Phủ Tể Châu bị lục soát, Trương gia cũng bị lôi ra xét tội là do Bùi Cảnh Xuyên tự mình dẫn binh tới chỉ thị.
Nước giếng mang chút ấm áp rửa qua vết thương nứt nẻ nơi lòng bàn tay, từng đợt đau nhức dày đặc khiến Khương Mị thoát khỏi cảm giác hoang mang hỗn loạn như vừa trải qua cơn ác mộng.
Nàng giết Trương Minh Nguyên, thế nhưng lại bị Bùi Cảnh Xuyên kéo về từ quỷ môn quan.
Máu dính trên tay rất nhanh bị rửa sạch, Bùi Cảnh Xuyên dẫn nàng đến tiền sảnh Trương phủ.
Trong sảnh than lửa cháy rừng rực, hơi ấm tràn đầy, Khương Mị dần dần lấy lại cảm giác, lúc này mới phát hiện thân thể mình đã lạnh cóng tự lúc nào.
Bùi Cảnh Xuyên cởi ngoại bào, quấn chặt nàng lại, chẳng bao lâu có người bưng trà nóng và thuốc mỡ tới.
“Ta…”
Khương Mị vừa định mở miệng thì đã bị Bùi Cảnh Xuyên ngắt lời: “Câm miệng!”
Dưới ánh nến sáng rực, sắc mặt Bùi Cảnh Xuyên còn đen hơn cả màn đêm ngoài cửa, quanh thân sát khí lạnh lẽo đến rợn người, giống như chỉ cần nàng dám thốt thêm một lời, hắn sẽ lập tức giết nàng tại chỗ.
Khương Mị câm như hến, kế đó, tay nàng đã bị hắn nắm lấy. Bóng người cao lớn phủ trùm xuống nàng, hắn cúi đầu, không nhìn nàng, chỉ chăm chú bôi thuốc lên lòng bàn tay rớm máu.
Khí thế quanh người rõ ràng như muốn giết người diệt khẩu nhưng động tác trên tay lại vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn có phần dịu dàng.
Bôi thuốc xong, Bùi Cảnh Xuyên mới rót một chén trà đưa cho nàng.
Trà đã nguội bớt, nhưng tay Khương Mị lạnh đến độ đầu ngón tay cũng bị hơi nóng trong chén trà làm bỏng. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ uống hai ngụm.
Hơi ấm lan dần từ bụng, cái lạnh trên thân thể dần tan đi, nhưng tay nàng lại run lên không cách nào kiềm chế được.
Nàng đã giết người rồi!
Trước đó bị dồn đến tuyệt vọng, chỉ mong cùng chết với Trương Minh Nguyên, nên không thấy sợ hãi. Nhưng giờ đây sống sót trở về, cảnh máu tươi phun xối từ cổ hắn, mạch máu giật giật như còn văng vẳng trước mắt, bám riết không rời.
“Bây giờ mới biết sợ à?”
Thấy nàng run rẩy không thôi, Bùi Cảnh Xuyên lạnh lùng mở miệng.
Khương Mị đến cả chén trà cũng không cầm vững, đành đặt xuống bên cạnh, khàn giọng nói: “Người là do ta giết, ta nguyện đền mạng.”
Tóc đen buông dài đến tận eo vì mất trâm cài, càng khiến gương mặt nàng trắng bệch đến dọa người, đôi mắt vốn đẹp đẽ giờ chỉ còn lại tro tàn vô hồn.
“Bốp!”
Bùi Cảnh Xuyên bóp nát chén trà trong tay.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh nàng y phục tả tơi, cả người đầy máu, suýt tự sát, hắn liền không kiềm chế nổi sát ý.
Nếu hắn đến chậm một chút, giờ này Khương Mị đã là một cái xác lạnh ngắt!
Tiếng vỡ giòn tan làm nàng giật mình, mảnh sứ cứa rách tay Bùi Cảnh Xuyên, máu chảy xuống, nhanh chóng nhỏ thành vũng trên mặt đất.
Sắc mặt Bùi Cảnh Xuyên lạnh lùng, chẳng buồn bận tâm đến vết thương, Khương Mị do dự một lát rồi đưa khăn lụa cho hắn: “Máu chảy nhiều lắm, băng lại đi.”
Bùi Cảnh Xuyên không nhận, trừng mắt nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Khương Mị làm như không thấy, tự tay vạch ngón tay hắn ra, định gỡ mảnh sứ còn dính lại. Nhưng hắn lại giật lấy khăn, rũ mảnh vỡ ra rồi dùng răng cắn thắt nút thật chặt.
Xong xuôi, thần sắc hắn dịu đi chút ít, ánh mắt nặng nề rơi lên người nàng: “Tối nay sao nàng lại xuất hiện ở đây?”
“Trương Minh Nguyên ra giá một trăm lượng mua ta, ta bị Chu Lam và Lý thị bỏ thuốc mê, tỉnh dậy đã ở nơi này.”
“Phu quân ngươi đâu?” Bùi Cảnh Xuyên truy hỏi, chưa để nàng đáp đã hừ lạnh: “Đừng nói với ta là hắn vẫn không biết gì?”
Khương Mị mím môi, kiên định đáp: “Hắn không biết.”
Lý thị nằm mơ cũng mong Chu Hồng Viễn công thành danh toại, chuyện bẩn thỉu thế này tuyệt đối không để hắn nhúng tay.
Đến lúc này nàng vẫn còn bảo vệ tên phế vật ấy?
“Hử~”
Bùi Cảnh Xuyên bật cười khẩy, như thể nàng ngu ngốc đến cực điểm.
Khương Mị cụp mắt, không biện giải.
Lúc bước chân vào Hoa Lâu, mụ tú bà từng nói, người vào đây đều là kẻ bạc mệnh, thân hèn mạt, dù có chết cũng phải kiếm đủ bạc rồi chết.
Nàng không cam lòng nhận mệnh, nên ra sức lấy lòng Bùi Cảnh Xuyên, chuộc thân xong lại liều mạng chạy đến Kỳ Châu.
Chu Hồng Viễn cho nàng cảm giác ấm áp, tôn trọng, là đoạn tình cảm quý giá nhất nàng từng có nên nàng không nỡ dùng chút ác ý nào để suy đoán.
Trương phủ cấu kết sơn tặc khai khoáng trái phép, vì sợ lộ chuyện nên hối lộ hàng loạt quan viên triều đình, còn sát hại hơn chục mạng người diệt khẩu.
Bùi Cảnh Xuyên phụng mệnh điều tra, ngay ngày đầu đã cùng Khương Mị, nữ nhân đã thành thân có quan hệ, khiến Trương châu phủ lơ là cảnh giác, từ đó dễ dàng nắm được bằng chứng phạm tội.
Bạch Dật dẫn người lục soát toàn phủ, thu được mấy chục rương vàng bạc châu báu. Đường đường là Trương châu phủ, giờ đây lại quỳ gối dưới chân Bùi Cảnh Xuyên kêu oan, bị hắn đá một cước ngất xỉu tại chỗ.
Trương gia toàn bộ bị bắt giam, thi thể Trương Minh Nguyên cũng được đưa vào nhà xác công đường. Lúc Khương Mị theo Bùi Cảnh Xuyên rời khỏi Trương phủ, trời đã về khuya.
Hội đền đã kết thúc từ lâu, nhiều người nghe động liền sợ vạ lây mà trốn trong nhà, mây đen che phủ vầng trăng, màn đêm dày đặc không thấy lối đi, càng chẳng nhìn ra đường về.
Khương Mị thầm nghĩ, quả nhiên nàng mệnh bạc, chẳng có số được hưởng sinh thần.
Nào ngờ vừa bước lên xe ngựa, thanh âm hốt hoảng của Chu Hồng Viễn đã vang lên: “Vị đại nhân kia, phiền người nể tình cho vào! Thê tử ta bị Trương công tử bắt đi, ta muốn cứu nàng!”
“Trương gia phạm trọng tội, đã bị xét nhà trong đêm, kẻ không phận sự cấm vào, ngươi có oan khuất thì ngày mai đến công đường đánh trống kêu oan!”
“Không đợi được đến mai! Ta nhất định phải vào tìm thê tử, hôm nay là sinh thần của nàng, ta đã hứa sẽ cùng nàng đón sinh thần!”
“Ngươi to gan! Dám gây rối, sẽ bị xử tội đồng phạm!”
Thanh âm hỗn loạn, có vẻ Chu Hồng Viễn định xông vào, nhưng hắn chưa từng luyện võ, chẳng mấy chốc đã bị binh lính bắt giữ.
Khương Mị không nhìn được tình hình bên ngoài, chỉ thấy tim như bị bóp nghẹt. Bùi Cảnh Xuyên lạnh nhạt cất tiếng: “Sao? Đã xót ruột rồi?”
Khương Mị nắm chặt vạt áo, cuối cùng vẫn không làm gì cả.
Trương gia có tội, tự có luật pháp xử lý. Nàng đã giết người, tội khó dung tha, huống hồ hiện đang ở trên xe ngựa của Bùi Cảnh Xuyên, nếu lúc này quan tâm Chu Hồng Viễn, chẳng khác nào đẩy hắn vào đường chết.
Sau khi Chu Hồng Viễn bị giải đi, Khương Mị nhẹ giọng nói: “Ta và hắn, duyên phận phu thê đã tận.”
Bùi Cảnh Xuyên không đáp, cả đoạn đường yên tĩnh đến ngột ngạt.
Không bao lâu, xe ngựa dừng lại trước viện tử cũ.
Bạch Dật đang ở nha môn thẩm tra vụ án, trong viện vắng tanh không một bóng người, tối om đến cả ngọn đèn cũng chẳng có.
Bùi Cảnh Xuyên tìm đèn dầu và hỏa chiết tử, châm nến. Khương Mị rất thức thời, hỏi: “Công tử muốn tắm không? Ta đi đun nước.”
Bùi Cảnh Xuyên cất hỏa chiết tử, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sinh thần của nàng khi nào thành ngày Đông chí?”
Khương Mị chợt nhớ, trước khi nàng chuộc thân, Bùi Cảnh Xuyên từng tặng nàng một chuỗi vòng tay trân châu phấn hồng.
Mụ tú bà thấy liền sáng rực hai mắt, nhưng chẳng rõ có phải vì được dặn dò hay không mà không thu lấy, chỉ bảo nàng phải hầu hạ thật tốt.
Sau này Khương Mị mới biết, loại trân châu ấy cực hiếm, một viên đã đáng giá cả trăm lượng bạc. Cổ tay nàng nhỏ nhắn, cả chuỗi có mười hai viên, tính ra cũng gần cả ngàn lượng.
Thế nhưng Bùi Cảnh Xuyên lại nói là tiện tay mua ở sạp nhỏ, nếu nàng không thích thì ném đi cũng được.
Dưới ánh nến mờ vàng, ánh mắt Bùi Cảnh Xuyên vô cùng nghiêm túc, Khương Mị thoát khỏi dòng hồi ức, khẽ nói: “Ngày sinh ghi trong Hoa Lâu là giả, hôm nay mới thật là sinh thần của ta.”
Sinh thần là giả, nhu thuận là giả, cả thứ tình cảm nàng dành cho hắn… cũng là giả.