Ánh sáng trong rừng lập lòe như đốm lửa ma.
Cây cối vặn vẹo như những quái vật im lìm, gió thổi rì rào, âm thanh kỳ dị như tiếng thì thầm giữa đêm tối.
Tôi len lén núp sau lưng Lý Thiên Minh, tay vẫn ôm chặt viên kẹo linh khí chưa dám ăn.
Trước mắt chúng tôi
Giữa khu đất trống nhỏ, một đóa hoa màu tím ánh bạc đang lơ lửng trong không trung, phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Không khí xung quanh vặn vẹo như bị xé rách.
Một luồng khí tức cổ xưa nhẹ nhàng tỏa ra, làm người ta nghẹt thở.
Tôi rón rén thò đầu ra nhìn, nuốt nước bọt cái ực:
> “Huynh à... cái đó... chắc là đồ tốt lắm ha...?”
Lý Thiên Minh khẽ gật đầu, ánh mắt thâm trầm:
> “Huyễn Ảnh Tử Liên. Thứ này có thể làm linh hồn mạnh lên gấp đôi trong thời gian ngắn.”
Tôi trợn mắt:
> “Trời đất... vậy chắc nhiều người tới giành dữ lắm luôn ...!”
Chưa dứt lời —
Ầm!
Một đám đệ tử từ đâu xuất hiện, như ruồi bu quanh mật ngọt.
Ai nấy đều hai mắt đỏ rực, ánh mắt tham lam, khí tức hừng hực.
Bầu không khí ngột ngạt
Có người đã rút kiếm.
Có kẻ niệm chú chuẩn bị tấn công.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Huyễn Ảnh Tử Liên.
Tôi vội vã kéo áo Lý Thiên Minh, thì thào:
> “Ê ê ê... mình mình mình né được không? Tui nhát lắm á huynh...”
Hắn lạnh nhạt đáp:
> “Không.”
Tôi mém té xỉu.
Trận chiến bùng nổ
Ầm!
Tiếng nổ vang trời.
Đệ tử các tông phái lao vào nhau như ong vỡ tổ.
Pháp bảo lóe sáng, tiếng gào thét vang vọng cả khu rừng.
Còn tôi…
Tôi ôm đầu, ngồi chồm hổm sau một cái bụi rậm, rung như cầy sấy.
> “Con chỉ muốn sống bình an thôi mà hu hu hu hu...”
Giữa cảnh loạn lạc, bóng dáng Lý Thiên Minh ung dung như thần linh.
Hắn nhẹ nhàng bước đi, mỗi bước, đối thủ ngã rạp một mảng.
Tôi lén ló ra khỏi bụi, suýt bật khóc:
> “Mấy ông nội kia đánh nhau chí chóe, còn ông này dạo phố hả trời...”
Bỗng.
Một viên đá bay vèo vèo…
Bốp! — Trúng ngay đầu tôi.
Tôi ôm trán nhảy dựng lên:
> “Mẹ ơi! Cái gì kỳ vậy!”
Bụi rậm xào xạc.
Một đệ tử nhỏ thó, mặt mày lấm lem chui ra, nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực:
> “Huynh đài! Liên thủ không?! Chúng ta hợp tác giành bảo vật nha!”
Tôi mếu máo:
> “Huynh nghĩ tui giành nổi cái đó hả...”
Hắn gật đầu rất chân thành:
> “Không giành được thì... ta đi hôi của cũng được!”
Tôi: “...”
Được, anh em đồng chí hướng. Hít ké thôi.
Thời cơ xuất hiện
Giữa lúc hỗn loạn, Huyễn Ảnh Tử Liên rung động mạnh, ánh sáng lập lòe như sắp biến mất.
Cả đám người phát cuồng.
Một tên đệ tử to như lực sĩ hét lớn:
> “Giết sạch! Ai sống sót thì bảo vật thuộc về kẻ đó!!”
Ầm ầm ầm!
Máu me văng tứ phía.
Cả khu rừng như biến thành địa ngục.
Tôi run như cầy sấy, vừa né, vừa lết theo sau Lý Thiên Minh, miệng niệm chú "Nam mô cứu khổ cứu nạn" không ngừng.
Thời khắc quyết định
Đúng lúc mọi người hỗn chiến đỉnh điểm, Lý Thiên Minh ra tay.
Một kiếm chém ra —
Không cần quá nhiều hoa mỹ.
Chỉ một luồng kiếm ý nhàn nhạt…
Toàn bộ đám người xung quanh đều cứng đờ.
Một giây sau —
Ầm ầm ầm!
Từng tên ngã rạp như bị gió thổi đổ lúa.
Không ai hiểu chuyện gì xảy ra.
Tôi há hốc mồm:
> “Ảo thuật hả...?!”
Không phải ảo thuật.
Đơn giản chỉ là... thực lực tuyệt đối.
Kết quả
Cả khu đất trống chỉ còn lại tôi, Lý Thiên Minh, và cái tên đệ tử nhỏ thó kia đang ôm bụi cây run lẩy bẩy.
Huyễn Ảnh Tử Liên lặng lẽ rơi vào tay Lý Thiên Minh, ánh sáng tím nhuộm nửa bầu trời.
Tôi mừng rỡ chạy tới:
> “Huynh ơi huynh ơi huynh ơi! Chia tui một cánh hoa nha!”
Hắn lạnh lùng đáp:
> “Ngươi mà chạm vào, chắc chắn... chết không kịp ngáp.”
Tôi: “...”
Trận hỗn chiến đầu tiên kết thúc chóng vánh.
Tôi ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, nước mắt lưng tròng:
> “Má ơi... tưởng vô bí cảnh được làm đại gia, ai ngờ làm... bao cát...”
Lý Thiên Minh nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười cực kỳ nhạt:
> “Chưa xong đâu.”
Xa xa, tiếng gầm rú dữ dội vang lên.
Một cái bóng khổng lồ từ trong rừng đen xông tới, áp suất khủng bố làm cây cối gãy rạp.
Tôi run bần bật:
> “Huynh... huynh ơi... quái... quái thú tới nữa kìa...”
Hắn nhàn nhã đáp:
> “Chuẩn bị chạy đi.”
Tôi : “ ?? ”