Chương 1: Thành thân
Cuối tháng Sáu.
Ánh chiều tà ngả về tây, thời tiết oi ả ban ngày cũng dịu đi đôi chút. Những dải ráng đỏ cam hồng phủ rực lên thôn Thanh Sơn, nhuộm thôn làng một màu ấm áp.
Người nhà quê vốn chẳng có nhiều thú tiêu khiển, nên trời vừa tối đã sớm đóng cửa ngủ nghỉ. Thế nhưng hôm nay, nhà thợ săn Vân Bùi dưới chân núi lại vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì hôm nay chính là ngày thành thân của Vân Bùi.
Viện môn (cổng sân) và cửa sổ đều dán chữ “Hỉ” đỏ thẫm. Trong tiếng pháo nổ vang trời và tiếng nhạc cưới rộn ràng, Vân Bùi ôm tân phu lang bước qua cửa lớn, cùng nhau bái thiên địa.
Đợi tân phu lang vào phòng, ngoài sân cũng bắt đầu mở tiệc, chẳng bao lâu, Vân Bùi liền từ trong phòng bước ra, cùng khách khứa bên ngoài chào hỏi kính rượu.
“Hầy, thật không ngờ được đó.”
Một bà thím vừa lau dầu mỡ bên miệng vừa cảm thán, nhìn bóng dáng cao lớn nổi bật giữa đám thanh niên trai tráng mặc hỉ phục đỏ chói: “Ngươi xem, cuối cùng hai người này lại nên duyên thành đôi.”
“Ai mà chẳng nói như vậy!” Một người bên cạnh phụ họa, “Nói đến cũng thật khổ. Nghe bảo mấy ngày trước, cái ả lòng dạ hiểm độc Lý Ngọc Mai suýt nữa đã đem Liễu ca nhi gả cho cái tên lưu manh bệnh hoạn ở thôn Đầu Trâu. Hắn khi ấy thậm chí còn muốn tìm chết! Ngươi xem, một ca nhi tốt như vậy, may mà chuyện đó không thành, bây giờ gả cho Vân thợ săn, cũng coi như là may mắn rồi.”
“Có chắc gả cho Vân thợ săn là sẽ sống tốt không?”
“Nghe ngươi nói kìa,” bà thím nọ lập tức tiếp lời, “Cái tên lưu manh kia là hạng người gì chứ? Hắn là du thủ du thực có tiếng, vừa bệnh tật lại lưu manh, trên dưới trong thôn ai mà không biết. So với hắn, Vân tiểu tử dù sao cũng là một thợ săn đàng hoàng. Ngày nay có tay nghề trong người, ít ra cũng không đến mức đói chết.”
Thế nhưng đúng lúc ấy, một giọng âm dương quái khí vang lên, chen vào giữa cuộc trò chuyện:
“Chuyện đó thì còn chưa chắc đâu.”
“Ta nói này, các ngươi cũng đừng quên, Vân Bùi chẳng qua chỉ là một tên thợ săn thôi,” người kia hừ lạnh, “Thợ săn suốt ngày giết chóc, tay nhuốm máu, sát khí nặng nề, thì có thể là người tốt gì?”
Lời này nói ra đúng là có phần quá nặng, mấy người xung quanh bất giác quay đầu nhìn về phía giọng nói đó, nhưng vừa thấy người mở miệng, trong lòng đều hiểu cả.
Là người nhà họ Trương.
Người đàn bà đó ngày thường vốn nổi danh thích sinh chuyện thị phi, lời nói thì luôn chua ngoa khó nghe. Nhưng dù lời lẽ cay độc, xét kỹ lại, cũng không phải là không có chút đạo lý.
Người trong thôn vì sao ngày thường không mấy ai thân cận với Vân Bùi?
Một là bởi vì Vân Bùi vốn không phải người gốc thôn Thanh Sơn. Hồi mười hai tuổi, trận lũ lớn quét qua thôn khác đã khiến hắn lưu lạc chạy đến đây. Tâm lý mọi người đối với người ngoài thôn, tự nhiên luôn cách một tầng.
Hai là vì thân phận thợ săn của hắn.
Tuy nói làm thợ săn kiếm được nhiều hơn làm ruộng, nhưng trên tay cũng dính không ít mạng sống. Ngày ngày sát sinh lấy máu, ai biết chừng nào sẽ gặp báo ứng?
Ngươi xem sư phụ của Vân Bùi – lão thợ săn Thẩm Bình Xương – chẳng phải mới chưa đầy bốn mươi tuổi đã chết sao?
Mọi người chung bàn đều im lặng, không ai lên tiếng, khiến Trương thẩm nhi càng thêm đắc ý, vừa lay động chén rượu vừa nhanh tay gắp thịt, miệng lại không chịu buông tha, giọng bén nhọn chua ngoa:
“Huống hồ, nhìn xem Vân tiểu tử kia cao to như vậy, nếu một ngày nổi nóng động tay động chân, thì với cái thân thể nhỏ bé của Cố Liễu, ai mà đỡ nổi?”
Nhưng lời vừa dứt, “Phanh!” một tiếng vang lên.
Một chiếc chén sứ thô bị đập mạnh lên mặt bàn gỗ, làm tất cả mọi người quanh bàn giật mình.
“Ta nói này, Vương Quế Lan,”
Hôm nay đến giúp Vân Bùi thu xếp hôn sự, Mã gia thím buông chén thịt thỏ xào trong tay xuống, lạnh mặt quát thẳng:
“Ngươi ăn uống đầy họng, còn không nhịn được cái miệng thúi đó sao?”
“Ngày đại hỉ như thế này, miệng ngươi toàn phun ra lời dơ bẩn, còn ra thể thống gì!”
“Hắc! Mã gia, ngươi nói chuyện kiểu gì vậy!”
Trương thẩm nào phải hạng dễ đối phó, lập tức vén tay áo, đứng phắt dậy cãi lại:
“Ta nói lại không phải nhắm vào ngươi, ngươi gấp cái gì mắt thế!”
Vương Quế Lan, chính là người phụ nữ vừa mới nói lời chua ngoa kia. Vì lấy chồng về nhà họ Trương, nên ngày thường dân làng đều quen gọi nàng là “Trương thẩm nhi”.
Vương thị miệng mồm không kiêng nể, cả thôn cũng chẳng mấy ai ưa thân cận nàng. Nhưng nhà họ Trương lại là họ lớn trong thôn, bản thân Vương thị cũng tính khí đanh đá, nên ngày thường mọi người cũng ngại va chạm, ít ai dám đắc tội.
Thế nhưng Mã thím lại chẳng hề e ngại.
Nàng tuổi tác ngang ngửa với Vương thị, lại thêm tính tình lanh lợi sắc sảo, trong nhà nam nhân và nhi tử đều tranh đua giỏi giang, tự nhiên không chịu kém người ta nửa phần.
“Ai sốt ruột?”
Mã thím hừ lạnh, lườm Vương thị một cái, lạnh lùng nói:
“Ta hỏi ngươi, Vương Quế Lan, nếu ngươi thật sự kiêng kỵ Vân Bùi như vậy, sao mấy hôm trước còn tự mình mò tới nhà Vân Bùi, định mai mối cho chất nữ nhà mẹ đẻ của ngươi?”
“Ngươi!”
Sắc mặt Vương thị chợt tái đi, nhưng Mã thím nào chịu buông tha, thẳng thừng vạch trần:
“Ta xem ra, ngươi chẳng qua là thấy hôm đó đi làm mai bị Vân Bùi từ chối, bây giờ lại trơ mắt nhìn người ta chỉ tốn mười lượng bạc đã cưới được Cố ca nhi về, nên trong lòng ghi hận, mới cố ý nhằm lúc người ta làm đại hỉ mà bôi xấu như thế thôi!”
Lời này vừa thốt ra, không ít người trong sân cũng bắt đầu chợt hiểu ra.
Đúng thật, mấy hôm trước ai chẳng thấy Vương thị tự mình tới nhà Vân Bùi? Hóa ra là vì chuyện này.
“Ta phi! Ta mà thèm ghi hận hắn?”
Tâm tư bị vạch trần, Vương thị trên mặt không nhịn được, cổ vẫn cứng cãi:
“Ta chất nữ ta thế nào? Châu tròn ngọc sáng, trông đã biết là đứa dễ sinh đẻ! Ta chỉ là thấy Vân Bùi già đầu rồi còn chưa có gia thất, mới hảo tâm muốn tác thành cho hắn! Hắn Vân Bùi không ưng, thì là hắn không có phúc khí! Hừ, cưới gì không cưới, lại đi cưới một cái tiểu ca nhi, về sau có mà hối không kịp!”
Nhưng mà lời này vừa ra, bốn phía lặng ngắt như tờ, không một ai lên tiếng phụ họa.
Ai chẳng biết chất nữ của Vương thị thế nào chứ.
Dân quê quanh năm làm ruộng, dù có đen gầy cũng là dáng người rắn chắc. Nhưng chất nữ nhà nàng thì vừa đen vừa béo, lại ham ăn biếng làm, eo thô chân ngắn, thân hình to lớn như thể có thể vác hai gã đại hán trong thôn một lượt!
Sợ là còn chưa về nhà chồng đã ăn sạch kho lương nhà người ta mất rồi. Vương thị lo sốt vó cho đứa cháu gái đó, nên mới cuống cuồng tìm nơi gả đi thôi.
Còn Liễu ca nhi thì sao?
Đó là đứa bé bọn họ nhìn từ nhỏ lớn lên.
Người trong thôn ai nấy đều phải thừa nhận, Cố ca nhi quả thật là đứa bé tốt:
Việc lớn việc nhỏ trong nhà đều thành thạo, tính tình lại ngoan ngoãn dịu dàng, nếu không phải bởi vì vướng phải người mẹ kế lòng dạ hiểm độc kia, thì sao lại bị giày vò thành bộ dạng như bây giờ.
Lúc này thấy hai bên sắp cãi lộn to, có thím vội vàng xen vào, chuyển đề tài:
“Ai u, Mã thẩm nhi, ta nghe ngươi vừa nói, Vân thợ săn cưới Liễu ca nhi mà tốn tới mười lượng bạc sính lễ sao?”
Lời này vừa là để hòa giải không khí, lại cũng thực sự là vì quá kinh ngạc.
Trước đây dân trong thôn chỉ biết rằng mẹ kế lòng dạ độc ác của Cố gia — Lý Ngọc Mai — muốn gả ép Cố Liễu cho cái tên Lại Tam làm thiếp; sau đó không biết vì sao lại đổi thành gả cho Vân Bùi, nhưng lại chẳng ai ngờ, thì ra Vân Bùi vì cưới Cố Liễu mà bỏ ra tới mười lượng bạc!
Bấy nhiêu tiền, đừng nói cưới một ca nhi, ngay cả cưới một tức phụ cũng đủ rồi!
Có người chủ động đỡ thang, Mã thím cũng thuận nước đẩy thuyền mà hạ mình, nhân tiện còn liếc xéo nhà họ Trương một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Ngày đại hỉ như hôm nay, nàng vốn chẳng thèm đôi co với lũ lão hóa kia, tránh để mấy lời gièm pha ảnh hưởng tới tâm tình Vân gia.
Người trong thôn nghĩ thế nào, nàng còn không rõ sao?
Không phải vì chê Vân Bùi là kẻ ngoại lai, không rõ gốc gác, lại thêm thân phận thợ săn, nên ai nấy đều sợ hắn không may mắn ư?
Lại còn có vài mụ già ngầm bàn tán sau lưng, lời lẽ càng khó nghe hơn, nói rằng Vân Bùi mệnh cứng, khắc thân khắc bạn, đến nỗi Thẩm thị phu thê — tức sư phụ của hắn — cũng bị hắn khắc chết sớm.
Phi! Một lũ bụng dạ ti tiện thối nát!
Vân Bùi cũng coi như là đứa nhỏ mà Mã thím chứng kiến từ bé lớn lên. Nhà nàng nằm ngay bên cạnh nhà Thẩm Bình Xương, năm đó khi Thẩm Bình Xương phu thê nhặt được Vân Bùi từ trên núi về, nàng cũng từng liếc mắt nhìn qua — chỉ thấy một tiểu tử gầy nhẳng như que củi, chỉ còn da bọc xương, trông thật đáng thương.
Nhiều năm qua, nàng vẫn luôn nhìn thấy, biết rõ đứa nhỏ này tuy lời nói có phần vụng về, ít giao tiếp với người trong thôn, nhưng bản tính lại thật thà chất phác, giúp nhà nàng không biết bao nhiêu việc, lại còn hiếu thuận vô cùng.
Từ sau khi Thẩm Bình Xương qua đời, Mã thím thấy hắn đơn độc đáng thương, liền càng thường xuyên lui tới giúp đỡ.
Bởi vậy, xưa nay Mã thím vẫn luôn có lòng đứng ra nói giúp Vân Bùi trước mặt mọi người trong thôn. Giờ đây bắt được cơ hội, tự nhiên càng phải ra sức vun đắp.
Nàng nhướng mày, mặt mày rạng rỡ mà nói:
“Cũng không phải sao! Lý Ngọc Mai kia a, ta cũng chẳng cần nhiều lời, các ngươi ai chẳng biết?”
“Mười lượng bạc tuy nhìn thì nhiều đấy, nhưng đó là để cứu lấy một mạng người, đã là cứu mạng, thì bao nhiêu bạc cũng không tính là nhiều! Hoặc cũng có thể nói, chúng ta Bùi Tử thiện tâm.”
“Đúng đó, đúng đó!” Có phu lang bên cạnh lập tức gật đầu hưởng ứng, “Vân thợ săn có bản lĩnh, mười lượng bạc nói bỏ ra là bỏ ngay!”
Mười lượng bạc đâu phải chuyện nhỏ! Bọn họ dân quê làm ruộng quanh năm đầu tắt mặt tối, trời thương cho mưa thuận gió hòa thì một năm tích góp giỏi lắm mới được hai ba lượng bạc! Mười lượng bạc — đủ để mua một tức phụ tốt gả vào nhà rồi!
Mã thím thừa thế tiến tới, tiếp lời:
“Không phải sao? Ta biết trong lòng hắn còn có điều lo nghĩ, nhưng hôm nay Vân Bùi cưới được Liễu ca nhi về, cũng coi như chính thức thành người trong thôn rồi. Về sau, hắn cũng nên lui tới nhiều hơn một chút, xem như một nhà người quen.”
“Ai u, Mã thím nói rất phải!”
“Chưa hết đâu.” Mã thím khẩy khẩy phía dưới cái tô lớn trước mặt, mặt mày hớn hở nói:
“Các ngươi nhìn xem, bữa tiệc này có phải là thật có thể diện không? Món ăn ngon nhất trong bàn đều là Bùi Tử đích thân lên núi săn về đó!”
“Ai u, đúng thật!”
Một bàn người vốn chỉ ứng phó gật đầu cho có, giờ nghe nói đến hỉ yến hôm nay, lập tức ai nấy đều hứng khởi hẳn lên, lời nói cũng thành thật hơn nhiều.
Phải nói, bữa tiệc hôm nay, trong làng trên xóm dưới đều xem như có tiếng!
Trong thôn mỗi lần làm hỉ sự đều có lệ bàn tiệc:
Vì lấy may, mỗi bàn đều bày ra mười món ăn, nhưng trong đó mấy món mặn mấy món chay thì tuỳ thuộc vào điều kiện của từng nhà. Nhà nào khá giả thì bày nhiều món mặn, nhà nào nghèo khó thì phần lớn toàn món chay.
Mà bữa hỉ yến hôm nay của Vân Bùi, mười món ăn trên bàn không những có tới sáu món mặn, mà còn toàn là món chính áp bàn!
Nào là thỏ om tương, gà hầm, cá chép kho tàu, giò heo om tương, rau trộn tai heo, lại còn có một đĩa thận heo xào cay nóng.
Đặc biệt là tô giò heo om tương to tướng kia — mỗi cái giò ước chừng hơn hai cân, bên trong chất đầy dầu bóng cùng đại hồi, ninh ra thứ thịt giò mềm rụm, bóng bẩy đỏ hồng, thơm ngào ngạt.
Nước sốt sánh đặc, chảy theo lớp da thịt đàn hồi, chỉ cần dùng đũa chọc nhẹ một cái, thịt liền bong ra từng lớp từ xương, mềm mại đến mức vừa cắn một ngụm, mỡ tan ra tràn đầy miệng, thơm ngậy đến nỗi ăn một miếng liền thèm muốn cắn thêm mấy miếng nữa!
Bốn món chay bao gồm thịt kho tàu với bí đao, cà tím nấu, mầm đồ ăn quấy với rau mầm xào, và món chính là bánh màn thầu trắng, cùng với một tô canh đậu hủ cải trắng thanh đạm, trong đó còn có một quả trứng gà.
Mặc dù người trong thôn Thanh Sơn không phải lúc nào cũng ăn ngon, nhưng thỉnh thoảng trên bàn ăn cũng có vài món mặn, khá là phong phú, thế nhưng đâu thể nào ăn được bữa tiệc thịnh soạn như thế này.
Vừa mới mấy ngày trước, sau khi thu hoạch lúa mạch xong, lúc này họ mới có thể mở rộng bụng ăn uống thoải mái, có thể ăn được bữa như vậy, quả thật là điều đáng quý.
Không thể không nói, một bàn tiệc như vậy, dù là nam nữ hay già trẻ, ai nấy đều ăn uống chăm chú, không ai dám ngẩng đầu lên.
Dĩ nhiên, ai cũng có thể nhìn ra, người này ăn ké thì có chút ngại ngùng, vì thế cũng tranh thủ nói vài câu nịnh hót cho dễ nghe.
Khi thấy không ai phản ứng lại Trương gia, khẩu khí của Mã thím mới dịu lại, lại tiếp tục trò chuyện vài câu về việc nhà với mọi người, rồi lại quay về bếp lo việc.
Phía sau bàn tiệc, Vương thị lại tiếp tục to tiếng nói ra một vài câu, nhưng trên bàn chẳng ai đáp lại.
Vương thị thấy thế tức giận, hàm răng nghiến chặt, hướng xuống đất phun một nhúm nước bọt.
Phi! Một Thiên Sát Cô Tinh, không cha không mẹ, nàng thật sự muốn xem thử, không biết sau này sẽ trở thành loại người gì!
Cái nhìn thoáng qua thấy không ai gây rối, Vân Bùi cũng không để tâm.
Hôm nay cuộc sống này thật sự náo nhiệt, bên cạnh hắn cũng có không ít người, dù hắn đã uống không ít rượu, nhưng vẫn rất tỉnh táo.
Bởi vì hắn ngày thường không thân thiết với ai trong thôn, hơn nữa thân hình cao lớn vạm vỡ lại là thợ săn, một cú đấm của hắn có thể đập chết cả sói, nên không ít người kính rượu hắn, nhưng chẳng ai dám tự tiện đến chuốc rượu cho hắn.
Uống xong một chén rượu, Thạch Đầu, đứa cháu trai lớn của Mã thím, lúc này cũng vừa bỏ chén xuống, vuốt bụng vì no.
Vân Bùi nghĩ một lúc, rồi vẫy tay gọi:
“Thạch Đầu, lại đây!”
“Bùi thúc!” Thạch Đầu rất thích người thúc phụ này, hắn trẻ tuổi mà lại tuấn tú, dù không nói nhiều nhưng lúc rảnh rỗi luôn mang theo hắn lên núi săn thỏ và bắn chim, đúng là người rất có tài năng!
Vân Bùi vẫy tay một cái, Thạch Đầu liền vội vã chạy đến:
“Sao thế, Bùi thúc, có chuyện gì vậy?”
Vân Bùi nói: “Thạch Đầu, đi giúp ta làm chút việc…”
Vân Bùi cúi đầu thì thầm nói gì đó với Thạch Đầu.
“À, đã biết rồi! Ta đi đây!” Thạch Đầu gật đầu, rồi nhanh chóng chạy về phòng bếp tìm mụ nội của mình.
Tân phòng.
Cố Liễu đội một tấm khăn voan đỏ trên đầu, đoan chính ngồi trên giường trong tân phòng.
Cậu cũng không biết lúc này mình đã trở thành chủ đề bàn tán của mọi người trong thôn tại buổi tiệc, mà cho dù có biết, cậu cũng sẽ không để tâm.
Theo tục lệ, tiếp theo cậu chỉ cần ngồi chờ Vân Bùi sau khi kính rượu xong trở về, nâng khăn voan lên, lễ thành thân coi như hoàn tất.
Hiện tại, những người đón dâu và các thím phụ giúp đều đã ra ngoài ăn tiệc, trong tân phòng chỉ còn lại một mình cậu.
Lúc này, Cố Liễu mới khẽ thở ra một hơi, sống lưng vốn căng cứng cả ngày cũng dần thả lỏng đôi chút.
Cả ngày hôm nay cậu đều thấp thỏm lo âu, vừa sợ trên đường xảy ra trò cười làm mất mặt Vân Bùi, lại vừa sợ mẹ kế bên kia bất ngờ gây trở ngại.
Mãi đến tận lúc an ổn ngồi trong tân phòng này, tâm tình cậu mới thực sự yên ổn.
Mảnh vải viền chân giường mà cậu siết chặt trong tay cả ngày đã nhàu nát, Cố Liễu cẩn thận vuốt phẳng từng nếp nhăn.
Từ hôm nay trở đi, cậu đã là phu lang của Vân Bùi.
Hồi tưởng lại cảnh tượng xuất giá hôm nay ở Cố gia, dù lòng cậu đã nguội lạnh từ lâu, đôi mắt vẫn không kìm được rơi xuống vài phần u ám.
Nhà người ta khi cô nương hay ca nhi xuất giá, cha mẹ sẽ lo liệu chu toàn, còn ở Cố gia, mười lượng bạc được gọi là sính lễ, nhưng thật ra chẳng khác nào tiền bán thân.
Cha cậu xưa nay chẳng ngó ngàng đến cậu, mẹ kế thì càng khỏi phải nói, cầm được tiền là đã vội vàng tìm bà mối bàn việc cưới vợ cho đệ đệ Cố Lương, chẳng còn tâm trí nào đoái hoài đến cậu.
Hôm nay cậu thành thân, trong nhà không treo nổi một chữ “Hỉ”, vừa đưa cậu và của hồi môn ra khỏi cửa đã lập tức “phanh” một tiếng đóng sầm cửa lại, như thể sợ hãi, muốn đuổi đi vận xui.
Cái gọi là của hồi môn cũng chỉ có một chiếc rương cũ bé nhỏ, bên trong toàn là quần áo cũ cậu từng mặc ở Cố gia.
Ban đầu ngay cả mấy bộ quần áo cũ đó cũng không có, nếu không phải nhị thúc cậu thương cảm, thúc giục mẹ kế gom góp lại cho cậu ít xiêm y, thì ngay cả chút thể diện này cũng chẳng còn.
“Thôi…”
Cố Liễu đưa tay lên xoa nhẹ khóe mắt.
Hiện giờ cậu cũng đã gả tới đây, về sau, cậu chỉ cần cùng tướng công sống cho tốt là được.
Ngoài sân tiếng người vẫn còn ồn ào náo nhiệt, nghĩ đến cũng chưa thể nhanh chóng kết thúc.
Tân phu lang phải đợi tân lang đến mới được vén khăn voan, Cố Liễu không dám phá hỏng quy củ, vì vậy chỉ có thể cúi đầu, trong lớp khăn voan đỏ mờ mờ, chậm rãi đánh giá một vòng.
Gian nhà này của Vân Bùi vẫn là lão thợ săn trước kia để lại cho, đến giờ cũng chưa từng tu sửa.
Mái nhà vẫn còn lợp bằng cỏ tranh trộn đất đỏ, đương nhiên không thể so với nhà gạch xanh ngói lợp rộng rãi của Cố gia, nhưng so với căn phòng nhỏ nát mà ngày thường Cố Liễu ngủ thì cũng đã lớn hơn nhiều.
Tân phòng được dọn dẹp rất vui mắt.
Một chiếc giường đất dựa sát bên cửa sổ, rộng rãi bằng phẳng.
Trên giường trải chiếu đỏ chuyên dùng cho thành thân, bên trên rải đầy táo đỏ, đậu phộng và các loại quả khô.
Bàn nhỏ trên giường cũng đặt một sọt lớn các loại quả khô, từng hạt căng tròn đầy đặn.
Cuối giường còn chồng gọn vài chiếc chăn mới làm, xếp rất chỉnh tề.
Ngoài ra, dựa vào góc tường còn có một cái tủ quần áo, trên cánh tủ cũng dán một chữ “Hỉ” đỏ tươi, trông như là mới đóng.
Giữa nhà còn có một cái bàn vuông, cũng hoàn toàn mới tinh.
Nhìn tất cả những thứ đó, sự bất an lo lắng trong lòng Cố Liễu cuối cùng cũng vơi đi đôi chút, nảy sinh vài phần yên ổn.
Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của cậu!