Chương 3: Thành thân

Khi Cố Liễu vừa mới biết được mẹ kế định gả mình làm tiểu thiếp cho Lại Tam ở thôn Đầu Trâu, cậu chỉ cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ xuống.

Lại Tam là ai chứ? Đó là kẻ có tiếng xấu lan xa khắp mấy thôn trên xóm dưới — một tên lưu manh bệnh tật đầy người, ăn chơi trác táng, chẳng có lấy một chút đàng hoàng!

Hắn suốt ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, việc xấu làm không ít, trộm cắp vặt vãnh là chuyện thường. Nghe nói trước kia còn từng làm ra cái chuyện bỉ ổi — rình trộm con gái nhà lành tắm. Sau khi bị phát hiện, người nhà cô nương kia đánh cho một trận suýt mất mạng, phải quăng ra ngoài đường như một con chó chết.

Dân mấy thôn quanh đây, chỉ cần nghe đến tên Lại Tam là ai nấy đều tìm cách né cho thật xa.



 

Cố Liễu không thể hiểu nổi  sao chuyện như thế này lại rơi trúng lên đầu mình?

Sau này cậu mới biết, hóa ra tất cả chỉ vì… bạc.

Nhà họ Lại đồng ý bỏ ra tám lượng bạc để cưới cậu về làm tiểu thiếp cho Lại Tam.

Nói đến việc này của nhà họ Lại, trong thôn có ai mà không biết, ai mà chẳng rõ?

Nhà họ Lại ban đầu cũng chỉ là một hộ nghèo rớt mồng tơi, đất đai thì ít ỏi, khô cằn, cả nhà sống lay lắt qua ngày. Ai ngờ một hôm, khi Lại lão hán vác cuốc ra đồng định đi làm thì lại phát hiện có một nam nhân lạ đang nằm sõng soài trong ruộng nước nhà mình.

Lại lão hán sợ người này chết ngoài ruộng mình, rước xui xẻo vào nhà, nên cuống quýt kéo người ấy lên.

Ai mà ngờ được, người đó lại là một phú hộ trên trấn. Trên đường về quê thăm người thân thì bị cướp, bị đánh bất tỉnh và bị ném xuống ruộng.

Nếu không nhờ Lại lão hán cứu, có khi người này đã bỏ mạng. Sau khi tỉnh lại, phú hộ nọ vì cảm kích nên sai người đưa tặng một trăm lượng bạc để báo ân.

Cả thôn khi đó xôn xao.

Một trăm lượng bạc! Dân quê như bọn họ dù có cày cuốc cả đời cũng chưa chắc kiếm được ngần ấy tiền! Nhà họ Lại đúng là tổ tiên tích đức, phần mộ bốc khói nghi ngút!

Từ đó trở đi, có tiền trong tay, nhà họ Lại lập tức đổi đời.

Nhà cửa lớn xây vùn vụt, đi đâu cũng ngẩng cao đầu, nói chuyện cũng vang hơn người khác. Lại lão nương tử còn bắt đầu để mắt tìm vợ cho con trai mình, nói có vợ rồi thì nó mới chịu thu tâm.

Cả đời bà ta chỉ có một đứa con như Lại Tam, ngày thường đã nuông chiều vô lối, ai dám nói con bà một câu không hay là bà nhảy dựng lên cãi nhau nửa ngày trời. Giờ có tiền, khỏi phải nói càng được nước mà làm tới.

Chỉ là, với cái bản mặt của Lại Tam, cho dù bây giờ nhà hắn có tiền, thì những ai thương con gái mình một chút cũng chẳng ai nỡ gả hài tử cho nhà đó chịu khổ.

Có điều, tin tức về sính lễ hậu hĩnh vừa truyền ra, không thiếu gì nhà nghèo đói đến mức không còn gì để ăn, bắt đầu động lòng.

Chẳng mấy chốc, Lại lão nương đã lo liệu xong một mối hôn sự cho Lại Tam.

Cô nương kia là người thôn Thượng Khê bên cạnh, diện mạo cũng khá, tính tình hiền lành, lại biết làm việc. Ban đầu Lại Tam cũng sống qua mấy ngày yên ổn với cô ta, nhưng chó thì mãi không bỏ được thói ăn bậy, hết mới mẻ rồi, bản tính lưu manh của hắn lại bộc lộ.

Không lâu sau, Lại Tam bắt đầu cầm tiền trong nhà ra trấn trên tìm gái uống hoa tửu, còn dính vào cờ bạc. Về nhà hết tiền thì trút giận lên người vợ, đánh đập thê thảm không chừa chỗ nào trên người.

Những ngày ấy gọi là thảm không thể tả, vậy mà Lại lão nương chẳng những không ngăn cản, còn hùa theo con trai, mắng cô nương kia là vô dụng, ngay cả chồng mình cũng giữ không nổi.

Nghe đâu, cô gái kia mới gả vào nhà chưa đầy bao lâu, đã bị Lại Tam và mẹ hắn hành hạ đến thoi thóp một hơi.

Nhìn thấy con dâu không buộc được con trai mình, Lại lão nương lại động tâm tư, tính toán tìm thêm một tiểu thiếp cho Lại Tam.

Tuy rất cưng chiều con, nhưng Lại lão nương trong lòng cũng hiểu rõ: cô nương còn trong sạch, ai mà chịu gả làm tiểu thiếp cho nhà họ?

Thế nên, bà ta lại tung tin ra ngoài.

Chỉ cần ai bằng lòng gả cho Lại Tam làm tiểu thiếp, bất kể là cô nương hay song nhi, sính lễ đều sẽ trả tám lượng bạc!

Tin này vừa lan ra, trong thôn lập tức xôn xao.

Người ta bàn tán: “Nhà quê như mình mà cũng đòi bắt chước đám đại gia trên trấn à? Lấy vợ chẳng phải chỉ để nấu cơm, giặt giũ, sinh con sao, cần gì phải bỏ ra tận tám lượng bạc?”

Nhưng nói thì nói vậy, cũng có người khi nhìn thấy tám lượng bạc thì đỏ cả mắt…

Tỷ như mẹ kế của Cố Liễu, Lý Ngọc Mai.

Đó là tám lượng bạc cơ mà! Con trai ruột của nàng, Cố Lương, năm nay cũng đã mười bốn tuổi, đến lúc phải lo liệu cưới vợ rồi.

Dạo gần đây nàng đang nhắm trúng một cô nương trên trấn, chỉ là nhà người ta điều kiện rất tốt, muốn cưới về còn phải bỏ công bỏ sức đi cầu xin, sính lễ cũng mở miệng đòi ba mươi lượng bạc.

Nhà họ Cố tuy rằng sống cũng không tệ trong thôn, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là dân quê. Hai mươi lượng bạc còn có thể cắn răng vay mượn cố gắng gom góp, chứ ba mươi lượng… khác nào lấy dao cắt thịt nàng!

Lý Ngọc Mai đang bực bội vì chuyện đó thì nghe được tin tức từ nhà họ Lại.

Song nhi cũng nhận sao? Thế thì còn gì bằng! Nhà nàng chẳng phải cũng đang có một đứa vô dụng ăn hại đấy ư? Đủ tuổi rồi, gả đi cho xong, sau này tiền đầu người ( số người ở trong nhà) cũng tiết kiệm được!

Chỉ là, Cố Liễu nào chịu.

Vì chuyện này, cậu đã khóc lóc van xin, thậm chí đứa trẻ xưa nay dịu ngoan chưa từng dám cãi lời cũng liều lĩnh trèo tường bỏ trốn. Tiếc rằng, giữa đường bị cha và mẹ kế đuổi theo bắt được, chẳng những bị đánh một trận nhừ tử, còn bị nhốt vào nhà chứa củi bỏ đói mấy ngày liền.

Một trận như vậy, Cố Liễu hoàn toàn nản lòng thoái chí, cũng hoàn toàn nhận rõ bộ mặt thật của người nhà.

Lý Ngọc Mai dù sao cũng chỉ là mẹ kế, nhưng người khiến cậu đau lòng nhất lại chính là cha ruột.

Cậu biết từ lâu cha mình không thích ca nhi, trong mắt chưa từng coi trọng cậu. Thế nhưng dù gì cũng là cha ruột, cậu từng ôm chút hy vọng.

Nào ngờ khi mẹ kế muốn đẩy cậu vào hố lửa, cha cậu chẳng những không đứng ra ngăn cản, mà còn nổi giận vì hắn dám gây chuyện mất mặt, để người trong thôn cười chê.

Tận đến lúc này, Cố Liễu mới thật sự chết tâm.

Gả cho Lại Tam cũng chỉ là con đường chết, vậy thì chi bằng… tự mình kết liễu còn hơn.

Thế là, nhân lúc một ngày mẹ kế và Cố Lương xuống trấn, cha hắn cũng ra đồng, Cố Liễu lén lút lấy một dải vải bố trắng, một mình lên núi.


 

Lúc đó, Cố Liễu quả thực đã vạn niệm đều tan biến, tìm đại một gốc cây cứng chắc, buộc vải bố trắng lên làm dây thòng lọng, rồi đút cổ mình vào.

Cảm giác ngạt thở mãnh liệt ập tới, rất nhanh cậu liền không thở nổi. Trong cơn mê man, trong đầu cậu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất:

Chết đi thôi… mong rằng kiếp sau có thể đầu thai vào một nhà tốt hơn.

Nhưng ngay lúc trước mắt cậu dần biến thành màu đen, bỗng nhiên cổ bị ai đó kéo giật, dây buông lỏng.

Cậu rơi phịch xuống đất, không khí mới mẻ lập tức tràn vào phổi, khiến hắn ôm cổ mà ho sặc sụa đến chảy cả nước mắt.

Ngay lúc đó, trong tầm mắt mơ hồ, hắn thấy một đôi giày đen xuất hiện — là một đôi chân rất lớn, chắc chắn là đàn ông.

Quả nhiên, từ trong rừng đi ra là một nam nhân cao lớn vạm vỡ. Mày rậm, mắt sâu, bờ vai rộng và cánh tay rắn chắc. Trong tay người nọ cầm một cây cung, còn trên thân cây Cố Liễu treo cổ, cắm một mũi tên.

Chính là thợ săn trong thôn — Vân Bùi.

Vân Bùi khẽ nhíu mày:

“Thời thế khó khăn, được sống đã là không dễ dàng. Chuyện gì khiến ngươi nghĩ không thông như vậy?”

Cố Liễu nhận ra Vân Bùi, nhưng trước giờ chưa từng nói chuyện với hắn. Song nhi và nam tử dù sao cũng phải giữ khoảng cách, huống chi Vân Bùi cũng không hay qua lại với dân trong thôn.

Bình thường Cố Liễu có hơi sợ Vân Bùi, chỉ cảm thấy người này vừa cao lớn bất thường, cao hơn hẳn những nam nhân lực lưỡng trong thôn, lại suốt ngày mặt mày nghiêm nghị, nhìn vào thật đáng sợ.

Nhưng hôm nay, trong lòng cậu đã quá khổ sở, cho nên chẳng còn để ý sợ hãi nữa. Vừa khóc nức nở, cậu vừa đem hết mọi uất ức kể ra.

Cố Liễu vốn chỉ muốn tìm chút an ủi, hoàn toàn không nghĩ Vân Bùi sẽ giúp mình. Thế nhưng sau khi nghe hắn nói xong, Vân Bùi trầm mặc một lát, rồi khẽ thở dài, nói:

“Đừng khóc nữa. Nếu chỉ cần sính lễ, ta cưới ngươi.”

Cố Liễu trừng to mắt, đôi mắt hạnh còn đỏ bừng vì khóc, ngây ngốc nhìn Vân Bùi.

Đến khi hắn kịp phản ứng, còn đang há miệng định nói gì đó, thì bụng bỗng nhiên “ọc ọc” một tiếng vang lên.


 
 

Cố Liễu đỏ bừng mặt, vội che bụng lại. Trải qua một hồi lăn lộn như vậy, ý định tìm chết trong lòng cậu cũng đã tiêu tan gần hết, thay vào đó là cảm giác xấu hổ và ngượng ngập dâng lên.

Thời đại này cực kỳ coi trọng danh tiết. Một cô nương hay song nhi nếu bị người khác bắt gặp đơn độc ở cùng một nam nhân, thì thanh danh liền bị vấy bẩn.

Thế tục là vậy, Cố Liễu tự nhiên cũng hiểu rõ. Nếu là ngày thường, cho cậu mười lá gan cũng không dám làm ra chuyện này. May mà đây là rừng núi sâu thẳm, không có ai khác chứng kiến.

Chỉ là cậu quả thực đói bụng.

Mấy ngày gần đây, để ngăn cậu bỏ trốn, Lý Ngọc Mai mỗi ngày chỉ cho cậu nửa cái bánh bao. Cậu đói đến mức chỉ có thể uống nước lạnh cầm hơi, miễn cưỡng duy trì sự sống.

Những chuyện sau đó, giống như một giấc mơ.

Vân Bùi thấy cậu đói bụng cũng không nói gì, chỉ bảo cậu đi theo.

Mà không hiểu sao, Cố Liễu như bị ma xui quỷ khiến, cứ thế ngoan ngoãn bước theo người nam nhân xa lạ ấy.

May mắn thay, Vân Bùi chỉ dẫn cậu tới một khoảng đất bằng phẳng trong núi, rồi nhóm lửa.

Ban đầu Cố Liễu còn không hiểu Vân Bùi định làm gì, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Vân Bùi giết một con thỏ ngay tại chỗ, lột da, chảy máu, cậu mới bừng tỉnh —

Hóa ra… Vân Bùi muốn nướng thịt thỏ cho cậu ăn?

Cố Liễu càng thêm bất an trong lòng.

Con thỏ này xem chừng nặng chừng bốn, năm cân, nếu mang ra chợ bán ít nhất cũng được hơn một trăm văn tiền. Vậy mà Vân Bùi lại tùy tiện giết nó chỉ để cho cậu ăn?


 

Chỉ là sau khi về đến nhà, trong lòng Cố Liễu vẫn bất ổn, lúc làm việc cậu cũng không nhịn được mà thỉnh thoảng liếc nhìn ra cửa.

Thậm chí đôi lúc cậu còn hoài nghi, tất cả những chuyện xảy ra hôm đó trong núi, có khi nào chỉ là một giấc mộng.

Cho đến mấy ngày sau, thật sự có bà mối đến nhà cậu.

Vân Bùi cũng tới, thay bộ y phục sạch sẽ, trong tay mang theo chút rượu và đường, còn dắt theo hai con gà, cùng bà mối tới cửa cầu hôn cha và mẹ kế của cậu.

Ban đầu mẹ kế của cậu còn không vui.

Dù chuyện Cố LiễuLại Tam tuy chưa chính thức thành hôn, nhưng hai nhà đã sớm định sẵn, người trong thôn ai cũng biết, đột nhiên thợ săn Vân Bùi nhảy ra chen ngang, thật sự là gây rối.

Nhưng Vân Bùi lại mở miệng nói: y nguyện ý ra mười lượng bạc để cưới Cố Liễu.

Nghe vậy, đừng nói là mẹ kế cậu vui mừng, ngay cả Cố Liễu đang núp trong phòng nghe lén cũng giật mình kinh ngạc.

Tuy rằng những năm gần đây cuộc sống trong thôn khấm khá hơn, sính lễ khi đón dâu cũng tăng lên nhiều so với trước, nhưng vẫn có một mức giá chung.

Nếu cưới song nhi, sính lễ thường là ba lượng bạc; còn cưới cô nương, thì là năm lượng.

Nếu nhà trai muốn đón song nhi về làm thiếp, chỉ cần trả tám lượng đã được coi là rất trọng vọng.

Cố Liễu từng nghĩ, cùng lắm thì Vân Bùi cũng chỉ ra tới tám lượng, không ngờ đối phương lại dứt khoát đưa ra tận mười lượng.

Đó không chỉ gấp ba lần sính lễ bình thường, mà còn cao hơn cả số tiền cưới cô nương chính thất.

Chuyện này khiến mẹ kế của cậu vui mừng khôn xiết — gả cho Vân Bùi, nàng vừa có tiền, vừa giữ được thể diện.

Vì vậy, hai nhà nhanh chóng trao đổi hôn thư, định ngày thành thân sau một tháng.

Cứ thế, trong trạng thái nửa ngơ ngác, nửa hoang mang, một tháng lặng lẽ trôi qua.

Cho đến hôm nay, cậu thành thân.

 

“Tách” — bấc đèn dầu trên bàn bật lên một đóa hoa lửa, kéo Cố Liễu quay về hiện thực.

Hoa đèn nổ, điềm báo hỉ sự sắp tới.

Thạch Đầu — người mới nãy ăn uống no nê — đã sớm chạy ra ngoài tham dự yến tiệc, còn Cố Liễu thì lại lần nữa bịt kín khăn voan, ngồi ngay ngắn trên giường đất.

Bên ngoài trời đã tối hẳn, tiệc cưới cũng sắp tàn, thỉnh thoảng lại có tiếng ai đó cười nói vọng vào:

“Sớm sinh quý tử nhé!”

Giọng nói sang sảng xuyên qua cửa sổ, rót thẳng vào tai, khiến gương mặt Cố Liễu càng đỏ bừng.

Trong lòng cậu cũng thêm mấy phần ngượng ngùng.

Chưa từng có khoảnh khắc nào, cậu lại rõ ràng ý thức được như bây giờ — Cố gia, quá khứ của cậu, thật sự đã rời xa.

Từ nay về sau, người sẽ cùng cậu sống hết quãng đời còn lại, là Vân Bùi.

Ngày ấy, khi Vân Bùi đến cầu hôn, cậu đã lén lén vén cửa sổ, hé ra một khe nhỏ, lén nhìn ra ngoài.

Dưới ánh sáng ban ngày, nhìn thân ảnh cao lớn đĩnh bạt của nam nhân kia, lòng Cố Liễu liền thầm hạ quyết tâm.

Người này tốt như vậy, sau này, cậu nhất định sẽ toàn tâm toàn ý mà đối xử tốt với y!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play