa mà...”
Đằng trước, bóng dáng cao lớn của Lý Thiên Minh lững thững bước đi, tư thế ung dung như đang du ngoạn, hoàn toàn không bị bầu không khí khẩn trương ảnh hưởng.
Tôi cố bám theo hắn, vừa lết vừa thở như trâu:
“Khoan... khoan chờ ta với... hụ... hụ...”
Lý Thiên Minh chẳng thèm ngoái đầu lại, chỉ để lại một câu ngắn gọn, lạnh tanh:
“Phàm nhân như ngươi, không theo kịp là chuyện đương nhiên.”
Tôi mém khóc.
Trước cổng Bí Cảnh
Quảng trường đông nghịt người.
Đệ tử các chi phái tập hợp thành từng nhóm, ai cũng mặc đạo bào gọn gàng, mắt sáng bừng quyết tâm.
Tôi đứng lọt thỏm giữa đám đông, cảm giác bản thân như hạt vừng giữa đám gạo nếp.
Một sư tỷ xinh đẹp của Đan Phong đi ngang qua, ánh mắt lướt qua tôi, mỉm cười hiền hậu:
“Tiểu sư đệ lần đầu tham gia à?”
Tôi gật gật đầu lia lịa, giọng hùng hồn:
“Dạ! Mục tiêu là sống sót... à không, mục tiêu là đoạt bảo!”
Sư tỷ phì cười, đưa cho tôi một viên kẹo linh khí:
“Giữ mạng trước đã, đừng ham hố.”
Tôi cảm động suýt khóc, ôm viên kẹo như báu vật.
Cạnh bên, Lý Thiên Minh liếc tôi một cái, lạnh nhạt phun ra hai chữ:
“Vô dụng.”
Tôi tức muốn học võ công liền tại chỗ đấm hắn.
Bí Cảnh Khai Mở
Ầm!
Một luồng sáng khổng lồ từ cổng đá phóng lên trời.
Một chiếc cổng bằng ánh sáng dần hiện ra, mở rộng, như một cánh cổng dẫn tới thế giới khác.
Không khí chợt trở nên ngưng trọng.
Đám đệ tử lần lượt tiến vào.
Tôi nắm chặt viên kẹo linh khí, trong lòng tự cổ vũ mình: “Cố lên! Chỉ cần sống sót ba ngày! Sau đó ra ngoài ôm chân đại ca!”
Tôi chưa kịp bước tới, thì — bị người ta chen lấn đạp trúng.
Pặc!
Tôi té ngửa ra đất.
Lý Thiên Minh đi ngang, dừng lại đúng một nhịp thở.
Tôi tưởng hắn sẽ kéo tôi dậy.
Nhưng không.
Hắn... dùng hai ngón tay, xách cổ áo tôi như xách một con mèo, tiện tay vứt thẳng qua cổng ánh sáng.
“Ầyyyyy khoan khoan khoan—”
Bụp.
Tôi đáp xuống đất bên kia, đầu óc quay cuồng.
Bên trong Bí Cảnh
Không khí âm u lạ lùng.
Trước mắt là rừng già rậm rạp, thi thoảng vang lên tiếng kêu quái dị.
Tôi bò dậy, phủi đất cát, run rẩy quan sát xung quanh:
“Cái chỗ quỷ quái gì vậy trời...”
Lý Thiên Minh cũng đã bước qua cổng.
Hắn ung dung đi tới, ánh mắt lạnh nhạt, như đang dạo chơi giữa công viên.
Tôi líu ríu chạy theo sau, thì thào:
“Huynh à... chúng ta làm gì giờ...? Ở đây nguy hiểm quá à...”
Hắn lạnh nhạt đáp:
“Tìm linh thảo, giết yêu thú, đoạt bảo vật.”
“Còn nếu không làm được?”
“Ngồi chờ chết.”
Tôi: “...”
Chuyến phiêu lưu bắt đầu
Cả hai men theo con đường nhỏ, bước sâu vào rừng.
Trên đường, tôi không ngừng lải nhải:
"Ê huynh ơi, nghe đồn trong bí cảnh có Ma Hoa ăn thịt người đó…
Ê huynh, nghe đồn có quái vật cao ba mét đó…
Ê huynh—"
Lý Thiên Minh quay lại, ánh mắt sắc như kiếm:
“Ngươi nói nữa, ta trói ngươi treo lên cây.”
Tôi lập tức im thin thít như mèo con.
Đi chưa bao xa, đột nhiên…
Ùng ùng ùng!
Mặt đất rung chuyển.
Tiếng gầm rú vang lên từ trong rừng.
Một con Linh Lang to bằng con bò mộng lao ra, mắt đỏ ngầu, móng vuốt sắc lẹm.
Tôi hét:
“MẸ ƠI CỨU CON!”
Quay đầu chạy ngược.
Nhưng Lý Thiên Minh chỉ nhàn nhã... nhấc tay, vung kiếm gỗ.
Một luồng khí lạnh phóng ra, đánh văng con sói bay ngược chục trượng, ngã gục.
Tôi há hốc mồm:
“Ổng hack thiệt rồi...”
Cuộc đời nở hoa
Đánh bại Linh Lang xong, chúng tôi tiếp tục tiến vào sâu hơn.
Dọc đường tôi nhặt được ba bốn cái quả dại (chẳng biết ăn được không), còn suýt té xuống một cái hố.
Lý Thiên Minh thì cứ điềm nhiên như thể mọi nguy hiểm chẳng liên quan gì đến hắn.
Tôi nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên có chút cảm khái: “Ổng là main thiệt rồi... còn mình... chắc main phụ bị đánh suốt quá...”
Xa xa, giữa rừng già mù mịt, một tia sáng yếu ớt chợt lóe lên.
Lý Thiên Minh dừng bước.
Ánh mắt hắn trầm xuống.
“Có thứ gì đó...”
Tôi nuốt nước bọt:
“Hông lẽ... bảo vật truyền thuyết?”
Hắn gật đầu.
Tôi mừng rỡ:
“Huynh! Chia đôi nha! Một người một nửa nhaaaa!!”
Hắn lạnh lùng nhìn tôi:
“Ngươi có tư cách?”
Tôi: “...”
Thôi đi theo hít ké khí linh cũng được…