Lưỡi đao lạnh lẽo, dưới ánh trăng chiếu ra vầng sáng trắng buốt.

Máu tươi trên mũi đao lại chói mắt đỏ rực, bị nàng thuận tay quệt nhẹ, bôi lên đường cằm lưu loát của hắn, hai màu tương phản mơ hồ sinh ra vài phần tươi đẹp quỷ dị.

Tiểu công tử Bùi gia có một gương mặt khiến người ta yêu thích, là đối tượng ngưỡng mộ của rất nhiều nữ tu trong giới tu chân. Dù là Tạ Kính Từ đã quen nhìn mỹ nhân lần đầu gặp gỡ hắn, cũng không khỏi thầm than một tiếng trong lòng.

Tuổi hắn còn trẻ, đang ở độ tuổi giữa thiếu niên và thanh niên, mắt phượng hẹp dài, môi mỏng mím chặt, giữa đôi mày toát ra vẻ thanh lãnh xa cách. Khi đối diện với nàng, hắn khẽ giật mình gần như không thể phát hiện, rồi im lặng dời ánh mắt đi.

Giống như thường ngày, đối với nàng luôn lãnh đạm.

Ánh mắt nàng dời xuống, không chỉ khuôn mặt, quần áo Bùi Độ cũng tả tơi không kém.

Tóc đen rối loạn, dây buộc đã mất từ lâu, vài sợi lòa xòa vắt ngang gò má lấm lem máu bùn.

 Áo quần xộc xệch, đầy những vết rách toạc để lộ bắp đùi gầy gò thương tích chồng chất.

Nàng chỉ cần rũ mắt xuống, là có thể thấy xương quai xanh trắng nõn dưới cổ hắn.

Tạ Kính Từ đã quen với vẻ thanh cao như ánh trăng ban ngày của người này, chợt thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nhíu mày: “Nhớ rõ ta không?”

Nếu đổi lại là người thường, thân mang trọng thương thế này đã sớm ngất lịm sống chết mặc trời.Nhưng Bùi Độ vẫn gắng gượng thanh tỉnh, cổ họng nhúc nhích mấy lần, như cố sức nặn ra âm thanh.

Môi hắn dính máu, cánh môi tái nhợt đến đáng sợ, tiếng nói khàn đặc trầm thấp như đứt quãng, qua một hồi lâu mới gian nan bật ra một chữ:

“Tạ...”

Chữ "Tạ" có thể mang nhiều ý nghĩa.

Tạ Kính Từ phân không rõ hắn là muốn nói lời cảm tạ, hay là định niệm ra tên nàng. Dẫu sao hai người tuy là vị hôn phu thê nhưng lại gần như chưa bao giờ đơn độc ở chung, số lần gặp mặt nói chuyện còn có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Khắp nơi tĩnh lặng trong giây lát.

Thiếu niên mình đầy thương tích khẽ ho một tiếng, cố gắng nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng. Có lẽ là bị nàng nhìn đến không được tự nhiên, hắn cố tình tránh ánh mắt trắng trợn của Tạ Kính Từ, rũ mắt nói giọng khàn khàn: “Tạ tiểu thư... vì sao lại đến Quỷ Trủng?”

Không thể tưởng tượng, hắn cư nhiên vẫn còn nhớ rõ.

Tạ Kính Từ khẽ nhướng mày, thu đao vào vỏ, trong lòng mơ hồ sinh ra chút vui mừng khó giải thích, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên, đáy mắt tràn ngập ý cười:

“Ngươi cảm thấy sao?”

Bùi Độ kiệt sức ngồi dậy từ trên mặt đất, cố gắng không để bản thân giữ mãi tư thế nhục nhã và chật vật như vậy.

Chỉ một động tác đơn giản như thế, cũng khiến vết thương ở miệng hắn lần nữa nứt toạc, huyết nhục cùng cốt tủy đều đau đớn dội thẳng vào tận xương tủy.

Hắn cắn chặt răng, nhịn xuống không phát ra tiếng.

Hắn hiểu rõ nàng tới đây vì chuyện gì.

Tạ tiểu thư tới... là để từ hôn.

Gân mạch hắn đã đứt đoạn ma khí nhập thể, chẳng những không thể cảm nhận được chút linh lực cơ bản nào, thân thể còn tan nát, trở thành một phế nhân đầy thương tật. Nếu nói đến hành động, e rằng còn không bằng một người dân thường. 

Huống chi... đối với gia tộc mà nói, hắn đã trở thành một quân cờ bị vứt bỏ như giày rách, từ nay về sau không còn nơi nương tựa.

Đã sớm nên liệu đến.

Bùi Độ vốn tưởng rằng mình có thể quen với những ánh mắt châm chọc mỉa mai của mọi người, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Sỉ nhục, xấu hổ, muốn chật vật trốn thoát khỏi sự quẫn bách và hoảng loạn, tất cả cảm xúc đều bị phóng đại vô hạn, dệt thành một tấm lưới tinh mịn chật chội, khiến hắn không còn đường trốn, ngực từng cơn khó chịu.

Hắn âm thầm ngưỡng mộ Tạ tiểu thư đã nhiều năm, đó là một bí mật không ai hay biết.

Rất lâu rất lâu, chỉ có Bùi Độ tự mình biết, cẩn thận giấu kín trong lòng.

Nói đến châm chọc, hắn ngày đêm mong nàng tỉnh lại, hiện giờ Tạ Kính Từ rốt cuộc mở mắt, lại đúng vào lúc hắn bất kham nhất, thê thảm nhất, nhục nhã nhất.

Trong lòng Bùi Độ đương nhiên chua xót, nhưng dù thế nào đi nữa, nàng có thể tỉnh lại, đó đã là một chuyện khiến người ta vui mừng. Huống chi hiện giờ bản thân hắn thành gánh nặng, sao có thể không biết liêm sỉ mà trèo cao bị từ hôn cũng là lẽ đương nhiên.

Tựa như một giấc mộng đẹp khiến hắn mừng rỡ đến điên cuồng, bỗng nhiên bị cắt đứt, khổ sở cũng chỉ có một mình hắn.

Mà đối với những người khác, bao gồm cả Tạ Kính Từ, cái hôn ước mà hắn đặt ở ngực coi như trân bảo này đều là chuyện không quan trọng.

“Tại hạ xương ngón tay đã đứt, vô pháp hạ bút.”

Đoạn nói này vô cùng gian nan, hắn trước sau rũ đầu không dám nhìn nàng, bắp đùi phải khẽ động đậy, giấu phần da thịt lộ ra ngoài vào bên trong quần áo: “Thư từ hôn... chỉ có thể ấn chỉ vẽ dấu.”

Động tác này tuy nhỏ bé, trong đêm tối tĩnh lặng, tiếng vải cọ xát vẫn phát ra âm thanh sột soạt.

Tạ Kính Từ nghe thấy tiếng động, nghiêng mắt liếc nhanh một cái, sau khi hiểu ra ý đồ của hắn liền mím môi, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ.

Nói thật, chuyện này... thật sự không thể trách nàng.

Bùi Độ từ trước đến nay nghiêm cẩn như tùng dưới gió, một bộ dáng cao ngạo không thể với tới, hoàn toàn không dính dáng gì đến những động tác nhỏ ủy khuất, ngượng ngùng sợ hãi này. Thì ra Bùi tiểu thiếu gia cũng sẽ vì lộ bắp đùi mà cảm thấy xấu hổ.

Tạ Kính Từ nhịn không được bật cười.

Bùi Độ ý thức được nàng đang cười nhạo mình.

Tiếng cười ấy phảng phất mang theo hơi ấm nóng rực, rơi trên vành tai khơi dậy cảm giác khó nhịn như bị kim châm.

Hắn không muốn, tuyệt đối không muốn, để cô nương hắn ngày đêm ngưỡng vọng thấy được bộ dạng chật vật nhếch nhác của mình, rồi từ đó chán ghét cười nhạo.

Không dám ngẩng đầu, trái tim trong lồng ngực như nổi trống dồn mà mặt mày vẫn cố ép bản thân trấn định.

Trong lúc hoảng loạn, nghe thấy Tạ Kính Từ lười biếng gọi:

“Uy, Bùi Độ.”

Vẫn là ngữ khí lười biếng thường ngày, ngang ngược đến không có lý lẽ.

Ngũ tạng lục phủ Bùi Độ đều bị thương, mỗi khi phát ra một chữ, lồng ngực đau đớn như xé rách hắn vẫn cố nén, lên tiếng: “Ừ.”

Vân Kinh Tạ gia, cách hắn một khoảng trời vực, đêm nay từ biệt, e rằng vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại Tạ tiểu thư.

Có thể cùng nàng nói thêm vài câu, vậy cũng tốt rồi.

Bóng dáng mảnh khảnh tiến lại gần hơn một chút.

Trong làn sương máu lan tỏa, Bùi Độ ngửi thấy hương đàn trên người nàng.

Hắn khẩn trương đến không biết làm sao, Tạ Kính Từ lại hỏi một cách thong thả ung dung, phảng phất như người ngoài cuộc, chậm rãi nói với hắn: “Ngươi nghĩ... ta tới đây, chỉ vì một tờ từ hôn thư?”

Bùi Độ ngẩn ra, chưa kịp ngẩng đầu đã nghe nàng tiếp lời:

“Tỷ như ——”

Câu nói giữa chừng, chợt ngừng bặt.

Tạ Kính Từ thần sắc nguyên bản mang theo ba phần mỹ diễm công kích, lại bỗng nhiên đờ đẫn trong chốc lát.

Trong sự tĩnh lặng đột ngột, Tạ Kính Từ ngơ ngác nhìn những dòng chữ hiện lên trong đầu.

Nàng đã nghĩ kỹ lời thoại rồi, tỷ như báo thù, danh dự, nghiền nát lũ cặn bã, vừa lạnh lùng vừa ngầu, tuyệt đối có thể nhận được sự sùng bái cuồng nhiệt của Bùi Độ.

Nhưng giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy mình sắp xong đời.

“Không được.”

Lời thoại hệ thống đưa ra trong đầu lúc ẩn lúc hiện, bản năng sinh tồn khiến nàng kiên quyết từ chối: “Không được không được, loại lời thoại này tuyệt đối không được —— chúng ta có thể đổi một kịch bản bình thường hơn chút không?”

Hệ thống có vẻ hơi khó xử: [Sự dao động của thế giới tuyến, không phải là chuyện ta có thể quyết định tuy rằng trên đầu còn có một vở kịch nhưng ngươi chắc chắn muốn dùng?]

Hai người bọn họ tốt xấu gì cũng là cộng sự hợp tác lâu năm, Tạ Kính Từ theo bản năng cảm thấy không ổn, giữ lại chút nghi ngờ: “Vở kịch gì?”

Những dòng chữ trong đầu đột nhiên biến ảo.

Khóe mắt Tạ Kính Từ giật giật.

[Nhân thiết: Tà mị cuồng quyến bá đạo nữ tổng tài.]

[Lời thoại: Không tệ, rất sạch sẽ. Đàn ông, ngươi đủ tư cách để sinh con cho ta.]

Bá đạo tổng tài.

Cái kịch bản kinh khủng từng gây ám ảnh ở tiểu thế giới khác lại hiện về, những câu thoại như "ôm lấy ngươi, muốn khảm vào xương cốt", "chỉ có ta mới có thể động vào ngươi", "đem mệnh cho ngươi"…

Đạo đức tan nát, ngôn từ điên loạn ngay cả thoại bản kỳ quái cũng chưa điên rồ đến vậy. 

Cố tình nhân vật chính còn tự cảm thấy tốt đẹp, nói chuyện tất thêm một chữ "ân" cuối câu, thích nhất là bĩu môi thành hình dấu ngoặc kép.

Tạ Kính Từ thầm rơi lệ trong lòng. Bị ép diễn loại lời thoại này, nàng còn mặt mũi gì mà sống ở đời?

Ngước nhìn lên bầu trời góc 45 độ, bi thương chảy ngược thành sông: 

“Đều tại ngươi, hại ta thành một kẻ khóc nhè mất mặt...”

Hệ thống tỏ vẻ áy náy:

 【Có muốn đổi lời thoại không?】

Tạ Kính Từ: “Không được, ta nhớ tình bạn cũ.”

Dù sao, chết vì sĩ diện còn dễ chịu hơn chết vì thẹn.

Tạ tiểu thư hoảng hốt đến khó hiểu, Bùi Độ chưa kịp mở miệng hỏi, bỗng nhiên thấy nàng hơi nghiêng người về phía trước, không hề báo trước mà vươn tay.

Bàn tay tiểu thư thế gia được chăm sóc tỉ mỉ, không giống tay hắn chai sạn vì kiếm.

Bàn tay kia đến quá đột ngột, lập tức dừng lại trên cổ họng hắn, chậm rãi lau đi vết máu chảy xuống từ vết kiếm. Đầu ngón tay mềm mại, lạnh lẽo đến kỳ lạ, như tơ lụa hoặc bông.

Ý nghĩ vừa vất vả bình phục tức khắc rối loạn thành một mớ bòng bong.

Cổ là nơi mẫn cảm nhất, Bùi Độ chưa từng bị ai chạm vào nơi này, chỉ cảm thấy đầu óc nóng bừng, vội vàng lên tiếng: “Tạ, Tạ tiểu thư ——”

Hắn vừa mở miệng nói, cục xương nhô lên kia cũng theo đó di chuyển lên xuống, Tạ Kính Từ dường như thích thú, đầu ngón tay dùng sức, ấn chặt nó lại.

Một sự giam cầm dịu dàng, trêu ngươi.

Bùi Độ hoàn toàn không dám động.

“Tỷ như...”

Ánh trăng tươi đẹp, chiếu sáng đôi mắt màu hổ phách của nàng, đôi môi đỏ không son mà thắm, nhẹ nhàng khép mở. Người trước mặt hắn tuy là tiên tử cầu tiên vấn đạo, giờ phút này chợt nhìn, lại càng giống một nữ yêu nhiếp hồn đoạt phách.

Trái tim hắn nặng trĩu đập mạnh.

Bùi Độ nghi ngờ đây rốt cuộc có phải là một giấc mơ trước khi chết hay không.

Dù là trong mơ hắn vẫn cứ hít thở thật cẩn thận, thấy hàng mi nàng cong cong, khóe môi hơi nhếch, đáy mắt ngậm ý cười.

Đó là cô nương mà hắn đã không dám mơ ước, giấu kín trong lòng thích suốt nhiều năm.

Ánh trăng, hương thơm, bao phủ lấy thân ảnh hắn, hơi thở ấm áp phảng phất nơi chóp mũi, tất cả đều mờ ảo hư vọng, tựa như vũng bùn làm từ đường, khiến hắn cam tâm tình nguyện lún sâu vào giữa.

Cùng với nhịp tim đột ngột tăng nhanh, giọng Tạ Kính Từ thản nhiên vang lên, như một tia lửa điện, đốt cháy vành tai vốn đã ửng hồng của hắn đến mức gần như rỉ máu.

Đầu ngón tay ấn trên cổ họng hắn khẽ động, có chút đau, lại càng thêm ngứa ngáy.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Bùi Độ, giọng mang ý cười, âm cuối nặng nề hạ xuống hóa thành tiếng nỉ non như có như không: “Lang quân, Kính Từ so với điểm tâm kia... còn mỹ vị hơn nhiều.”

Âm cuối kia mãi mãi nhảy vào đáy lòng hắn.

Ngực hắn như treo một chiếc lá rụng, mỗi lần tim đập đều mang theo sự rung động khó tả, phảng phất như giây tiếp theo sẽ oanh tạc vỡ tan, khiến cảm xúc mà hắn che giấu bao năm không còn nơi ẩn náu.

Bùi Độ ngơ ngẩn nhìn nàng.

Hầu kết vô thức trượt lên xuống, quanh thân hắn toàn là cảm giác khô nóng chưa từng có, khiến hắn không thể nói thành lời, cũng không thể động đậy.

Ngay cả việc giơ tay che đi khuôn mặt ửng đỏ chật vật cũng không làm được.

[Hoắc hoắc.]

Hệ thống xem đến ngon lành: [Ngươi mau xem, mặt hắn đỏ rồi kìa!]

Tạ Kính Từ liền ha hả.

Không hiểu sao lại thành ra thế này, Bùi Độ từ trước đến nay thanh tâm quả dục, chắc chắn cảm thấy nàng là một kẻ tâm thần.

Có người tồn tại, cũng đã là một sự cứu rỗi.

Hiện tại nàng đứng ở nơi này, chính là một tượng đài Tử Thần tự do sừng sững không đổ trong giới tu chân.

[Được nha.]

Hệ thống ngập ngừng một lúc, giọng cười không hề che giấu sự hài hước: [Tiểu thiếu gia chưa từng trải sự đời, sao ngươi cũng thẹn thùng mặt đỏ vậy? Cái yêu nữ này làm ăn không ra gì cả.]

Tạ Kính Từ: “Cút ——!”

Cái gì mà thẹn thùng đỏ mặt, đời này nàng không thể thẹn thùng đỏ mặt.

Nàng rõ ràng là tức đến đỏ mặt tía tai, k hông phải ngượng, tuyệt đối không phải!

Nếu một ngày kia nàng bị tức chết nhất định phải khắc mấy dòng chữ to trên bia mộ:

“Thiên đạo là chó chết, hại ta thảm như vậy.”

“Kính Từ chân quân tử, hệ thống đáng bị thiên lôi đánh!”

Đề rằng: 《Ngươi nếu sống không tốt, ắt là do trời xanh bất công》.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play