Tạ Kính Từ lòng dạ bồn chồn, muộn phiền khôn nguôi.
Nàng đã nhiều năm mang danh hỗn thế ma vương, ở trong mắt Bùi Độ dù sao cũng phải là đối thủ đủ tương xứng, kẻ tám lạng người nửa cân.
Cớ sao cảnh tượng trước mắt…
Thật sự … quá đáng xấu hổ!
Xuyên qua bao nhiêu là thế giới, Tạ Kính Từ sớm đã chai sạn với thế sự hiểm ác, miệng lưỡi dẻo quẹo thốt ra bao lời lẽ quái đản, rồi cứ thế trơ mắt chờ đợi cái tát trời giáng, đoạn nghẹn ngào buông câu thoại khắc cốt ghi tâm của mọi vai ácVà sau đó, không ngại ngùng mà lại thót ra câu chuyện bất hủ:
“Sao… sao có thể…!”
Bị người vả mặt, lẽ dĩ nhiên là chuyện mất mặt ê chề. Nhưng Tạ Kính Từ tâm tính vốn phóng khoáng, mất mặt thì đã sao, dù sao những nhân vật kia cũng chẳng phải bản thân nàng, chỉ là lũ “sao có thể” vô tri lặp lại lời thoại.
Nhưng mà, hiện tại thì khác.
Nàng đang dùng thân thể thực của mình, đối diện vẫn là kẻ nàng xem như tử địch, miễn cưỡng mang danh “vị hôn phu”.
Tạ Kính Từ lòng tự trọng trên đời nếu thật sự bị Bùi Độ xem như thứ cặn bã vô phương cứu chữa, ắt hẳn sẽ thổ huyết ba thăng mà vong mạng tại chỗ.
Trong lòng phiền não đến cực điểm, Tạ Kính Từ chỉ muốn tuốt đao mà chém người. Đầu ngón tay dặt ngay yết hầu Bùi Độ, chẳng những không động ngược lại vô thức khẽ miết xuống.
Bùi Độ vội vã cụp mắt, che giấu đáy mắt đã thêm vài phần u trầm khó dò.
Đây là một động tác ái muội đến tột cùng, ngón tay Tạ Kính Từ dừng lại nơi yếu hầu, chỉ cần hắn khẽ cúi đầu, cằm sẽ chạm vào mu bàn tay nàng.
Thế nên, Bùi Độ chỉ có thể bất đắc dĩ ngước mặt, phơi bày mọi cảm xúc trước mắt đối phương.
Tạ Tiểu Thư lần này đến... Hình như, không phải vì từ hôn.
Hắn biết nàng chẳng ưa gì hắn. Bên cạnh Tạ Kính Từ xưa nay vốn dĩ vây quanh quá nhiều người, toàn là những trang tuấn kiệt phóng khoáng tựa ngọn lửa hừng hực.
So với đám người kia tính cách Bùi Độ quả thật chất phác hơn nhiều, đối nhân xử thế ôn hòa nhã nhặn, chẳng hề lộ chút sơ hở, bị không ít kẻ sau lưng xì xào là “đầu gỗ”.
Hắn hiểu rõ địa vị của mình tại Bùi gia. Từ một côi nhi vô danh tiểu tốt leo lên vị trí thiếu gia, bao năm qua mỗi bước đi đều tựa giẫm trên băng mỏng, sao dám để lại dù chỉ một chút nhược điểm?
Nhưng cho dù cẩn thận như thế, cuối cùng vẫn bị đuổi khỏi Bùi gia.
Đồ ăn trộm cuối cùng cũng phải trả về, đến khi thân thể rới xuống vách núi Bùi Độ mới cchợt ngộ ra: Hắn chẳng qua chỉ là món đồ chơi gợi nhớ cố đại thiếu gia, sống bao năm, từng bước trèo cao, cố gắng đến gần nàng, kết quả cuối cùng, vẫn chỉ là một kẻ chẳng đáng nhắc tới, bị người đời chế giễu khinh khi.
Tạ Kính Từ đang ở gần trong gang tấc bỗng khẽ nhíu mày, đầu ngón tay hơi cuộn lại.
Một dòng nước ấm áp dị thường từ đầu ngón tay nàng lan tỏa, tựa như sợi tơ vô hình dẫn lối, xuyên qua cổ họng Bùi Độ, thăm dò mà thấm vào huyết mạch. Thần thức nhập thể, nàng đang dò xét vết thương của hắn.
Đáng tiếc, sợi tơ vừa chạm vào da thịt, liền khó khăn khựng lại. Gân mạch hắn đã đứt đoạn, ma khí trong cơ thể hỗn loạn, nếu mạnh mẽ rót linh lực vào, chỉ e phản tác dụng.
Thân thể này... đã phế.
Gió đêm ở Quỷ Trủng rít lên từng cơn như tiếng khóc than, nơi xa vọng lại tiếng sói tru dài thê lương, cuốn theo từng đợt huyết khí nồng đậm.
Quỷ môn sắp mở, không ít tông môn và gia tộc tụ hội nơi đây, mong muốn tiến vào Quỷ Vực tìm kiếm cơ duyên. Tạ Kính Từ vừa khỏi trọng thương, hẳn là cùng gia tộc đến đây, vô tình gặp phải cảnh hắn bị người nhục nhã tiện tay giải vây.
Thế mà … lại để nàng chứng kiến được tất cả.
Bùi Độ nuốt xuống vị tanh ngọt nghẹn nơi cổ họng, cố gắng lùi về sau một chút, tránh né sự đụng chạm và ánh mắt của nàng: “Tạ tiểu thư, Quỷ Trủng hiểm nguy trùng trùng, không nên ở lâu… Nếu cô nương không có việc gì, chi bằng tự mình rời đi, hội hợp cùng những người đồng hành.”
Đây là lời nói chân thành. Tu vi hắn đã mất sạch, nhìn vào trận chiến vừa rồi của Tạ Kính Từ, thân thể nàng cũng chỉ khôi phục chưa đến một nửa, nếu gặp phải ma vật tinh quái, Bùi Độ chẳng những khó bảo toàn tính mạng, còn có thể liên lụy đến nàng.
“Tự mình rời đi?”
Tạ Kính Từ khẽ cười: “Ta nếu rời đi, chẳng phải bỏ mặc ngươi nơi này cho lũ sói xâu xé?” Nàng chẳng mảy may để ý, tựa như con mèo nhỏ săm soi miếng mồi ngon, ngừng một chút rồi nói: “Huống hồ, ta một mình đến nơi này, nào có ai đồng hành.”
Bùi Độ kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào đôi mắt nàng.
Một ý niệm tuyệt đối không thể thành sự thật chậm rãi nảy sinh, hắn tự giễu mình đa tình. Tạ Kính Từ lại hướng hắn khẽ mỉm cười. Tiếng cười nàng khoan thai, ẩn chứa vẻ ngạo nghễ rõ ràng, Bùi Độ nghe thấy nàng nói:
“Ta đặc biệt đến tìm ngươi.”
Chỉ một câu đơn giản, trái tim hắn liền đập loạn không cách nào kiềm chế.
Hắn và Tạ Kính Từ tuy đã đính hôn nhưng chỉ là do phụ mẫu hai bên định đoạt, thêm vào đó là thứ tình cảm đơn phương âm thầm của hắn. Hai người số lần gặp mặt ít ỏi, đều là ở trên đài luận võ của Học cung.
Tạ tiểu thư xưa nay đối hắn lạnh nhạt, chưa từng có nụ cười, mà hắn cũng luôn giữ nghiêm lễ giáo chưa bao giờ quấy nhiễu.
Nàng làm sao... lại đặc biệt tới tìm hắn?
“Câu ‘lang quân’ vừa rồi, chẳng qua chỉ là lời trêu ghẹo.” Tạ Kính Từ thu đao vào vỏ, ánh đao xẹt qua màn đêm, phát ra một tiếng vù nhẹ thanh thoát.
So với dung mạo kiều diễm trước kia, giờ phút này mới thực sự là nàng. Mày liễu hơi nhướng, khóe môi khẽ cong, đôi mắt thon dài ngập tràn tinh quang tựa như lưỡi đao sắc bén chậm rãi rút khỏi vỏ.
“Bọn họ đều nói ngươi đọa nhập ma đạo, cấu kết với Ma tộc làm điều ác, ta lại không tin. Bùi gia đám người kia hại ngươi đến nông nỗi này, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù?” Cuối cùng cũng nói ra.
Trong cốt truyện đã định sẵn khi nàng hôn mê bất tỉnh, Bùi Độ sẽ bị tước đoạt tất cả những gì từng có, danh dự, tôn nghiêm, thân thể hoàn hảo, thậm chí cả thanh kiếm Trạm Uyên bầu bạn hắn bao năm.
Xét cho cùng, hắn chỉ là một kẻ thế thân được nuôi dưỡng để mua vui. Từ đầu tới cuối, chưa từng được chân chính thừa nhận, khi đã chơi chán cũng liền bị vứt bỏ như giày rách.
Thế nhưng, nay mọi chuyện đã khác.
Biến cố mới chỉ vừa manh nha, nhưng Tạ Kính Từ đã tỉnh lại.
Mọi dị biến chỉ vừa mới bắt đầu, mà Tạ Kính Từ đã tỉnh lại. Trong thế giới rộng lớn này, dù chỉ tồn tại một biến số nhỏ nhoi không đáng kể, cũng có thể khiến kết cục đảo lộn long trời lở đất.
Huống chi thân là một thiếu niên thiên tài không hề kém cạnh Bùi Độ, biến số mang tên nàng, dù thế nào cũng không thể gọi là “nhỏ nhoi”.
“Ta có thể giúp ngươi.”
Giọng nàng như mê hoặc, khẽ khàng vang lên:
“Ngươi... có muốn không?”
Bùi Độ bình tĩnh nhìn nàng.
Tạ tiểu thư vẫn là dáng vẻ ấy.
Luôn là bất cần đời mà cười, kỳ thực ẩn giấu nơi đáy mắt là sắc bén mũi nhọn, tựa như người đứng trên ngọn cao vời vợi không ai với tới.
Ví như giờ phút này, bọn họ gần nhau gang tấc, khoảng cách giữa lại tựa như cách biệt một trời một vực.
Thật nực cười, hắn ở phía sau nàng đuổi theo bao năm như vậy, vất vả lắm mới ngày càng đến gần, lại trong khoảnh khắc tan thành công dã tràng.
Đáy mắt Bùi Độ thoáng hiện vài phần tự giễu, còn chưa kịp thốt thành lời bỗng nghe chân trời vọng đến một tiếng trầm đục quỷ dị, tiếp đó cuồng phong gào thét, đàn chim bay tán loạn, bụi đất mịt mù cuốn lên, trời đất tức khắc đổi màu.
Biến cố xảy đến quá đột ngột, hắn bị gió cát làm mờ mắt, gắng sức trong bóng đêm hỗn loạn phân biệt bóng dáng Tạ Kính Từ, còn chưa kịp đứng dậy, liền ngửi thấy một trận hương thơm nhàn nhạt. Bùi Độ cả người nhuốm máu ngồi trên mặt đất, có người cúi người ôm lấy đầu hắn, dùng linh khí làm lá chắn ngăn trở gió cát, che chở hắn trong lòng.
Là Tạ tiểu thư… Hắn khẩn trương đến mức nín thở, theo phản xạ có điều kiện mà siết chặt vạt áo đẫm máu, vẫn không dám nhúc nhích.
“Quỷ môn mở rồi, chúng ta tựa như đang ở ngay tâm mắt của lốc xoáy.”
Giọng Tạ Kính Từ thản nhiên, thậm chí xen lẫn vài phần không kiên nhẫn:
“... Đại khái, sẽ bị cuốn vào Quỷ giới.”
*
Quỷ Trủng là nơi nối liền Quỷ Vực và nhân gian, quỷ môn năm mươi năm mới mở một lần. Tuy gọi là “quỷ môn”, kỳ thực vô hình vô thể, có tìm được hay không hoàn toàn dựa vào vận khí của bản thân. Còn Quỷ Vực lại là nơi tụ tập của vô số quỷ tu và ma tu, cách biệt với thế nhân, tự thành một hệ thống riêng.
Lời Tạ Kính Từ không sai, khi nàng mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn khác biệt.
Tu chân giới không có sự kỳ thị, năm mươi sáu môn phái tựa năm mươi sáu đóa hoa, chẳng quản ngươi là kiếm tu, pháp tu hay ma tu, quỷ tu, chỉ cần không giết người phóng hỏa, làm điều ác tận trời, đều là người tu chân tốt.
Quỷ Vực vốn dĩ là ấn tượng mây đen vần vũ không một ngọn cỏ, ít nhất những gì bày ra trước mắt nàng lại là một vùng núi non phủ đầy tuyết trắng, hoa mai nở rộ khắp nơi, cảnh tượng lạnh lẽo mà nên thơ.
Mà nàng và Bùi Độ, đang ở trong một hang động trên sườn núi. Tạ Kính Từ thực muốn hoài nghi Bùi Độ có phải mang cái vòng đen đủi trên đầu hay không.
Theo kế hoạch ban đầu của nàng, là nhanh chóng đưa hắn rời khỏi Quỷ Trủng đầy thị phi kia, đợi trở về Vân Kinh, sẽ cùng phụ mẫu bàn bạc việc chữa thương.
Ai ngờ một trận cuồng phong, mọi thứ tan thành bọt nước.
Kế hoạch trở về nhà yên ổn, bỗng chốc biến thành “Tạ Kính Từ kỳ ảo phiêu lưu”.
“Cái quỷ môn đưa chúng ta tới đây đã biến mất rồi.”
Nàng nhíu mày: “Quỷ môn hành tung bất định, trong khoảng thời gian ngắn rất khó gặp lại lần nữa, thương thế của ngươi nghiêm trọng, cần phải nhanh chóng xử lý. Ta có mang theo chút dược, bất quá…”
Dù tùy tiện như nàng cũng theo bản năng ngừng lại, ho nhẹ một tiếng:
“Bất quá xương ngón tay của ngươi đều gãy hết rồi, đúng không?”
Bùi Độ sững người.
Cấm thuật phản phệ quá lớn, xương ngón tay, xương cổ tay và xương sườn của hắn đều chịu tổn thương ở nhiều mức độ khác nhau, trong đó tay cầm kiếm, ngay cả động đậy một chút cũng khó khăn. Còn lời Tạ Kính Từ, ý tứ trong đó đã quá rõ ràng. Luồng khí nóng rực đột ngột bốc lên, Bùi Độ vội vàng cúi đầu.
“Không cần.”
Giọng hắn khàn đặc, thở ra liền ho khan mấy tiếng, gắng gượng giấu đi bộ dáng chật vật:
“Thương thế không nặng... ta tự lo được.”
Tiểu thiếu gia vẫn còn rất cố chấp. Tạ Kính Từ nửa tin nửa ngờ, lấy từ túi trữ vật ra ngọc lộ cao, khi đưa cho Bùi Độ, thoáng nhìn thấy bàn tay hắn.
Ánh mắt nàng lướt qua, bất giác thoáng dừng.
Bùi Độ từng có một đôi tay rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay trắng lạnh có thể ẩn hiện mạch máu xanh nhạt, thích hợp nhất là cầm kiếm.
Giờ phút này bàn tay phải duỗi ra trước mặt nàng lại là máu thịt mơ hồ, xương ngón trỏ gãy nghiêm trọng, mềm nhũn rũ xuống, nơi nơi là vết trảo bị yêu ma xâm nhập, tuy rằng dường như đã được cố gắng lau chùi, nhưng vẫn rỉ ra những vệt máu tươi thắm.
Hắn vội vàng giấu tay vào tay áo, chỉ để lộ ra một đoạn đốt ngón tay gãy.
Khi nhận lấy bình sứ nhỏ, ngón tay Bùi Độ rõ ràng run lên. Tạ Kính Từ cúi người, nhìn hắn run rẩy nắm lấy thân bình, nghiêng đổ chất cao màu ngọc bạch lên lòng bàn tay.
Ngón tay này đã được cố ý lau chùi, không thấy chút vết máu hay tro bụi nào, nàng nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Bùi Độ: “Tạ tiểu thư.”
Tạ Kính Từ giật mình ngẩng đầu, lập tức cảm giác bên phải gò má lạnh lạnh.
Bùi Độ đưa tay phải đầu ngón tay khẽ lướt qua sườn mặt nàng, nhẹ tựa chuồn chuồn lướt nước.
Nơi bị hắn chạm vào ẩn ẩn đau chắc là lúc trước sơ ý trong quyết đấu bị thương.
Ngón tay hắn mềm mại đến không ngờ, vì đau đớn mà run rẩy rất nhỏ, khi Tạ Kính Từ nhìn về phía trước, vừa vặn có thể thấy đôi đồng tử đen láy của Bùi Độ. Giống như một hồ nước sâu thẳm, vì ánh mắt nàng mà vội vàng lay động.
“Trên mặt… có vết thương.”
Hắn ngừng lại một nhịp, rụt tay khỏi má nàng, chần chừ mở ngón tay ra, lộ ra đốt ngón tay sạch sẽ nhất, gắng gượng nhịn xuống cơn đau và chấn động không ngừng của kinh mạch, khẽ giọng giải thích: “…Chỗ này không bẩn.”
Tạ Kính Từ: “…… “
Tạ Kính Từ rất khó diễn tả cảm giác trong lòng khi nghe bốn chữ này, tựa như bị con sâu nhỏ cắn một cái. Thế là nàng dứt khoát không nghĩ nữa, một tay đoạt lấy bình sứ trong tay Bùi Độ, hất cằm hắn lên.
Tạ Kính Từ: “Cởi quần áo, bôi thuốc.”