Chỉ có hai gian phòng, Bùi Cảnh Xuyên và Bạch Dật mỗi người một gian, Khương Mị chỉ có thể trải chăn dưới đất trong phòng Bùi Cảnh Xuyên.
Bùi Cảnh Xuyên có lẽ đã giận rồi. Từ sau khi nàng thừa nhận sinh nhật ở Hoa Lâu là bịa đặt, hắn không nói thêm với nàng một lời nào.
Sau khi tắt đèn, Khương Mị nằm dưới đất vẫn không sao chợp mắt.
Nàng đã giết Trương Minh Nguyên, còn nói thẳng trước mặt Bùi Cảnh Xuyên rằng hối hận vì đã gặp hắn. Không biết hắn có phán nàng tội đáng xử sau thu hay không?
Mấy năm qua nàng sống chẳng dễ dàng gì, chưa từng có ngày lành, thế mà vẫn sợ chết.
Ngoài Chu Hồng Viễn, thiên hạ này chẳng ai quan tâm nàng, xuống đến hoàng tuyền cũng chỉ là một quỷ nghèo.
Nghĩ tới Chu Hồng Viễn, lòng Khương Mị lại nghẹn ngào.
Nàng từng cố gắng hết sức để hắn yên tâm chuẩn bị khoa thi mùa xuân, thế mà giờ đây, mọi sự đã không còn nằm trong tay nàng nữa.
Tâm trí rối bời, Khương Mị nghĩ ngợi đủ điều, đến tận gần sáng mới mơ hồ ngủ thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ chẳng yên ổn, nàng liên tục gặp ác mộng.
Trước là mộng thấy Trương Minh Nguyên hóa thành lệ quỷ về đòi mạng, sau lại thấy mình chuộc thân bất thành, bị Bùi Cảnh Xuyên bắt tại trận rồi ném vào ổ ăn mày.
“Không muốn!”
Khương Mị bật tỉnh, trong đầu vẫn vang vọng tiếng cười the thé của đám ăn mày.
“Dậy rồi à?”
Tiếng Bùi Cảnh Xuyên vang lên, lúc này Khương Mị mới phát hiện chẳng rõ từ khi nào nàng đã nằm lên giường, tay còn siết chặt lấy tay hắn, trên mu bàn tay hắn hiện rõ mấy vết cào rớm máu.
Khương Mị vội buông tay: “Xin lỗi…”
Trải qua cơn ác mộng, nàng càng mệt mỏi, hai bên thái dương đau âm ỉ, giật từng nhịp.
Nàng xoa đầu đứng dậy, vừa mới đứng vững đã nghe Bùi Cảnh Xuyên hỏi: “Mơ thấy gì thế? Nàng cứ gọi tên ta suốt.”
Cả người Khương Mị cứng lại.
Nàng quả thực đã cầu xin hắn tha cho mình trong mơ, nhưng trong mắt Bùi Cảnh Xuyên, liệu có thành cố tình quyến rũ?
Dù sao thì trước đây nàng cũng từng làm ra mấy chuyện như thế…
“Ta mơ thấy chuyện tối qua,” Khương Mị cụp mắt, gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, “Trương Minh Nguyên hóa thành lệ quỷ về đòi mạng ta.”
“Chuyện quỷ thần chỉ là lời hoang đường. Dù thật có quỷ, thì hạng người như hắn cũng nên xuống địa ngục.”
Giọng Bùi Cảnh Xuyên lạnh nhạt, đáy mắt thoáng hiện tia u ám. Trương Minh Nguyên chết như vậy vẫn còn quá nhẹ nhàng, nếu rơi vào tay hắn, hắn có hàng trăm cách để khiến Trương Minh Nguyên sống không bằng chết.
Bạch Dật đã chuẩn bị xong bữa sáng, Bùi Cảnh Xuyên liếc nhìn Khương Mị, phân phó: “Lát nữa theo ta đến nha môn ghi khẩu cung.”
Nói xong, hắn ngừng một chút, bổ sung: “Thay bộ y phục.”
Khương Mị chỉ mặc áo lót mỏng, tối qua còn khoác đại bào của Bùi Cảnh Xuyên quay về. Nay đi nha môn ăn mặc thế này quả là không ổn.
“Quần áo của ta đều ở nhà…”
Khương Mị buột miệng, liền bị Bùi Cảnh Xuyên lạnh lùng lườm một cái: “Nàng còn được ta cho đi thay đồ là phúc lắm rồi, còn muốn cò kè mặc cả?”
Phàm là phạm nhân giết người, chẳng có chuyện được về nhà lấy xiêm y.
Khương Mị chần chừ: “Vậy… Bạch hộ vệ có thể cho ta mượn một bộ y phục không?”
Lời vừa ra, sắc mặt Bùi Cảnh Xuyên lập tức sa sầm: “Tùy nàng!”
Dứt lời, hắn sải bước ra khỏi phòng.
Khương Mị xoa huyệt thái dương, đầu lại càng nhức hơn.
Nàng chẳng hề cố ý chọc giận Bùi Cảnh Xuyên, chỉ là tối qua Trương Minh Nguyên cho nàng uống thuốc, nàng bị hắn cứu về, đầu óc mơ hồ quấn lấy hắn, mà hắn thì không chút lưu tình đẩy ra, còn đút thuốc giải cho nàng.
Ngay cả chạm vào cũng không muốn, sao lại chịu cho nàng mượn y phục?
Khương Mị chỉ muốn cho hắn thấy mình hiểu thân phận, ai ngờ lại chọc hắn thêm khó chịu.
Bạch Dật nhanh chóng bước vào: “Y phục của ta đều đang giặt, chưa khô, ngươi tự nghĩ cách đi.”
Nghĩ đến ánh mắt như đè ép của Bùi Cảnh Xuyên, Bạch Dật thấy sống lưng phát lạnh, không nhịn được nói thêm một câu: “Lần trước ta thái độ không tốt, xin lỗi ngươi.”
Khương Mị khựng lại, rồi mới hiểu hắn nói đến chuyện lần trước nàng đến mua đậu, hắn tưởng nàng cố ý trả thù nên mới kéo hắn vào chuyện này.
“Ta không cố ý…”
Khương Mị cố gắng giải thích, nhưng Bạch Dật căn bản không muốn nghe, lạnh mặt bỏ đi.
Khương Mị mím môi, từ trong rương quần áo của Bùi Cảnh Xuyên tìm ra một bộ cẩm y màu bạc xám, vội vàng thay vào.
Nàng không dám để Bùi Cảnh Xuyên chờ lâu, vừa thay y phục xong liền xách tà áo chạy đến sảnh đường.
Chiếc áo rộng thùng thình, tà áo dài lê thê, Khương Mị như đứa trẻ mặc trộm xiêm y người lớn, bước vào còn suýt nữa bị vấp té.
Khó khăn lắm mới đứng vững, Khương Mị đỏ bừng mặt vì lúng túng, cuối cùng khuôn mặt trắng bệch cũng có chút sắc màu.
Để không làm áo bung ra, nàng thắt chặt đai lưng. Thân hình mảnh mai giấu trong áo bông mùa đông giờ lộ rõ, vòng eo mảnh khảnh chẳng đầy một vòng tay.
Màu bạc xám lạnh lẽo, khoác trên người Bùi Cảnh Xuyên thì lạnh nhạt, cao quý, đến lượt Khương Mị lại sinh vẻ yêu dị lạnh lùng, như nhành mai nở đầu cành tuyết, càng trong trẻo thoát tục, càng khiến người ta muốn hái về.
Bùi Cảnh Xuyên liếc nàng một cái, nàng liền nói: “Bạch hộ vệ không có dư y phục, xin công tử cho ta mượn tạm.”
Bùi Cảnh Xuyên thu hồi ánh nhìn, lạnh giọng: “Dơ rồi, không cần nữa.”
May là không bắt nàng cởi ra ngay tại chỗ.
Khương Mị âm thầm thở phào, thấy trên bàn còn bát đũa thừa, liền cẩn thận ngồi xuống dùng bữa.
Ăn xong, hai người cùng tới nha môn.
Trương châu phủ đã bị bắt, tân quan chưa nhậm chức, mọi sự tạm thời do Bùi Cảnh Xuyên tiếp quản.
Hắn nói đưa Khương Mị đến ghi khẩu cung nhưng lại không vội thẩm vấn, chỉ bảo nàng chờ phía sau công đường.
Chẳng bao lâu, Chu Lam bị dẫn vào công đường.
“Dân nữ Chu Lam, bái kiến đại nhân.”
Chu Lam quỳ gối hành lễ.
Tối qua Chu Hồng Viễn và Khương Mị đều không về nhà, sáng nay quan sai tới cửa, nàng vốn rất sợ hãi. Nhưng vừa vào công đường nhìn thấy Bùi Cảnh Xuyên, liền bị dung mạo anh tuấn của hắn làm cho chấn động.
Vị đại nhân này cũng quá trẻ quá đẹp rồi, cả đời nàng chưa từng thấy ai như vậy.
Chu Lam nhìn đến ngẩn ngơ.
“Vô lễ!”
Quan sai quát lớn, Chu Lam giật nảy mình, vội cúi gằm đầu, lại nghe giọng nói trong trẻo lạnh lùng như ngọc va chạm: “Không sao, ngươi có biết hôm nay bản quan truyền ngươi đến là vì chuyện gì không?”
Giọng của vị đại nhân này cũng dễ nghe quá!
Chu Lam lòng khẽ thả lỏng, lại ngẩng đầu, giọng nhẹ nhàng mềm mỏng: “Ca ca dân nữ cả đêm chưa về, chẳng hay có chuyện gì xảy ra chăng?”
“Tối qua ca ngươi xông vào phủ nha, nói rằng công tử phủ nha bắt cóc thê tử hắn. Ngươi có biết chuyện này không?”
Chu Lam và Lý thị vốn chột dạ, hôm qua sau khi làm Khương Mị mê man rồi giao đi, liền đóng cửa lẩn trốn, nào biết Trương phủ đã bị xét nhà. Giờ bị hỏi, nàng vội nói: “Đại nhân hiểu lầm rồi, tẩu tẩu dân nữ là đến Trương phủ đưa đậu phụ, chứ không bị bắt. Chỉ là ca ca trước kia bị Trương công tử hãm hại vào ngục, nên trong lòng có thành kiến mới sinh hiểu lầm như vậy.”
“Thì ra là thế,” giọng Bùi Cảnh Xuyên bỗng lạnh hẳn, “Cho nên tẩu tẩu ngươi ôm hận trong lòng, đêm qua lẻn vào Trương phủ giết hắn báo thù!”
Trương công tử chết rồi?
Chu Lam sững sờ, nửa ngày mới hoàn hồn, vội vã hét lên: “Không phải vậy! Con tiện nhân đó từ lâu đã cắm sừng ca ta, nó đời nào giết người vì ca ta chứ!”