Tuyệt Vân Tông — tông môn đứng đầu khu vực này, trải dài trên đỉnh núi Tuyệt Vân quanh năm mây mù bao phủ.
Cổng chính uy nghiêm khắc sâu ba chữ vàng chói lọi: "Tuyệt Vân Tông".
Bước qua cổng, cuộc đời tu luyện chính thức bắt đầu.
Cuộc đời ăn hành cũng chính thức bắt đầu.
Sau khi nhập môn, Lý Thiên Minh được xếp vào thẳng nội môn — nơi toàn thiên tài hội tụ.
Còn tôi?
Chậc.
> “Tên kia, phế vật kia, lại đây dọn cầu thang cho ta!”
> “Ê ê, ngươi, mau đi lau nhà hội trường!”
> “Chỗ này bẩn rồi! Mau hốt đi!”
Mấy tên đệ tử khác thấy tôi không có linh căn liền tha hồ sai vặt.
Tôi thì biết thân biết phận, ngậm đắng nuốt cay mà cười trừ:
> “Không sao, kiếp trước mình cũng nợ tụi bây một đời... quét nhà lau sân mà...”
Còn Lý Thiên Minh?
Hắn như một vị thần cô độc.
Kẻ nào dám mở miệng trêu hắn, thì chưa kịp nói xong câu đã bị ánh mắt hắn đông cứng cả người.
Ngày đầu tiên nhập môn, Tông chủ đích thân triệu tập tất cả đệ tử mới tới quảng trường.
Một lão già tóc trắng, mặc đạo bào thêu mây bạc, từ từ bay xuống giữa sân, khí thế như một ngọn núi đè ép.
> “Các ngươi... là mầm non của Tuyệt Vân Tông.”
> “Trong vòng một tháng tới, ai không đạt yêu cầu... đuổi.”
> “Kẻ nào vi phạm nội quy... trừng phạt.”
> “Kẻ nào làm mất mặt tông môn... xử lý nặng tay!”
Cả đám đệ tử mới nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Riêng tôi, đứng giữa đám đông, lén lút thì thầm:
> “Vậy... tôi chắc chắn đi rồi.”
Bên cạnh, Lý Thiên Minh liếc tôi một cái, ánh mắt như nhìn một con sâu không có tiền đồ.
Ngày thứ nhất trong tông môn
Giờ tu luyện buổi sáng, mọi người đang ngồi thiền vận công.
Tôi?
Ngồi khoanh chân được ba phút đã ngủ gục, ngáy khò khò.
Thầy giám sát đi qua, nổi gân xanh:
> “Tên kia! Mau tỉnh lại!”
Tôi giật mình bật dậy, vội vàng hét to:
> “Có... có bán bánh tiêu ở đây không?!”
Cả sân tu luyện: “...”
Không khí yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng cỏ lay.
Thầy giám sát phun máu:
> “Tên ngu xuẩn này!! Ngươi nghĩ đây là chợ trời à?!”
Tôi ôm đầu, gào thét trong lòng:
> “Tui quên mất! Đây là thế giới truyện tu tiên mà!”
Ngày thứ hai trong tông môn
Buổi học về lý thuyết tu đạo.
Tôi ngồi giữa đám đông, lén lút... vẽ bậy lên sách.
Vừa vẽ Lý Thiên Minh thành một con gà trụi lông, vừa cười như kẻ ngáo:
> “Gà Vương, gà Vương, gà Vương!”
Đang hí hửng thì... bả vai tôi lạnh toát.
Ngoái đầu lại…
Lý Thiên Minh đứng ngay sau lưng, tay cầm sách, mặt không cảm xúc.
Tôi cứng đơ.
Hắn lạnh nhạt phun ra một câu:
> “Ngươi muốn chết à?”
Tôi run run giơ hai tay xin hàng:
> “Không không, tôi đang... đang ngợi ca huynh anh tuấn tiêu sái đó!”
Lý Thiên Minh: “...”
Ánh mắt hắn rõ ràng đang viết hai chữ: “Ngu xuẩn.”
Ngày thứ ba trong tông môn
Bài kiểm tra thực chiến.
Từng cặp đệ tử phải đấu tay đôi, rèn luyện thân pháp.
Tôi bị ghép cặp với một tên mập ục ịch.
Tên mập cười khẩy, nắm tay như búa tạ, đấm thẳng tới mặt tôi.
Tôi hét toáng:
> “Khoan đã!! Tôi chưa chuẩn bị tinh thần!!”
Tên mập không quan tâm, cú đấm nổ tới nơi.
Bản năng sinh tồn phát tác, tôi lao thẳng ra... ôm lấy cái chân hắn!
Tên mập mất thăng bằng, té cái rầm xuống đất, bụi mù trời.
Thầy giám sát đơ người.
Cả quảng trường im lặng.
Tôi đứng lên, phủi tay, ưỡn ngực:
> “Hạ gục đối thủ không cần dùng sức mạnh, gọi là... chiến thuật!”
Thầy giám sát rít qua kẽ răng:
> “Đáng tiếc... ngươi vẫn... hạ đẳng như thường.”
Buổi tối
Tôi ngồi trên mái nhà, ôm đùi thở dài.
Bầu trời đầy sao, ánh trăng lấp lánh như đang cười nhạo tôi.
Bên cạnh, Lý Thiên Minh khoanh tay đứng im, ánh mắt lạnh nhạt như nước giếng.
> “Ngươi... vì sao cứ bám theo ta?”
Tôi cười khà khà:
“Bởi vì huynh là nhân vật chính! Tôi chỉ là... một kẻ may mắn được đi cùng thôi.”
Một lúc sau, tôi lại lẩm bẩm:
> “Thật ra... trước kia huynh rất cô độc. Tôi không muốn... huynh lại cô độc lần nữa.”
Nghe vậy, Lý Thiên Minh thoáng sững người.
Gió thổi nhẹ, vạt áo trắng của hắn tung bay trong đêm.
Hắn không nói gì, chỉ quay đầu, ánh mắt ẩn giấu một tia phức tạp.
> “Tuỳ ngươi.”
Hắn để lại hai chữ thản nhiên, xoay người rời đi.
Tôi ngẩng đầu, mỉm cười như một đứa trẻ nghịch ngợm:
“Dù là phế vật... tôi cũng muốn... gánh một phần vận mệnh cho huynh.”